Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Chương 21: Tam phục thiên




Quan hệ giữa gian thương và Tiểu Đường hiện tại có thể nói đã rơi vào giai cảnh, nhìn theo những hành động nhỏ nhặt ngày càng lộ liễu của gian thương, người trong chốn ăn chơi chỉ cần hai mắt còn sáng thì dù tình trường lão luyện hay trình độ thấp kém đều không tránh khỏi bị đau mắt hột, trong suy nghĩ một số ít quần chúng không biết sự tình, Lâm Tẩm vốn là người cao quý, là ưu nhã, là cao lĩnh chi hoa, thậm chí còn là vương tử, là nữ vương trong mộng của không ít người, thế nhưng lúc này bọn họ phát hiện, kì thực hắn đến thời kì động dục so với những giống đực khác cũng không khác biệt mấy, cũng là đáng khinh, háo sắc, không từ thủ đoạn…

Còn chưa đến thời điểm tan tầm Lâm Tẩm đã vội chuồn khỏi công ty, hôm nay là ngày Hạ chí*, hắn phải nhân lúc Phúc Lâm Đường chưa đóng cửa mua nguyên liệu nấu nước mát đem về. Tuy rằng gian thương không hề hứng thú với việc ăn thịt động vật hoang dã, nhưng lại cực kì tôn sùng những phương pháp bồi bổ thân thể của người xứ Quảng Đông, ngay trước khi Vương Lão Cát (1) nổi tiếng đại giang nam bắc, gian thương đã có thể tự mình nấu nước mát.

Kim ngân hoa, hạ cô thảo, hàng bạch cúc, cam thảo, nhớ đến đôi mắt của Tiểu Đường, Lâm Tẩm lại bốc thêm một chút vị cẩu kỷ. Mang theo gói thuốc đông y thật to, gian thương như trước chạy đến căn phòng nhỏ của Tiểu Đường. Từ khi cùng Tiểu Đường xác lập quan hệ, Lâm Tẩm liền nhịn không được mà bắt đầu xâm chiếm địa bàn, căn phòng nhỏ xíu chưa đầy mười hai mét vuông này của Tiểu Đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ linh tinh không thuộc về cậu tựa như măng mọc sau mưa, tỷ như có thêm thiết bị Internet, một chiếc tủ quần áo đơn giản, một cặp chén, hai đôi dép lê, ba cái đệm dựa cỡ lớn, trên kệ đầu giường còn trưng rất nhiều chai lọ với công dụng khác nhau, thậm chí ngay cả địa bàn của hai anh em Nạp Kì cũng không may mắn thoát khỏi, nước hoa quả cùng với nồi nấu nước chiếm hết một phần ba mặt bàn trong bếp, ở phòng tắm chung cơ hồ mỗi ngày đều thấy xuất hiện thân ảnh quyến luyến bịn rịn của gian thương.

“Sao cậu không mang Tiểu Đường về nhà đi?” Bị chậm chiêm thước sào* như thế, Nạp Kì cắn răng hỏi.

*chậm chiêm thước sào: chim trấm cướp tổ của chim khách.

“Tiểu Đường làm việc không tiện” Gian thương hợp tình hợp lý nói, “Cậu tưởng tôi thích mò đến đây ở sao, nếu không phải cậu lề mề chậm chạp kéo đến bây giờ cũng không xong chuyện, tôi và Tiểu Đường cũng đâu cần phải ủy khuất ở chỗ này, cậu có biết hay không, mỗi lần tôi muốn hôn cậu ấy, cậu ấy trước tiên luôn phải vểnh tai nghe ngóng xem có ai mai phục ở góc tường không.”

Bác sĩ lưu manh trầm mặc, người có thể vô sỉ đến mức này cũng coi như là một loại bệnh đi.

