Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
"Anh xin lỗi." Hạ Dương lại nói xin lỗi thêm một lần, bàn tay đặt trên đầu thanh niên nhẹ nhàng xoa, chậm rãi trấn an.
Cảm xúc của nhím con đã hoà hoãn hơn không ít, an tĩnh dựa vào trước ngực của Hạ Dương, không còn đề phòng như lúc đầu nữa.
Hạ Dương cúi đầu, nhìn thấy nhím con nhỏ đã khóc tới mức mắt sưng đỏ cả lên rồi.
"Là do anh đối xử với em không tốt." Hạ Dương thoáng giơ tay ra, đầu ngón tay chạm vào khoé mắt của thanh niên, cẩn thận mà lau đi.
5 năm đó, đều là do hắn sai.
Chờ tới khi hắn nhận ra, thì tất cả đều đã muộn.
Hạ Dương ôm tiếp một lúc, sau mới lưu luyến buông tay.
Hứa Thừa Yến cũng nằm lại xuống giường, chui vào trong chăn, an an tĩnh tĩnh.
Hạ Dương cũng đứng dậy đi tắt TV.
Đèn lớn ở trong phòng cũng đã tắt, chỉ lưu lại một trản đèn bàn ấm áp màu vàng trên tủ đầu giường.
Hạ Dương đi tới mép giường, cách chăn mà vỗ vỗ cậu, "Em ngủ trước một lát nhé."
Hứa Thừa Yến mơ hồ đáp lại, sau thì nhắm mắt.
Trong phòng bệnh rất tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở mỏng manh của hai người.
Nhưng cho dù đã nhắm mắt lại, Hứa Thừa Yến vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đang ở mép giường dừng trên người mình.
Cảm giác tồn tại của Hạ Dương thật sự quá mạnh, không có cách nào bỏ qua được, căn bản là không ngủ được.
Hứa Thừa Yến thoáng cúi đầu, hơn phân nửa gương mặt đều vùi trong chăn, "Đừng nhìn chằm chằm em như vậy."
Ngay sau đó, Hạ Dương cởϊ áσ của mình, thoáng xốc chăn lên.
Hứa Thừa Yến cũng nghe thấy động tĩnh sột soạt chỗ mép giường, cảm nhận được Hạ Dương đã trèo lên giường.
Hạ Dương nằm một bên, duỗi tay, ôm nhím con nhỏ vào lòng.
"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến đẩy đẩy bả vai của người nào đó, nhịn không được mà nói, "Sao anh lại trèo lên giường?"
"Bồi em." Hạ Dương đặt tay lên eo của thanh niên, lại dịch người vào sát hơn, hôn lên sườn mặt thanh niên.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, bị hôn tới ngứa ngáy, lông mi run rẩy.
Nụ hôn nhỏ vụn không ngừng dừng lại trên mặt , rồi dừng trước khoé môi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của người này đang phả vào mặt mình, Hứa Thừa Yến cúi đầu, nhất thời không kịp thích ứng, theo thói quen mà co người lại, muốn cuộn thành một cục.
Hạ Dương lại tiếp tục hôn lên sườn mặt của thanh niên, vô thức mà chạm vào bàn tay cậu, mười ngón tay đan xen.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng hít thở trong phòng cũng trở nên gấp gáp hơn.
Trên mặt Hứa Thừa Yến đã đỏ, ngực phập phồng.
Hạ Dương cúi đầu chôn xuống nơi cần cổ của thanh niên, hô hấp vừa thô vừa trầm.
"Yến Yến." Hạ Dương cọ cọ cần cổ của thanh niên, thấp giọng nói: "Anh có thể hôn môi không?"
Hứa Thừa Yến nhất thời nghe không rõ, "Gì cơ?"
"Có thể hôn môi không?" Hạ Dương lặp lại thêm một lần, vươn tay ra miết nhẹ môi cậu.
Lòng bàn tay truyền tới xúc cảm mềm mại.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mắt, dường như đang suy tư gì đó.
Hạ Dương nhìn xuống đôi mắt đào hoa ấy, thanh âm khàn khàn: "Có thể không em?"
Hứa Thừa Yến vẫn không thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức.
Mà Hạ Dương cũng đã kéo gần khoảng cách hơn một ít, tựa như định hôn lên thật.
Tuy nhiên Hứa Thừa Yến vẫn duỗi tay đè trước ngực người này, ngăn cản động tác của anh.
Hứa Thừa Yến nghĩ tới chuyện lúc trước, kháng cự, "Lúc trước không hôn."
Hạ Dương tưởng cậu đang nhắc tới chuyện 5 năm họ ở bên nhau, vội nói: "Trước kia là do anh không tốt."
"Là hôm chúng ta ở dưới bờ tường."
Hạ Dương sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hôm hai người họ ở nhà cũ, hắn đã tránh đi nụ hôn của cậu.
Hạ Dương lên tiếng giải thích: "Anh sợ mình sẽ không khống chế được."
