Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Tần Chu quay trở lại đoàn phim một mình.
Buổi chiều cậu còn có cảnh quay, còn vai diễn của Tiểu Trình thì muộn hơn một ít.
Mãi tới chạng vạng, tiểu Trình mới được đưa về đoàn phim.
Trong tay Tiểu Trình còn cầm một gói đồ ăn vặt, khoe với Tần Chu: "Anh Tần Chu!"
"Chú tiểu Dương mua cho em này." Tiểu Trình đặt gói đồ ăn vặt lên bàn, "Em còn được sờ sờ chó lớn nữa."
Tần Chu nở nụ cười, xoa đầu tiểu Trình.
Chó lớn mà tiểu Trình nói chắc hẳn là Kỳ Kỳ.
"Em còn chưa xem hết cừu lớn nữa, ngày mai em lại đi tìm chú ấy." Tiểu Trình vẫn nghĩ tới chuyện chưa xem hết phim hoạt hình.
Tần Chu nắm tay Tiểu Trình dẫn tới phòng hoá trang, để tiểu Trình đi thay đồ trước.
Tần Chu theo phản xạ mà nhìn lên bàn, nhưng lại không thấy bình nước của cậu nhóc đâu, bèn hỏi: "Bình nước của nhóc đâu rồi?"
Tiểu Trình: "Ở trong ba lô ạ."
Tần Chu đứng dậy tìm một lượt xung quanh, cũng không thấy ba lô đâu lại hỏi: "Túi của nhóc để ở đâu thế?"
"Ba lô của em ở...." Nói được một nửa, tự nhiên tiểu Trình bị nghẹn lại.
Qua một lúc lâu sau, nhóc mới chột dạ nói nốt: "Ở chỗ của chú tiểu Dương....."
Tần Chu lúc bấy giờ mới nhớ ra hồi trưa khi tiểu Trình đi tìm Hạ Dương có đeo ba lô theo.
Tiểu Trình: " Để em đi lấy về ạ....."
Nói xong, Tiểu Trình liền nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi tìm Hạ Dương.
Tần Chu giữ chặt tiểu Trình, lên tiếng: "Em cứ quay trước đi, để anh gọi điện hỏi thử cho."
"Vâng." Tiểu Trình gật đầu.
Tần Chu tìm cốc ở trong phòng nghỉ rót cho Tiểu Trình ít nước ấm, sau lại gọi điện thoại cho chú Văn.
Chú Văn nghe được cũng đồng ý, bảo lát sẽ nói với người hầu mang cặp sách sang cho.
Tần Chu ngồi trong phòng, đợi lấy cặp sách.
Chỉ có điều lúc Tần Chu chờ được cặp sách, lại phát hiện người đưa không phải người hầu, mà là Hạ Dương.
Hạ Dương cầm cặp sách, đi tới đoàn phim.
Tần Chu đi qua, nhận lấy.
Vừa hay Tiểu Trình cũng mới hoàn thành xong một cảnh quay, trông thấy Hạ Dương, liền chạy chậm lại, lên tiếng chào, "Chú Tiểu Dương!"
"Mai con còn muốn xem cừu lớn nữa!" Tiểu Trình ngẩng đầu lên, còn mang theo sự hưng phấn.
"Ừm." Hạ Dương đồng ý, "Cứ qua buổi trưa là được."
Hạ Dương xoa xoa đầu tiểu Trình, lại nhìn về phía Tần Chu ở bên cạnh.
Tuy nhiên Hạ Dương còn chưa kịp mở miệng nói gì, bỗng nhiên nhận được điện thoại.
Hạ Dương nghe thanh âm phát ra từ đầu kia, chân mày cau lại.
Tần Chu vẫn nắm tay tiểu Trình ở bên cạnh, không lên tiếng quấy rầy.
Cậu nghe thấy mấy từ loáng thoáng đại loại như 'Tiểu ôn', 'bị ốm' gì đó.
Tiểu Trình cũng nghe thấy một ít.
Vì thế đợi sau khi Hạ Dương tắt điện thoại, tiểu Trình bèn hỏi: "Tiểu Ôn sao vậy ạ?"
Hạ Dương: "Bị bệnh rồi."
"Vậy sao....." tiểu trình gật đầu, "Mong tiểu Ôn sẽ sớm khoẻ lại."