Nói đến hôn, trong lòng Lâm Tẩm ngọt ngào giống như đổ mật ong. Từ sau khi vượt qua cảnh giới thứ nhất, gian thương đều luôn thừa cơ hội đem tiểu cảnh sát ôm lại “gặm” hai cái, tiểu cảnh sát rõ ràng cũng không phải kiểu tình nhân dây dưa ưa cãi, mỗi lần Lâm Tẩm muốn “gặm” cậu đều rất phối hợp, Tiểu Đường có thể tâm vô khúc mắc mà tiếp nhận khiến cho Lâm Tẩm tâm hoa nộ phát, hắn vẫn lo lắng Tiểu Đường qua được cửa ải tâm lý lại không qua được cửa ải sinh lý, nếu như vậy bọn họ thật sự bi kịch. Lâm Tẩm cảm thấy rằng, công lao này hoàn toàn thuộc về sức quyến rũ cường đại của riêng hắn, hơn nữa, nhiều năm sau đương sự vẫn rất dương dương tự đắc đi cầu chứng a. Đối với vấn đề này, khi đó Tiểu Đường sau hai giây do dự liền đồng ý với suy đoán của Lâm Tẩm. Mà sự thật thì thế nào? Tiểu Đường dựa trên kinh nghiệm từng trải của bản thân tổng kết ra một điều – thời điểm nhìn không thấy, năng lực tiếp nhận cũng sẽ tăng cao. Không phải có câu tục ngữ nói thế này sao: tắt đèn, kì thực đều giống nhau. Bất quá nhìn thấy bộ dáng Lâm đại ca đắc ý như vậy, Tiểu Đường cảm thấy có một số sự thật vẫn là nên chôn vùi nó cùng với dòng chảy của thời gian đi thôi.

Giữa hè, hẻm Bồ Câu được cây chim câu tươi tốt an phận đứng ở một góc che mát, bóng cây ngăn trở ánh mặt trời nhiệt tình đồng thời cũng đem hơi nóng cuồn cuộn chặn ngoài ngõ. Tiến một bước vào con hẻm nhỏ, cước bộ của Lâm Tẩm liền nhẹ nhàng thoải mái hẳn lên, khẽ ngâm nga bài hát “Hôn” của Lương Tịnh Như*, trên mặt lộ ra nét tươi cười, nhẹ nhàng hôn em, đôi mắt em khép lại~~

*Lương Tịnh Như: nữ ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc, được mệnh danh là “Thiên hậu của các bản tình ca”…

Vì sao là “Hôn” mà không phải là “Ngạ lang truyền thuyết”? Bởi vì gian thương và Tiểu Đường hiện nay mới chỉ dừng ở giai đoạn hôn, mà nguyên nhân cho sự tiến triển chậm chạp này không phải vì gian thương rất thân sĩ, cũng không phải vì Tiểu Đường rất rụt rè, mà là bởi lí luận về chủ nghĩa tình yêu hoàn mỹ rất nhảm nhí của gian thương.

*Ngạ lang truyền thuyết: tạm dịch truyền thuyết lang đói. Là một bài hát của thiên vương Trương Học Hữu.

Thời gian phải có ý nghĩa kỉ niệm, địa điểm phải có tình ý, không khí của đôi bên phải hài hòa, những người nhàn rỗi không phận sự không được phép bén mảng đến, quá trình phải vừa kịch liệt vừa lãng mạn, kết quả phải vừa tốt đẹp vừa ấm áp, quan trọng nhất là… – Tiểu Đường phải nhìn thấy được! Gian thương hi vọng trong lần đầu tiên đó của bọn họ Tiểu Đường có thể dùng đôi mắt trong suốt sáng ngời ghi chép lại toàn bộ quá trình, đây cũng là điều mà hắn hứa với cậu. Kết quả, lang băm vì hạnh phúc của gian thương, không thể không gánh lấy áp lực ngày càng lớn bôn ba trước giường của những người bệnh trầm kha.

