Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
—————————————————
Tới giữa trưa, Hạ Dương nhanh chóng rời đi, cùng thư ký về Nam Thành.
Hứa Thừa Yến tiến vào phim trường, lúc đi vào phòng nghỉ, vẫn chưa thích ứng kịp.
Tiểu Trình chạy qua, tìm một lượt xung quanh, không thấy Hạ Dương đâu, bèn hỏi: "Chú Tiểu Dương đâu rồi anh?"
"Anh ấy về rồi, phải làm việc." Hứa Thừa Yến nhịn không được mà xoa nắn gương mặt đã tròn vo của Tiểu Trình.
Tiểu Trình cũng rất ngoan ngoãn mà ngẩng đầu lên, tuỳ ý để cho Hứa Thừa Yến xoa mặt mình, hỏi: "Vậy khi nào thì chú tiểu Dương quay lại ạ?"
Hứa Thừa Yến trầm ngâm, nói: "Không đến nữa."
Hạ Dương còn bận công việc, cậu cũng phải đóng phim, hai người đều không có thời gian.
Dù sao thì cũng chỉ cần mấy tháng nữa là sẽ đóng máy, sẽ nhanh thôi.
Trong lòng Hứa Thừa Yến có chuyện cần suy nghĩ, thoáng thất thần, vô thức mà rút điện thoại ra.
Lịch sử trò chuyện rất ngắn gọn, Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm vào giao diện màn hình hồi lâu, sau vẫn gửi một tin nhắn cho anh.
Nhưng Hạ Dương không trả lời lại, có lẽ là đang trên đường đi, không tiện trả lời.
Thế là Hứa Thừa Yến lại buông điện thoại xuống, không để ý đến nữa.
Mãi tới tận chiều tối, Hạ Dương mới trả lời lại tin nhắn của cậu.
Hứa Thừa Yến rút điện thoại ra xem thử, nhận ra Hạ Dương gửi một bức ảnh cho cậu.
Trên ảnh chụp, một bể cá pha lê nho nhỏ đang đặt trên bàn, bên trong là một con cá vàng nho nhỏ bụ bẫm.
Hứa Thừa Yến nhìn vào bức ảnh, gọi lại cho Hạ Dương một cuộc.
Điện thoại được kết nối, Hứa Thừa Yến hỏi: "Anh mua cá vàng à?"
Hạ Dương ừ một tiếng, còn không quên nhắc nhở: "Em thêm điểm đi."
Hứa Thừa Yến bật cười, nói: "Đợi anh nuôi cho cá vàng béo tốt rồi hẵng nói sau."
"Được."
Hứa Thừa Yến lại nhớ tới tiểu Ôn đang vờn quanh bể cá trên ảnh, nói: "Nên để bể cá ở chỗ riêng thôi, tiểu Ôn ở gần đó kìa."
"Anh sẽ trông chừng tiểu Ôn với Kỳ Kỳ." Hạ Dương nhìn thoáng qua mèo trên bàn, "Lần này không làm cá chết nữa đâu."
"Ừm."
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc, không ai mở miệng nói chuyện.
Hứa Thừa Yến nắm điện thoại trong tay, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Nói nhiều, sợ sẽ quấy rầy người kia.
Cuối cùng, Hứa Thừa Yến cũng chỉ nói: "Nếu anh bận thì cứ làm đi."
Đầu dây bên kia đồng ý, "Em cũng nghỉ ngơi sớm chút nhé."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Tới cuối tuần, diễn viên mới cũng vào đoàn, thay thế cho Cố Niệm.
Diễn viên mới này tuổi cũng không lớn lắm, cũng là sinh viên, thiếu niên dương quang.
Cố Niệm.....
Từ sau khi qua chuyện hạ thuốc ở khách sạn lần trước, Hứa Thừa Yến chưa từng thấy lại cậu ta.
Về sau khi cậu lên mạng tra thử tên của Cố Niệm, bất ngờ tìm thấy nhiều tin tức hắc, ví dụ như được bao nuôi gì gì đó.
Nhưng mà Cố Niệm cũng chỉ mới ra nhập giới giải trí, không nổi tiếng lắm, nhiều nhất chỉ được coi là hot mạng, bởi vậy nên khi lật xe, cũng chẳng mấy ai quan tâm, đều mang tâm thái hóng chuyện vây xem.
【 Ai dzợ? Hổng có quen】
【 trông quen ghê á, hơi giống Cố Dĩ Phong】
【Đây không phải là em trai của Cố Dĩ Phong sao? Em trai xập phòng? Cười chết tôi rồi】
Hứa Thừa Yến dạo một vòng trên weibo, không để tâm tới chuyện của Cố Niệm nữa, tiếp tục chuyên tâm đóng phim phần mình.
Đến cuối tháng, đạo diễn thay đổi bối cảnh, đoàn làm phim dọn tới thành phố khác tiếp tục quay.
Khi đóng phim, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Hứa Thừa Yến không có cảm giác gì, mỗi ngày đều lặp lại việc học thuộc lời thoại, nhập vai, quay phim....