Sẽ không khống chế được bản thân càng trở nên tham lam hơn, dễ khiến nhím con bị doạ sợ.
"Hiện giờ anh đã sắp không nhịn được nữa rồi....." thanh âm của Hạ Dương khàn khàn, tựa như đang tận lực kìm chế.
Hạ Dương nhẹ nhàng cọ sườn mặt của thanh niên, hỏi lại thêm một lần: "Anh có thể hôn em không?"
Hứa Thừa Yến không mở miệng.
Hạ Dương thử thăm dò kéo người vào gần hơn, bàn tay thì đặt trên eo của thanh niên, càng ngày càng giữ chặt hơn.
Có thể cảm nhận được sự cứng đờ của người trong lòng, dường như cậu đang rất căng thẳng.
Nghĩ lại thì, đã từ lâu lắm rồi hai người chưa từng hôn môi.
Mà hôn môi không giống với những cái hôn mập mờ khác, nó so với những cái đụng chạm ấy thì càng tư mật hơn.
Hạ Dương cũng không vội hôn xuống, mà thấp giọng nói nhỏ bên tai của thanh niên: "Thả lỏng"
Hạ Dương kiên nhẫn trấn an, mãi tới khi cảm nhận được nhím con trong lòng đã ổn định hơn.
Nhím con nhỏ đã dỡ gai nhọn trên người xuống, trở nên rất mềm mại.
Bầu không khí càng lúc càng ái muội, hơi thở giao triền.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Hạ Dương giữ lấy mặt của thanh niên, khoảng cách giữa môi càng lúc càng gần.
Chỉ có điều khi Hạ Dương sắp đạt được mục tiêu, cửa phòng bệnh bỗng nhiên truyền tới giọng nói__
"Tần Chu, cậu ——"
Người đại diện đẩy cửa vào, kết quả vừa nhìn đã trông thấy hai người đang ôm nhau trên giường, lập tức im thít.
Hứa Thừa Yến ở trên giường bệnh cũng theo phản xạ mà đẩy người nào đó ra, ngồi trên giường hơi thở dốc.
Đang hôn thì bị phá đám, Hạ Dương nhíu mày, nhìn người đại diện ở bên ngoài cửa.
Người đại diện cũng cảm thấy xấu hổ lắm, vội vàng xua tay, "Không có gì không có gì."
Sau thì người đại diện đóng cửa phòng lại, xoay người đi ra ngoài hành lang, ngồi chờ trên ghế.
Vài phút sau, cửa phòng bệnh mở ra.
Người đại diện vừa ngẩng đầu lên, đã trông thấy Hạ Dương đang đi ra.
Cổ áo của Hạ Dương còn hơi lộn xộn, biểu tình trên mặt cũng không tốt lắm.
"Để tôi đi xem Tần Chu....." Người đại diện tìm một cái cớ, chạy vào trong phòng bệnh.
Ở trong phòng bệnh, đèn lớn đã bật, Hứa Thừa Yến đang an tĩnh dựa vào giường.
Người đại diện bước vào, kết quả lại thấy đôi mắt sưng húp của Hứa Thừa Yến, tức khắc nhíu mày, lên. Tiếng hỏi: "Mắt cậu sao vậy? Khóc ư?"
Lại nghĩ tới chuyện hồi nãy Hạ Dương ở trong phòng, người đại diện bỗng dâng lên dự cảm không lành, vội hỏi: "Có phải Hạ tổng anh ta___"
"Không sao đâu ạ." Hứa Thừa Yến mỉm cười, "Là do em vừa mới xem phim nên khóc thôi."
"Thật chứ?"
"Vâng." Hứa Thừa Yến gật đầu.
Người đại diện bán tín bán nghi, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt của Hứa Thừa Yến, nhưng cũng không tìm ra cái gì bất thường cả.
"Tôi qua để nói lịch trình cho cậu." Người đại diện lấy ghi chú ra, nói: "Vốn dĩ ban đầu định tính là đầu tuần đưa cậu vào đoàn, nhưng hiện giờ cậu lại đang nằm viện, tôi đã giúp cậu đẩy lùi mấy hôm rồi."
Hứa Thừa Yến nghe vậy thì nói: "Không cần đâu, cứ dựa theo lịch trình cũ đi ạ."
Người đại diện không yên tâm với trạng thái này của Hứa Thừa Yến lắm, khuyên: "Cậu vẫn nên cẩn thận nghỉ lại bệnh viện mấy hôm, công việc đợi sau thì làm."
"Em không sao thật mà." Hứa Thừa Yến lắc đầu, "Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi, vẫn kịp."
Người đại diện vẫn có chút không tán đồng.
"Em đã xin nghỉ lâu như vậy rồi, cũng không thể cứ tiếp tục làm chậm trễ đoàn phim như vậy được." Hứa Thừa Yến nói: "Anh Phàm, mấy hôm nay em sẽ xem lại kịch bản, tuần sau thì vào đoàn."