Đối với việc tiến thoái lưỡng nan này, gian thương không vội, Tiểu Đường lại càng không gấp. Con thỏ đã không gấp thì cọng cỏ gấp cái gì a! Sớm tự xếp mình vào phía bị người kia ăn sạch, hành vi như vậy tựa hồ rất không có cốt khí, bất quá Tiểu Đường thật thản nhiên, bởi vì luận kinh nghiệm, luận tư lịch như thế nào thì cũng không đến phiên cậu nằm trên, hơn nữa, làm một hậu bối, cậu cũng không quá hứng thú với việc áp đảo, để cho Lâm Tẩm chủ động mọi chuyện, đối với cậu có khi lại dễ chịu tự nhiên hơn.

Lâm Tẩm khẽ cười đi đến trước cửa phòng mát xa, không hề bất ngờ khi thấy tấm bảng “Nghỉ buôn bán” được treo trên cửa. Người ta mùa xuân buồn ngủ, Tiểu Đường mùa hè lại sụt cân, trước kia lúc còn làm cảnh sát không cảm nhận được, cả ngày bận rộn đến mức không có thời gian đế ý đến cảm thụ của thân thể, nếu ngẫu nhiên ăn không ngon ngủ không sâu chỉ nghĩ được nguyên nhân là do mệt mỏi quá độ, hai năm nay bắt đầu sống thanh nhàn, Tiểu Đường mới biết nguyên lai bản thân lại có tật xấu như vậy, vừa đến buổi chiều tinh thần liền uể oải, Tiểu Đường dứt khoát đóng cửa nghỉ ngơi, ông bà xưa có dạy – thân thể là tiền vốn cách mạng. Tiểu Đường quyết tâm bảo vệ tốt tiền vốn của mình, có như vậy mới có thể sinh ra lợi nhuận để trả nợ, tuy rằng chủ nợ tỏ vẻ hắn chỉ cần tiền vốn là đủ rồi, nhưng mà trong hoàn cảnh kinh tế ác liệt như hiện tại, Tiểu Đường cho rằng đầu tư liều lĩnh là không sáng suốt, đối với đôi bên đều tiềm ẩn nguy hiểm, cũng không phải cậu không tín nhiệm Lâm Tẩm, nhưng mà khi đội trưởng nghe được tin cậu “rơi vào tay giặc” liền gọi điện đến “chiếu cố” vô số lần, thái độ của đội trưởng đã rất rõ ràng rằng, nếu gian thương dám mưu toan lợi dụng áp lực kinh tế bức Tiểu Đường đi vào khuôn khổ, anh liền cho thân thể gian thương nếm qua một chút cái gọi là thiết quyền chính nghĩa. Cho nên vì an toàn sinh mệnh của Lâm đại ca, Tiểu Đường cảm thấy rằng sổ sách vẫn nên thu khoản nào tính khoản đó đi.

Xuyên qua phòng làm việc, nhẹ nhàng đẩy cửa, gian thương diễm phúc vô biên được chiêm ngưỡng một bức tranh thanh lương đẹp mắt.

Trên chiếc giường lớn, Tiểu Đường và Thạch Lỗi mỗi người một góc đang say ngủ, hai người đều mặc áo lót cùng với quần short ngắn, trên bụng tùy ý đắp hờ một mảnh chăn, để lộ ra da thịt bóng loáng tràn ngập sức sống tuổi trẻ, một chút mồ hôi lấm tấm ở thái dương làm cho vài sợi tóc đen nhánh bết cả vào trán, càng tôn lên vẻ xinh đẹp của họ. Thạch Lỗi vốn chính là một mĩ thiếu niên hiếm thấy, ngay cả A Kiệt cũng nói cho dù Tiểu Lỗi không làm gì mà chỉ đứng yên một chỗ cũng đủ tạo thành cảnh đẹp ý vui phong tình vạn chủng, thậm chí còn có rất nhiều khách nhân bày tỏ nếu có thể thấy được bộ dáng lúc ngủ của Tiểu Mê, giảm thọ hai năm cũng đáng a~ gian thương tuy rằng đối với Thạch Lỗi không có tình cảm đặc biệt nào, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến góc độ quan điểm thưởng thức người đẹp của hắn, huống chi lúc này trong bức hải đường xuân thụy còn có người mà hắn yêu thương.