Chỉ có đôi lúc khi nghỉ ngơi, sẽ lấy điện thoại ra, xem tin nhắn Hạ Dương gửi đến.
Lại thêm việc đóng phim khá là bận, cho nên thời gian nghỉ ngơi của cậu và Hạ Dương thường không giống nhau, có nhiều lúc Hạ Dương gửi tin tới, phải đến mấy tiếng sau mới đọc được, thậm chí có khi là đợi tới tối, không có thời gian để nói chuyện phiếm.
Cho nên phần lớn thời gian đều là Hạ Dương gửi tin nhắn cho cậu, thỉnh thoảng có thời gian cậu cũng sẽ trả lời lại đôi ba câu.
Hạ Dương mỗi ngày đều sẽ gửi ảnh qua cho cậu, lúc là ảnh chụp cá vàng, lúc lại là tiểu Ôn hoặc Kỳ Kỳ, cũng có lúc là video ngắn.
Cá vàng được nuôi càng ngày càng tròn, giống như cái lu nho nhỏ bơi qua bơi lại trong bể.
Về sau Hạ Dương lại đổi sang một cái bể to hơn, mua thêm mấy chục con cá vàng thả vào.
Bể cá được đặt ở trong phòng khách, Kỳ Kỳ với tiểu Ôn thường xuyên chạy tới trước bể cá, nhìn chằm chằm cá vàng bên trong.
Hứa Thừa Yến nhìn những ảnh chụp đó của Hạ Dương, càng ngày càng mong ngóng ngày về.
Muốn đóng máy sớm một chút, có thể đi tìm Hạ Dương sớm một chút___
Sau đó thì sẽ ngắm cá vàng nhỏ, chơi với Kỳ Kỳ, rồi ôm tiểu Ôn cùng nghỉ trên sô pha.
Nghĩ như vậy, Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nhấp vào lịch , tính xem khi nào thì mình đóng máy.
Rất nhanh.....
Chỉ còn hơn 10 ngày nữa, là cậu đóng máy rồi.
Hứa Thừa Yến tính nhẩm thời gian từng ngày.
Nhưng mấy hôm trước khi hoàn thành, người đại diện bỗng cho cậu một tin.
"Mấy hôm nữa cậu tới Paris một chuyến nhé, có buổi tiệc mời cậu."
Hứa Thừa Yến sửng sốt, hỏi: "Sao lại đột ngột vậy ạ?"
Người đại diện gật đầu, "Đã chuẩn bị xong lễ phục rồi, sau khi đóng máy thì bay thẳng tới Paris, phía sau còn có mấy hoạt động nữa, chắc mất khoảng nửa tháng."
Hứa Thừa Yến trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Chờ sau khi người đại diện rời đi, Hứa Thừa Yến lấy điện thoại ra, gọi cho Hạ Dương một cuộc.
Không lâu sau, điện thoại kết nối được, một giọng nam quen thuộc truyền đến___
"Yến Yến." Thanh âm Hạ Dương hơi khàn, "Khi nào em mới về thế? Anh đi đón em, chuyện ở công ty đã giải quyết xong rồi."
Nhưng Hứa Thừa Yến lại nói: "Có lẽ em tạm thời vẫn chưa về được."
Điện thoại trở nên yên tĩnh.
Hứa Thừa Yến lên tiếng giải thích: "Bất ngờ nhận được thông báo tới Paris để tham gia tiệc tối, có thêm mấy hoạt động nữa.... Chắc là phải sang tháng."
Hạ Dương: "Chăm sóc bản thân cho tốt."
"Ừm."
Hạ Dương bỗng nhiên mở miệng: "Nếu như em tới paris, thì có thể tới nhà hát lớn xem."
Hứa Thừa Yến ngây ngẩn, nhớ tới dạo cuối năm ngoái, Hạ Dương có ra nước ngoài du lịch một thời gian, có một khoảng là ở lại Paris.
Hứa Thừa Yến mỉm cười đồng ý, "Được, đợi có thời gian em sẽ đi xem."
Bên kia, nhà cũ của Hạ gia.
Hạ Dương dựa người vào sô pha, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Kỳ Kỳ chạy tới bên cạnh, dùng đầu dụi dụi cánh tay của Hạ Dương.
Hạ Dương hoàn hồn về, tuỳ ý mà xoa xoa cái đầu toàn lông của Kỳ Kỳ, nói: "Tháng sau em ấy mới về."
Kỳ Kỳ giống như có thể hiểu, quơ quơ đuôi với Hạ Dương, "Gâuu!"
Hạ Dương đứng dậy, một mình bước lên tầng trên.
Đã đợi lâu như vậy rồi, có thêm nửa tháng cũng không là gì___
Dù sao thì cũng đã quen rồi.
Hạ Dương quay lại phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Dường như vẫn giống như bình thường, mỗi ngày đều dưỡng mèo nuôi chó rồi chăm cá vàng, có thời gian thì về phòng nghỉ ngơi, an tĩnh đợi một người khác về.
Nhưng tới cuối tuần, Hạ Dương lại nhận được tin nhắn của bạn bè, rủ ra ngoài tụ tập một bữa.