Tiểu Trình lại vẫy vẫy tay với Hạ Dương, nói: "Vậy ngày mai con lại qua tìm chú tiểu Dương nha."
Đúng lúc bên đoàn phim cũng đã chuẩn bị quay cảnh mới, thế là Tiểu Trình nắm lấy tay của Tần Chu, đi về phía phim trường.
"Tiểu Ôn bị bệnh mất rồi." Tiểu Trình thở dài một hơi.
Tần Chu không biết là tiểu Ôn là ai, chỉ yên tĩnh lắng nghe bên cạnh.
Tiểu Trình vẫn còn lan man: "Lúc trưa vẫn thấy chú tiểu Dương ngủ cùng tiểu Ôn mà."
Tần Chu hơi hơi sửng sốt, nháy mắt hiểu ra.
Trẻ con nói chuyện thường không kiêng dè gì, thấy gì sẽ nói đó.
Mà 'tiểu Ôn' kia, chắc là bạn trai mới của Hạ Dương.
Giữa trưa ngày hôm sau, Tiểu Trình lại lôi kéo Tần Chu, muốn cùng cậu đi tìm chú tiểu Dương.
Tần Chu vốn dĩ định để người khác ở trong đoàn đưa tiểu Trình đi, nhưng tiểu Trình lại không chịu.
"Anh Tần Chu đi cùng em đi!" Tiểu Trình kiên trì.
Tần Chu không còn cách nào khác, đành phải dẫn tiểu Trình tới khu nhà của Tề gia.
Tuy nhiên Tần Chu cũng chỉ dẫn nhóc tì tới cửa, chứ cậu không đi vào trong.
Quan gia đang chờ ở cửa, tiểu Trình bước vào bên trong, đang đi thì nhóc bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Tần Chu vẫn đứng ngoài không chịu vào.
Tiểu Trình hơi nghi hoặc, lên tiếng hỏi: "Anh Tần Chu không vào ư?"
Tần Chu chỉ đáp lại : "Buổi trưa anh còn có việc."
Lỡ như cậu vào bên trong lại đụng phải Hạ Dương và bạn trai mới của anh, thì sẽ rất xấu hổ.
Tiểu Trình cái hiểu cái không mà gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, mà cùng quả gia đi vào bên trong.
Tần Chu cũng xoay người rời đi.
Mà phía sau Tần Chu, còn truyền tới âm thanh trò chuyện đứt quãng__
"Bác Văn ơi, Chú Tiểu Dương đâu rồi ạ?"
"Dẫn Tiểu Ôn đi bệnh viện rồi."
"Tiểu Ôn vẫn còn bệnh ạ? Có nghiêm trong lắm không?"
"Không nghiêm trọng, buổi chiều sẽ về."
Tiểu Trình gật đầu, đi vào trong phòng trước, ôm lấy máy tính bảng mà xem hoạt hình.
Chờ tới khoảng 2,3 giờ chiều, tiểu Trình nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, ngẩng đầu lên, thì thấy Hạ Dương đã về.
"Chú tiểu Dương." Tiểu Trình chạy tới, "Tiểu Ôn đâu rồi ạ? Nó vẫn ổn chứ?"
Hạ Dương ôm một cái khăn lông trong ngực, ngồi lên sô pha, trả lời: "Rất khoẻ."
Kỳ Kỳ đi theo phía sau Hạ Dương, cũng học theo mà nằm lên sô pha, đầu cũng rúc vào ngực của Hạ Dương.
Tiểu Trình tới gần chỗ Hạ Dương, nhìn vào khăn lông trong ngực của anh.
Bên trong thảm lông, đặt một con mèo Bangladesh nhỏ.
Lúc Tiểu Trình quay lại đoàn phim lần nữa, đã là chiều tối.
Đoàn Phim cũng đã chuẩn bị kết thúc công việc, tiểu Trình chạy tới trước mặt Tần Chu, lên tiếng: " Đến cuối cùng chỉ còn lại đơn độc một mình cừu lớn thôi."
Tiểu Trình lại tháo ba lô của mình xuống, kéo khoá ra, lộ ra một đống đồ ăn vặt ở bên trong.
"Chú Tiểu Dương lại mua cho em nhiều đồ ăn lắm nè."