Cho nên gian thương không lên tiếng, hắn nhàn nhã tựa vào khung cửa tiếp tục chiêu đãi hai mắt của mình.

Tiểu Đường là người tỉnh dậy trước, ánh mắt nóng bỏng của gian thương cùng sự mẫn cảm xuất phát từ bản năng nghề nghiệp khiến cho cậu dù ngủ cũng thấy lưng như bị kim chích, bất quá trong nháy mắt tỉnh lại cậu liền biết ánh mắt dư thừa trong phòng là thuộc về ai, trong không khí đạm đạm lan tỏa mùi hương của DUNE.

“Lâm đại ca.” Tiểu Đường mỉm cười vươn tay.

“Đánh thức cậu sao?” Lâm Tẩm tiến đến, thuận tay rút khăn mặt trên giá giúp Tiểu Đường lau mồ hồi.

“Tôi và Tiểu Lỗi nghe Chu Lập Ba (2) tấu hài, vốn là rất vui, nhưng tiết trời oi bức đáng ghét này lại khiến người ta thần trí mơ màng, bất tri bất giác liền ngủ quên mất.” Tiểu Đường nói xong ngáp một cái.

“Uhm, có lẽ do trời sắp mưa, mà bên ngoài một ngọn gió cũng không có, thật oi bức, hai người tại sao lại không bật điều hòa?”

“Hao điện.” Tiểu Đường nói. Đội trưởng tuy đã mua cho cậu máy điều hòa, nhưng chỉ vào hai ngày mùa đông lạnh nhất mới dùng một chút.

“Lâm đại ca, anh đến rồi sao?” Thạch Lỗi nghe được thanh âm hai người nói chuyện, cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền thấy Lâm Tẩm đang giúp Tiểu Đường mang giày.

“Chụp ảnh xong hết rồi hả?” Lâm Tẩm hỏi cậu.

“Uhm, rất thuận lợi.” Thạch Lỗi gật gật đầu. Thời điểm nghỉ hè trở về, Lâm Tẩm dùng quan hệ giúp cậu tìm công việc đóng quảng cáo, về phía nhà trường vì biết cậu là cô nhi nên cũng ngầm đồng ý, hai bên tiếp xúc một lần, công ty quảng cáo kia đối với Thạch Lỗi vô cùng hài lòng, lại kí thêm được hai hợp đồng, nghỉ hè lần này, Thạch Lỗi thực bận rộn, cũng thực dư dả.

“Có đồ ăn ngon hả?” Thạch Lỗi thấy trên bàn xuất hiện một cái gói to, nhảy xuống giường liền chạy về phía nó. Lâm Tẩm mỗi ngày đều mang món ngon đến, mà đối với thân thể đang trưởng thành và sức ăn của một thiếu niên mà nói, thức ăn vĩnh viễn là thứ tràn ngập sức quyến rũ.

“Nguyên liệu nấu nước mát, buối tối nấu cho hai người uống. Bây giờ cậu đem nó xuống nhà bếp nấu với nửa nồi nước trước đi.” Lâm Tẩm phân phó.

Thạch Lỗi nghe lời mang gói to đi.

Thạch Lỗi chân chỉ vừa bước ra khỏi phòng, gian thương liền ôm chầm lấy Tiểu Đường hôn lấy hôn để.

“Tiểu Lỗi còn chưa đi xa đâu.” Tiểu Đường đẩy hắn ra.