Người đại diện than nhẹ một tiếng, trông thấy Hứa Thừa Yến kiên trì như vậy, cũng chỉ gật đầu, nói: "Được rồi, vậy thì giữ nguyên lịch trình ban đầu."
Hứa Thừa Yến ở trong phòng nghỉ ngơi một đêm.
Chờ tới sáng hôm sau tỉnh lại, Hứa Thừa Yến trông thấy Hạ Dương đang ở trong phòng bệnh.
Hạ Dương yên lặng mà ngồi trên sô pha gần đó, trên tay là một quyển sách.
Hạ Dương nghe thấy âm thanh ở phía giường bệnh, ngẩng đầu lên nhìn, tuỳ ý để sách sang một bên, đứng dậy đi về phía đó.
Hứa Thừa Yến cũng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy ánh nắng qua khe hở của cửa sổ xuyên vào trong phòng.
Hôm nay là một ngày nắng.
Hạ Dương đi tới ngồi xuống mép giường, hỏi: " Em có muốn ăn chút gì đó không?"
Hứa Thừa Yến lắc đầu, không cảm thấy đói bụng, bèn nói: " Đợi tí nữa đã."
Hạ Dương gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên xấu hổ, hai người đều không nói chuyện.
Đặc biệt là sau chuyện xảy ra tối hôm qua, nụ hôn vẫn chưa kịp thực hiện___
Hai người đều vô cùng ăn ý mà tránh chuyện này đi, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Gần đây anh đã lên mạng tìm hiểu thử."
"Hả?" Hứa Thừa Yến nhìn qua.
Hạ Dương lấy một quyển sổ tay từ trên tủ đầu giường qua, đưa cho cậu: " Tâm tình của em tốt, hay là không tốt, đều có thể viết ra đây."
Hứa Thừa Yến nhận sổ, lật trang đầu tiên ra.
Đây là sổ mới, trên giấy trắng tinh chưa được ghi gì.
Hạ Dương lại đưa thêm cho cậu một cây bút, nói: "Có chuyện gì, em đều có thể viết ra."
Hứa Thừa Yến nhìn anh, trên mặt toàn là mờ mịt, có vẻ như vẫn không hiểu.
Thế là Hạ Dương đành rút điện thoại ra, cho Hứa Thừa Yến xem bản mẫu cách người khác ghi chép lại tâm trạng.
【 Hôm nay ra cửa trời đổ mưa, mình quên mang ô, tâm trạng -5】
【 mua trà sữa để tự khen thưởng bản thân, tâm trạng +20】
Hứa Thừa Yến dịch người vào nhìn thoáng qua, bấy giờ mới hiểu được ý của Hạ Dương, đây chính là muốn để cậu viết nhật ký.
"Viết cái này cũng có tác dụng gì đâu....." Hứa Thừa Yến mỉm cười.
"Có ích." Hạ Dương xoa xoa đầu của thanh niên, nói: "Sau này có chuyện gì, không cần để nghẹn ở trong lòng."
"Chuyện em thích, chuyện em không thích, đều hãy viết lên sổ."
Hứa Thừa Yến vẫn cảm thấy người lớn làm trò trẻ con, bèn nói: "Thật sự không cần đâu, viết nhật ký cũng phiền lắm."
Hạ Dương không nói gì, chỉ nhìn người thanh niên trước mắt.
Hứa Thừa Yến than nhẹ một tiếng, sau vẫn đành cầm bút lên, viết xuống quyển sổ ghi chép.
【 hôm nay có nắng, tâm trạng +1】
Sau khi Hứa Thừa Yến viết xong, liền đưa sổ cho Hạ Dương xem, "Thế này được không?"
Hạ Dương hài lòng, dựa người tới gần hơn, thấp giọng nói: "Chuyện tối hôm qua, chúng ta vẫn chưa làm xong."
Hứa Thừa Yến nghe tới đây, trầm mặc xuống, vô thức nắm lấy quyển sổ trên tay.
Còn Hạ Dương thì đứng dậy, một tay chống xuống bên cạnh thanh niên, cúi người thấp xuống, "Chờ tới khi tâm tình của em lên tới 100, chúng ta lại tiếp tục được không?"
"Hả?" Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Tiếp tục làm nốt chuyện ngày hôm qua."
"Để em suy nghĩ đã...." Đầu óc Hứa Thừa Yến trở nên hỗn loạn.
Tối hôm qua, cảm xúc của cậu có hơi mất khống chế.
Cậu vẫn nhớ lúc trước Hạ Dương từng nói, hôn môi là chuyện thân mật nhất, chỉ có thể làm với người mình thích.
Hứa Thừa Yến cúi đầu suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, vẫn ngẩng đầu lên nói: " 1000 đi."
Nếu như lên đến một nghìn điểm tâm tình, bọn họ lại thử bắt đầu thêm một lần nữa xem.