Tiểu Trình lục lọi bên trong ba lô một lúc, lấy ra cho Tần Chu một túi kẹo.
"Chú tiểu Dương dẫn tiểu Ôn về rồi, nhưng tiểu Ôn lại ngủ trong phòng cả một buổi trưa...."
Tiểu Trình nắm lấy một bàn tay của Tần Chu, cùng nói với cậu rất nhiều chuyện liên quan tới chú Tiểu Dương.
Bởi vì lần nào Hạ Dương cũng sẽ mua đồ ăn vặt cho nhóc, lại còn cho nhóc xem phim hoạt hình, giờ Tiểu Trình đã bị anh mua chuộc hoàn toàn rồi.
"Em thích chú tiểu Dương nhất luôn."
Một lớn một nhỏ cùng nắm tay, quay lại chỗ ở của mình.
Tần Chu nghỉ ngơi một đêm.
Buổi sáng hôm sau, thì lại như thường lệ mà tới đoàn phim, chuẩn bị hoá trang.
Tần Chu tới rất sớm, cảnh diễn đầu tiên hôm nay là của cậu.
Tần chu hoá trang nhân vật xong, lúc đang sửa sang lại trước gương, bỗng nhiên nhìn thấy một thứ qua gương.
Thế là cậu quay đầu lại, trông thấy một con mèo đang ngồi xổm trước cửa.
Tần Chu đứng dậy, vô cùng thuần thục mà lấy dăm bông ở trên bàn, đút cho mèo con ăn.
Sau khi đút mèo ăn xong, Tần Chu lại dặn qua với nhân viên công tác một chút, sau đó mới đi đóng phim.
Sờ tới khi hoàn tất cảnh quay buổi sáng, Tần Chu quay trở lại phòng nghỉ, thấy mèo con kia vẫn ở bên trong chưa rời đi.
Giờ là thời gian nghỉ giữa trưa, nhân viên trong đoàn đều đã đi ăn cơm, nơi nơi đều là mùi hương.
Mèo con nhỏ tiến tới bên cạnh bàn, ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm những người đang ăn cơm.
Tần Chu thấy thế, bèn cầm luôn bánh mì với dăm bông ra, đút cho tiểu ôn ăn.
Sau đó thì Tần Chu tới phòng thay đồ, cởi bộ quần áo dân quốc trên người xuống.
Mấy ngày nay nhiệt độ bắt đầu cao, mà trang phục của đoàn phim lại vừa dày vừa nặng, mặc vào rất nóng, thế nên Tần Chu dứt khoát đổi sang quần áo của mình trước.
Thay xong, lúc Tần Chu đi ra, thì thấy mèo con cũng đã ăn xong.
Mèo con nhảy xuống khỏi ghế, dùng những cái chân ngắn ngủn của mình rời đi.
Tần Chu nhìn theo bóng dáng mèo con rời đi, sau vẫn lựa chọn đi theo nó, muốn biết đây rốt cuộc là mèo hoang hay là mèo được nuôi trong nhà.
Nếu như là mèo hoang, thì cậu muốn mang nó về nuôi.
Tần Chu đội mũ lên, duy trì khoảng cách không xa không gần mà theo ở đằng sau.
Mà mèo con nhỏ ở phía trước, cũng hay dừng bước chân lại, ngoảnh ra đằng sau nhìn một cái, đợi cho Tần Chu theo kịp, mới tiếp tục đi tiếp.
Mãi cho tới khi, Tần Chu thấy con đường này càng lúc càng quen, là đi tới đại viện của Tề gia.
Mắt thấy cách đại viện Tề gia cành lúc càng gần, Tần Chu dừng bước chân lại.
Mèo nhỏ quay đầu, trông thấy Tần Chu không theo kịp, thế là cũng dừng lại, liếc về phía cửa một cái.
Mà ở cổng lớn, có một thân ảnh cao lớn đi ra từ bên trong, trên tay còn nắm sợi dây.
Ở một đầu dây khác chính là đại cẩu được dắt đi, đang không nhanh không chậm mà ra ngoài.
Đột nhiên, chó lớn nhận ra Tần Chu ở cách đó không xa, lập tức hưng phấn mà kêu lên một tiếng.
Hạ Dương cũng trông thấy Tần Chu, nắm lấy sợi dây chậm rãi bước qua.