Lâm Tẩm nghiêng người ra phía cửa liếc mắt một cái, bất ngờ phát hiện Thạch Lỗi không biết vì nguyên nhân gì lại quay về, đứng ở cửa tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Chìa khóa. Thạch Lỗi làm khẩu hình miệng, cậu thực sự không phải cố ý quay lại quầy rầy gian thương hưởng dụng món điểm tâm ngọt sau bữa trưa. Bởi vì tiểu viện của anh em Nạp Kiệt có lối cấu trúc 4 phòng khép kín, mà mỗi phòng cũng không lớn, cho nên phòng vệ sinh và nhà bếp chỉ có thể xây độc lập với nhau, và vì an toàn vệ sinh thực phẩm, nhà bếp đã được lắp đặt ổ khóa riêng, ngoại trừ lúc nấu cơm phần lớn thời gian đều bị khóa.

Lâm Tẩm tức giận ném cho cậu một ánh mắt bảo cậu mau cút, Thạch Lỗi làm mặt quỷ, khinh thủ khinh cước* lấy chìa khóa được móc trên bức tường cạnh cửa, rồi rón ra rón rén ly khai, cậu cũng không muốn làm cho Tiểu Đường ca thẹn thùng.

* khinh thủ khinh cước: nhẹ tay nhẹ chân

“Có phải bị bắt gặp rồi không?” Tiểu Đường vì khẩn trương mà khuôn mặt đỏ bừng, tuy rằng khoảnh khắc gian thương và Thạch Lỗi trao đổi bất quá chỉ có vài giây, nhưng Tiểu Đường tinh ý nhạy bén vẫn nhận ra điều gì đó.

“Không có. Vừa rồi Tiểu Bạch và Tiểu Bụi đi ngang qua, Tiểu Bụi nhảy lên người Tiểu Bạch, tôi chỉ nhìn một chút.” Mặt không đỏ, tim không đập nhanh chính là cấp bậc sơ đẳng nhất của nói dối, gian thương đã đạt tới cảnh giới hạ bút thành văn rồi.

Tiểu Đường vốn nên có điều hoài nghi, nhưng mà vì gian thương trả lời ung dung thoải mái như thế, nghe cũng thuận tình hợp ý, lời nói lại không có chút chần chừ cùng chột dạ nào cả, Tiểu Đường liền tin.

Sự cảnh giác bị giải trừ, gian thương lại ôm lấy tiểu cảnh sát tiếp tục gặm gặm gặm…

Tam phục thiên, nội hỏa của gian thương so với nắng gắt ngoài trời còn dữ dội hơn, mà nội hỏa của Tiểu Đường so với hắn lại càng tuyệt đối không kém, tuổi ngoài hai mươi huyết khí phương cương, mỗi ngày vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau, rõ ràng đã lòi cái đuôi lang sói lại một lòng muốn trở thành quân tử khiêm nhường, mỗi lần sau khi khẩn cấp phanh lại, cậu đều cảm thấy Lâm Tẩm tâm bất cam tình bất nguyện, đáng tiếc tình nhân “thân sĩ” vẫn luôn săn sóc cậu lại không phát hiện cậu thân bất do kỷ, còn một mực vì định lực của chính mình mà dương dương tự đắc. Tiểu Đường buồn bực, cậu thật sự rất ngượng nếu phải nói ra nhu cầu của mình, chỉ có thể cùng gian thương tiếp tục khúc Dương xuân bạch tuyết (3), cậu khẳng định Lâm đại ca nhất định tìm cơ hội tự an ủi, nhưng mà cậu đáng thương đến mức ngay cả cơ hội tự an ủi cũng không có, ban ngày, không được, cậu mù nên không thể phán đoán chính xác hoàn cảnh chung quanh có đủ an toàn riêng tư hay không, buổi tối, cậu không có cơ hội, lúc Lâm đại ca không lưu lại, Tiểu Lỗi sẽ chia giường với cậu.