Hạ Dương nhìn vào tin nhắn, cuối cùng vẫn quyết định ra cửa, tới quán bar tụ họp.
Lần ra ngoài này là do Cậu chủ Tề sắp xếp, đặt phòng trước.
Lúc Hạ Dương tới, trong phòng đã rất náo nhiệt.
"Hạ thiếu tới rồi!"
"Đã mấy tháng rồi chưa được nhìn thấy Hạ thiếu!"
"Gần đây Hạ thiếu thế nào rồi?"
Có không ít người đi qua bắt chuyện, bên chỗ bàn poker cũng có người chủ động nhường vị trí ra cho Hạ Dương.
Hạ Dương ngồi vào, Cậu chủ Tề bên cạnh hỏi thăm: "Dạo này Hạ thiếu đang làm gì thế?"
"Nghỉ ngơi thôi." Hạ Dương tuỳ tiện cầm một con chip trên bàn lên, vô thức nghịch trong tay.
Lần tụ tập này có thêm một ít gương mặt lạ, mấy người mới từ nước ngoài về, được cậu chủ Tề gọi tới.
Có người mới muốn lấy lòng Hạ Dương, thế là lên tiếng đề nghị: "Hạ thiếu, hay tôi gọi thêm mấy người mẫu tới đây cho anh chơi?"
"Không cần." Hạ Dương trả lời hờ hững.
Những người khác cũng lên tiếng phụ hoạ: "Đừng tuỳ tiện gọi người tới, Hạ Thiếu không cần đâu."
"Đúng vậy, làm gì có người mẫu xứng với Hạ thiếu chứ."
"Phải đấy, ít nhất cũng phải tìm người tốt một chút."
Hạ Dương nghe thanh âm bốn phía truyền vào tai, nhíu mày , nói: "Các người muốn chơi thì tuỳ, tôi không chơi."
Bỗng nhiên, có một phú nhị đại như nhớ tới gì, nhịn không được mà hỏi: "Hạ thiếu, chắc không phải là vì Tần Chu đấy chứ?"
Hạ Dương vẫn đang ở chỗ bàn poker, thẳng thắn thừa nhận.
Những người khác sau khi nghe thấy, lập tức trở nên trầm mặc.
Phần lớn người trong phòng đều biết tới chuyện của Hạ Dương và Hứa Thừa Yến, cũng biết sau khi Hứa Thừa Yến qua đời, Hạ Dương tìm Tần Chu làm thế thân.
Nhưng thế thân kia lại rất kiêu ngạo, luôn không đồng ý, còn từng đá Hạ Dương một lần.
Những người này đều không có ấn tượng tốt với Tần Chu.
Có người hỏi: "Hạ thiếu, Tần Chu là
bạn trai của anh ư?
Hạ Dương:" Tạm thời vẫn chưa phải. "
Người nọ chú ý thấy cách dùng từ của Hạ Dương, nhíu mày, hỏi: "Là Tần Chu vẫn chưa đồng ý sao?"
Hạ Dương không nói chuyện, coi như là thừa nhận.
Người nọ lập tức giở giọng bênh vực kẻ yếu: "Cậu ta đây là cố ý chơi trò mập mờ, tìm một lốp xe dự phòng!"
Hạ Dương nắm bài trong tay, không nói gì.
Quả thật, từ trước tới giờ Hứa Thừa Yến đều chưa từng thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Đến tận bây giờ cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè mập mờ không rõ ràng.
Cho dù bọn họ đã âu yếm, hay làm những chuyện thân mật khó nói....
Nhưng Hứa Thừa Yến vẫn chưa cho hắn một câu trả lời.
Chưa nói tới người yêu, hắn quả thật là một lốp xe dự phòng.
Đúng lúc này, bên cạnh có người lên weibo tra tin tức của Tần Chu, lập tức nhíu mày nói: "Tần Chu này sao thế? Hạ thiếu đừng có để cậu ta lừa, cậu ta chính là xem anh như lốp xe dự phòng đấy."
Người nọ đưa điện thoại qua, tức giận nói: "Hạ thiếu, loại tiểu minh tinh này chính là đang cố tình lừa anh, anh không cần phải nhường cậu ta."
Hạ Dương nhận lấy điện thoại, liền trông thấy hot search___
【 Tần Chu được tỏ tình trên thảm đỏ! 】
Hạ Dương nhấp vào hot search, vừa vào đã nhìn thấy bài đăng trên cùng.
【# Tần Chu đi thảm đỏ được tỏ tình# Tần Chu tham gia tuần lễ thời trang ở Paris, được anh trai William tỏ tình, mọi người có ủng hộ không? 】
Kèm theo đó là mấy bức ảnh, Hạ Dương nhấp vào, thấy tất cả đều là ảnh chụp của Hứa Thừa Yến với một người đàn ông tóc vàng.
Trong đó còn có một tấm ảnh, người đàn ông tóc vàng kia cúi người trước mặt Hứa Thừa Yến, nắm tay của cậu, nhẹ nhàng hôn xuống.
Hình ảnh rất sắc nét, hai người vô cùng xứng đôi, trời sinh một cặp.