Mà mèo con nhỏ kia cũng đi tới bên chân người đàn ông, ngước đầu lên, mềm mại mà kêu: "Miao~~"
Tần Chu có hơi bất ngờ, lên tiếng hỏi: "Là anh nuôi à?"
"Ừm."
"Tôi đi theo nó tới đây, lúc trước còn tưởng là mèo hoang...." Tần Chu nhìn mèo nhỏ kia, có chút cảm thán mà nói: "Rất hay tới đoàn phim bọn tôi để ăn ké."
Hạ Dương nhìn thoáng qua mèo nhỏ dưới chân, thấp giọng nói: "Thảo nào, chú Văn nói với anh mấy hôm nay nó không chịu ăn gì cả."
Tần Chu lại nhìn những hoa văn trên thân mèo con, càng xem càng thấy đáng yêu, giống như báo con vậy, cũng muốn nuôi lấy một con.
Vì thế Tần Chu cất tiếng hỏi: "Đây là giống mèo gì vậy?"
"Mèo Bangladesh."
Tần Chu gật đầu, ghi nhớ tên giống mèo này, thuận miệng hỏi tiếp: "Nó có tên không?"
"Tiểu ôn."
"Hả?" Tần Chu sửng sốt.
"Nó tên là tiểu ôn." Ngữ khí của Hạ Dương vẫn giống thường ngày, lại hỏi: "Không phải quay phim nữa à?"
Tần Chu: "Nghỉ giữa trưa, chiều mới quay tiếp."
Tần Chu ngồi xổm xuống, nhịn không được mà sờ đầu tiểu Ôn, cào cào cằm nhỏ của mèo con.
Tiểu ôn cong mắt, từ trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ, có vẻ như đang rất hưởng thụ.
Kỳ Kỳ ở bên cạnh cũng thò qua, dùng đầu lớn của mình cọ cọ Tần Chu, thoáng cúi thấp đầu xuống, nó cũng muốn được sờ.
Tần Chu bèn duỗi tay xoa xoa đầu Kỳ Kỳ, lại nhìn Hạ Dương, tự nhiên cảm thấy hâm mộ___
Có mèo có chó, còn ở trong biệt thự kiểu trung hoa sống an nhàn, quả thật là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng.
Hạ Dương đưa sợi dây qua, lên tiếng hỏi: "Có muốn cùng nhau đi một chút không?"
Tần Chu nhìn sợi dây Hạ Dương đưa qua, cũng không cầm luôn.
Tuy nhiên Kỳ Kỳ lại hiểu mà tiến lên ngậm lấy sợi dây, mạnh mẽ đặt nó vào trong tay của Tần Chu, muốn được Tần Chu dắt đi.
Tần Chu đành nhận dây.
Ở gần đó có một cái hồ, hai người liền đi tới đình nhỏ cạnh hồ.
Kỳ Kỳ ghé vào trên ghế, tò mò mà nhìn về phía mặt nước bên ngoài.
Tần Chu nhìn lông mềm mượt ở sau lưng của Kỳ Kỳ, vẫn nhịn không được mà vươn tay vuốt ve.
Cảm giác sau khi chạm vào Kỳ Kỳ rất tốt, vừa mềm mại lại thoải mái.
Tiểu Ôn cũng bò tới trên đùi Tần Chu, co mình lại thành một vòng tròn, lười biếng mà nằm lên đó.
Hạ Dương ngồi ở ghế đá đối diện, lên tiếng hỏi: "Em và Bùi Nguyên thế nào rồi?"
"Hở?"
Hạ Dương: "Anh thấy hot search của hai người."
Tần Chu suy nghĩ, có lẽ Hạ Dương đang nói tới chuyện cậu và thầy Bùi bị chụp lén hôm liên hoan.
Tần Chu nhàn nhạt trả lời :"Là paparazzi cố ý chụp lén, đã làm sáng tỏ rồi."
"Ừm." Hạ Dương cụp mắt xuống, " Nhưng vẫn muốn nghe thấy em tự mình nói rõ."
Tần Chu hỏi: "Khác nhau sao?"
"Khác." Thanh Âm của Hạ Dương rất nhẹ, anh còn nói thêm: "Mấy tháng nay anh đều suy nghĩ rất nhiều."