Tiểu Đường chỉ có thể cùng gian thương ra vẻ đạo mạo, tam phục thiên, hỏa khí giáp công cả trong lẫn ngoài, bệnh sụt cân mùa hè của Tiểu Đường càng trở nặng.

Sau giờ cơm chiều, Lâm Tẩm kêu Thạch Lỗi đem trà lạnh đã được nấu xong xuôi bưng lên, mọi người quây quần ở chiếc bàn gỗ đặt trong sân, mỗi người một chén.

“Uống nhanh đi, tránh cho mấy người ồn ào thượng hỏa.” Gian thương nói cố ý liếc Nạp Kì một cái, lang băm đem mấy triệu chứng bệnh nhiệt mùa hè tất cả đổ lên đầu hắn, hắn cũng không có ý muốn mời bọn họ đến xem.

Tiểu Đường lúc này đang cầm bát yên lặng uống một hớp.

“Thật là, ngày nóng bức nhất, mấy chuyện kia bớt làm một chút mới tốt. Nóng trong người, ăn không ngon miệng, Tiểu Đường hai ngày này ăn lại càng ít hơn.” Nạp Kiệt giúp em trai phụ họa.

Tiểu Đường mặt đỏ như ráng chiều, cậu không có lên tiếng biện minh, bởi vì nếu lên tiếng liền như không đánh đã khai.

“Tiểu Đường ca, hôm nay em về phòng của mình ngủ, anh cần làm gì thì làm đi, em không quấy rầy anh nữa.” Thạch Lỗi ân cần nói.

Tiểu Đường tiếp tục trầm mặc, mặt cơ hồ muốn vùi vào trong bát.

Trong nháy mắt, gian thương tỉnh ngộ! Không tinh ý, hắn thật sự là không tinh ý chút nào! Hắn cứ nghĩ Tiểu Đường như tờ giấy trắng hoàn toàn không có kinh nghiệm, thế nhưng dù không có kinh nghiệm thì vẫn còn bản năng a! Hắn nhất thời lại đi xem nhẹ bản năng của Tiểu Đường nhà hắn, mỗi khi về nhà hắn đều trốn vào trong chăn nghĩ đến thời điểm Tiểu Đường cùng hắn hòa làm một, nhưng lại quên mất Tiểu Đường lúc đó cũng đang nước sôi lửa bỏng a~~~~

“Không cần, Tiểu Đường hôm nay sẽ theo tôi về nhà.” Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn chưa muộn! Gian thương quyết định đêm nay sẽ bồi thường cho thật tốt cho Tiểu Đường nhà hắn.

Bên này gian thương vừa dứt lời, Tiểu Đường đã giật mình đứng bật dậy.

“Tôi no rồi.” Tiểu Đường buông bát bỏ chạy.

“Tiểu Đường, đừng, bên kia…..” Gian thương sắc mặt đại biến đuổi theo.

Đáng tiếc, vẫn chậm một bước, Tiểu Đường bị mù cộng thêm hốt hoảng liền đâm đầu vào cây mộc tê trong sân, những bông hoa bạch sắc nho nhỏ rơi đầy đầu cậu, Tiểu Đường choáng váng ngốc lăng ngồi bệt xuống đất.

“Có đau hay không a? ” Gian thương đuổi theo vẻ mặt đau lòng.

“Không đau. ”

“Tôi xoa xoa cho cậu. ”

“Đã nói không đau mà. ”

“Không đau cũng xoa. ”

“…Bên phải. ”

“Cái gì? ”

“Bên phải đau…”

“Nga….”

Bên kia, ba người Nạp Kiệt giả vờ câm điếc tiếp tục uống trà lạnh, tam phục thiên a, thanh tâm hàng hỏa bảo bình an*.

*thanh tâm hàng hỏa bảo bình an: tâm thanh thuần, hạ nhiệt hỏa, giữ bình an.