Tần Chu nhìn qua.
"Anh không có kinh nghiệm gì, chưa từng xử lý những chuyện tình cảm." Hạ Dương rũ mắt xuống, không nhanh không chậm mà nói : "Lần nào anh cũng nghe em nói, phải bảo trì khoảng cách, không được quấy rầy tới em."
"Nhưng hình như anh không có cách nào làm được."
Rõ ràng lí trí bảo anh không được xuất hiện nữa, nhưng thân thể thì lại không khống chế được.
Một lần lại một lần, nhịn không được mà xuất hiện.
Rõ ràng là mỗi lần gặp nhau, đều rất thống khổ.
Nhưng không được nhìn thấy, còn đau khổ hơn nhiều.
Thời gian chính là lời nói dối lớn nhất, cũng không phải là cái gì cũng chữa lành được.
Chẳng qua khi thời gian dần trôi, có thể học được cách giấu đi những cảm xúc này.
Hạ Dương đối diện với ánh mắt của Tần Chu, nhìn vào đôi mắt đào hoa quen thuộc kia, nói từng chữ: "Yến Yến, anh không làm được."
Tần Chu cũng chỉ đáp lại: "Tạm thời tôi vẫn chưa có kế hoạch yêu đương."
Hạ Dương: "Không cần phải là quan hệ yêu đương."
Tần Chu nhìn chằm chằm mặt đất, lắc đầu nói: "Như vậy không công bằng với anh."
Tần Chu cúi đầu xuống muốn di dời sự chú ý, bỗng nhiên nhận thấy giây giày bên phải của cậu bị tuột từ bao giờ.
Tuy nhiên Tiểu Ôn vẫn còn nằm ở trên đùi, cậu không có cách nào cúi người xuống.
Ở phía đối diện Tần Chu, Hạ Dương vẫn nói tiếp: "Không cần phải công bằng, đây là đặc quyền của em."
Hạ Dương đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Chu ngồi quỳ xuống, chậm rãi buộc lại dây giày cho cậu.
"Em có đặc quyền này." Hạ Dương ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Em không cần phải đáp lại anh."
Tần Chu trầm mặc xuống, một lúc sau mới lên tiếng: "Chúng ta không hợp."
Hạ Dương: "Không hợp chỗ nào?"
Tần Chu hấp tấp dời ánh mắt đi, "Anh cũng đâu biết tôi thích gì."
"Vậy thì em nói cho anh." Hạ Dương thoáng dơ tay, nắm lấy bàn tay của Tần Chu, "Anh sẽ nhớ kỹ."
"Chúng ta thích hợp làm banh bè bình thường hơn." Tần Chu giật gật cổ tay, thử rút tay về.
Nhưng mà sức của Hạ Dương rất lớn, vẫn gắt gao nắm chạt bàn tay kia không chịu buông ra.
Hạ Dương đứng dậy, một tay khác chống xuống bên cạnh Tần Chu, cúi người thấp hơn.
"Anh không muốn làm bạn với em." Hạ Dương gần như vây thanh niên trước mặt vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: "Anh cũng không có cách nào chỉ làm bạn với em được".
"Anh không cần danh phận, cũng không cần em chịu trách nhiệm."
Giống như quay về 8 năm trước, người thanh niên mười tám tuổi chạy tới trước mặt hắn, vụng về mà tỏ tình với hắn.
Ban đầu hắn vốn định từ chối.
Nhưng sau khi nhìn thấy cặp mắt đào hoa nhu tình kia, lại đột nhiên sửa lại.
Tình yêu 18 tuổi, chính là nồng nhiệt như vậy.
Lúc ấy hắn nói, hắn sẽ không hứa hẹn bất cứ danh phận gì với cậu, cũng không chịu trách nhiệm.
Mà chàng trai trẻ khi đó, cười ôn nhu mà trả lời___
【 tiên sinh, em nguyện ý. 】
Hạ Dương chậm rãi tới gần, dùng một tư thế mang tính xâm lược mà vây người kia vào trong ngực, cẩn thận mà nói ra lời.
"Chỉ cần em yêu cầu, anh có thể cho ngươi tất cả."
"Yến Yến ——"
"Anh nguyện ý."
Hắn cam tâm tình nguyện.