Chú thích:

(1) “Vương lão cát” là một loại nước uống bồi bổ cơ thể có từ khá lâu của Trung Quốc

(2) *Chu Lập Ba: Chu Lập Ba (sinh năm 1967), xuất thân là một diễn viên hài của Thượng Hải, gia nhập Đoàn kịch hài Thượng Hải năm 1981. Anh được chút tiếng tăm vào những năm 1980, từng được mệnh danh là “bửu bối kịch Thượng Hải.” Những năm 1990, anh rời sân khấu đi làm trang trí nội thất, kinh doanh nhà đất, xuất ngoại và đến năm 2006 quay về sân khấu.

(3) Tích xưa kể lại rằng: Dương Xuân Bạch Tuyết là bản đàn gắn liền với lời giãi bày của Tống Ngọc với vua nước Sở. Khi còn làm quan, Tống Ngọc thường bị gian thần ghen ghét, đưa chuyện. Ông chẳng được kẻ sĩ khen ngợi bao giờ. Sở vương thấy làm lạ mới thắc mắc thì nhận được câu trả lời đầy chính trực của Tống Ngọc:

“Khách có kẻ ca hát nơi kinh đô, thoạt đầu hát khúc Lý Hạ Ba Nhân, trong nước khen hay và họa kể lại mấy ngàn người. Rồi hát bản Dương A Dạ Lộ, người khen và họa, rút xuống còn có vài trăm. Đến bài Dương Xuân Bạch Tuyết, khen và họa, còn lại chỉ có vài mươi người… Là vì khúc hát ý càng cao, thì người họa lại càng ít.



Bậc thánh nhân hành vi trác việt, siêu nhiên và xử sự theo mình, người trong thế tục hiểu sao được hành vi của thần!”

Nói như vậy đủ biết Dương Xuân Bạch Tuyết chẳng phải là một khúc nhạc tầm thường. Từ ý tứ, giai điệu đến cách thể hiện đều đạt đến mức xuất chúng tựa như một bậc thánh nhân.

(4) “Tam phục” chỉ Sơ phục (canh nhật thứ ba sau hạ chí), trung phục (canh nhật thứ tư sau hạ chí) và mạc phục (canh nhật đầu tiên sau lập thu), trong khoảng thời gian từ trung tuần tháng 7 đến trung tuần tháng 8.

Điều này được xét đến dựa trên nhiệt lượng mặt đất hấp thụ và phân tán bao nhiêu vào các thời điểm trên, vào Đông chí ban ngày thường ngắn, mặt đất hấp thụ được rất ít nhiệt lượng do ánh sáng mặt trời bức xạ, thế nhưng vào thời điểm này do nhiệt lượng mà mặt đất phân tán ra nhiều hơn nhiệt lượng mà nó hấp thụ được nên nhiệt độ không khí gần sát mặt đất không ngừng giảm xuống, nhiệt lượng mặt trời mà mặt đất hấp thụ dường như không bằng nhiệt lượng mà mặt đất phân tá, vì thế thời tiết mới đạt đến thời điểm lạnh nhất.

Hạ chí là ngày mà ban ngày dài nhất và ban đêm ngắn nhất, nhưng thời gian nóng nhất trong năm lại không phải hạ chí mà là thời kì “tam phục” sau hạ chí. Cũng giống như lí giải ở phần trên, sau Hạ Chí, tuy ban ngày dần ngắn lại và ban đêm dần dài hơn nhưng trong một ngày ban ngày vẫn dài hơn ban đêm, hằng ngày nhiệt lượng mà mặt đất hấp thụ được vẫn nhiều hơn mà nhiệt lượng mà mặt đất phân tán ra, nhiệt độ không khí sát mặt đất vẫn ngày càng cao. Đến thời kì “tam phục”, nhiệt lương mà mặt đất hấp thụ được dường như bằng với nhiệt lượng mà nó phân tán ra, thời tiết vì thế mà nóng nhất. Càng về sau nhiệt độ mặt đất hấp thụ được dường như cũng bằng với nhiệt lượng mà nó phân tán ra, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm dần, cho nên thời điểm nóng nhất trong năm là vào “tam phục” sau Hạ chí.

Tóm lược từ bachkhoatrithuc.vn

* Kim ngân hoa:

có nhiều tên gọi khác như Nhẫn đông hoa (Tân Tu Bản Thảo), Ngân hoa (Ôn Bệnh Điều Biện), Kim Ngân Hoa, Kim Ngân Hoa Lộ, Mật Ngân Hoa, Ngân Hoa Thán,…..

Có tác dụng:

+Thanh nhiệt, giải chư sang (Trấn Nam Bản Thảo).

+ Là thuốc chủ yếu để chỉ tiêu khát (Y Học Nhập Môn).

+ Tiêu thủng, tán độc, bổ hư, liệu phong, uống lâu ngày tăng tuổi thọ (Lôi Công Bào Cês Dược Tính Giải).

+ Khu phong, trừ thấp, tán nhiệt, liệu tý, tiểu thủng, chỉ lỵ (Bản Thảo Hối Ngôn).

* Hạ cô thảo: Prunella vulgaris L., thuộc họ Hoa môi – Lamiaceae.

Hạ cô thảo có vị đắng, tính hàn; có tác dụng lợi tiểu mát gan, sát trùng, tiêu độc, có tác giả cho là nó thanh hoả minh mục, tán kết tiêu thũng. Ở Pháp, người ta cho nó có các tính chất làm se, tiêu sưng, làm giảm đường huyết, làm sạch. Thường dùng trị đau mắt hay chảy nước mắt, tràng nhạc (lao hạch), bướu cổ, sưng vú, viêm tử cung và âm hộ, gan mật nhiệt, huyết áp cao; viêm thần kinh da, lở ngứa mụn nhọt, hắc lào, vẩy nến, tiểu tiện ít không thông

* Hàng bạch cúc:

có vị ngọt hơi đắng, tính hơi hàn, quy vào các kinh phế, can, thận, tác dụng tán phong, thanh nhiệt, mát gan, sáng mắt, chữa trị phong nhiệt cảm mạo, đau đầu, tăng huyết áp, chóng mặt nhức đầu, mắt đỏ sưng đau, chảy nước mắt.

* Cam thảo: Glycyrrhiza uralensis Fisch., thuộc họ Đậu – Fabaceae.

Cam thảo có vị ngọt, tính bình. Sinh thảo có tác dụng giải độc, tả hoả; cam thảo tẩm mật sao vàng (chích thảo) tính ấm, có tác dụng bổ (ôn trung) nhuận phế, điều hoà các vị thuốc. Người ta đã nghiên cứu thực nghiệm các tác dụng gây trấn tĩnh, ức chế thần kinh trung ương, giảm ho, tác dụng giải co thắt cơ trơn, gây tăng tiết dịch vị của histamin, tăng bài tiết mật, chống viêm và chống dị ứng, tác dụng oestrogen, tác dụng giải độc, lợi tiểu, nhuận tràng.

* Cẩu kỷ: các tên gọi khác Kỷ tử, Câu khởi, Khởi tử, Địa cốt tử, Khủ khởi.

Tác dụng:

+ Bổ ích tinh huyết, cường thịnh âm đ*o (Bản Thảo Kinh Tập Chú).

+ Bổ ích tinh bất túc, minh mục, an thần (Dược Tính Bản Thảo).

+ Trừ phong, bổ ích gân cốt, khử hư lao (Thực Liệu Bản Thảo).

+ Tư thận, nhuận phế (Bản Thảo Cương Mục).

+ Chuyên bổ thận, nhuận phế, sinh tân, ích khí, là thuốc chủ yếu bổ can thận chân âm bất túc, là thuốc tốt để ích tinh, minh mụ c… (Bản Thảo Kinh Sơ)