Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Chương 20: Hối lộ




Lâm Tẩm đem xe đậu ở bãi rồi thong thả đi đến hẻm Bồ Câu, một chiếc xe cảnh sát lướt qua hắn, thắng ‘két’ một cái, sau đó chầm chậm lùi lại, Lâm Tẩm dừng cước bộ nghiêng đầu nhìn.

“Giám đốc Lâm, vừa đúng lúc gặp được anh.” Xe cảnh sát dừng bên cạnh, Đại Lưu cười tủm tỉm từ trong tay lái chui ra.

“Có việc gì thế?” Lâm Tẩm hỏi.

“Anh giúp tôi đưa cái này cho Tiểu Đường đi, hẻm nhỏ không cho xe vào, tôi vừa định nghĩ xem nên đậu xe ở đâu, đúng lúc lại gặp được anh.” Đại Lưu nói xong liền lấy từ trong túi một tấm thiệp hồng in chữ vàng đưa qua.

“Kết hôn sao? Chúc mừng a!” Lâm Tẩm vừa nhận thiệp nhìn lướt qua, nguyên lai là thiệp cưới.

“Không còn cách nào, trong nhà cứ thúc giục mãi.” Đại Lưu tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt cũng không giấu được vẻ hạnh phúc, “Giám đốc Lâm, đến lúc đó anh và Tiểu Đường cùng đến nha.”

“Mời tôi cũng không đưa thêm một thiệp mời, thật không có thành ý mà.”

“Giám đốc Lâm, anh không thấy trên thiệp tôi đã viết rõ rồi sao?” Đại Lưu cười hì hì, có chút đắc ý vì chiếm được thế thượng phong.

Lâm Tẩm quả nhiên lộ ra biểu tình kinh ngạc, Đại Lưu càng đắc ý.

“Giám đốc Lâm, tôi tuy tâm tư thô thiển, nhưng mắt không có mù, thấy anh đối tốt với Tiểu Đường đều xuất phát từ tâm can, nếu chút việc đó cũng không hiểu thì mấy năm nay làm cảnh sát này đều coi như vứt đi. Nói thật, trước kia tôi đối với chuyện giữa nam với nam hoàn toàn không hiểu, nhưng sau thấy đội trưởng cùng tham mưu bên nhau tốt như thế, lại nhìn đến anh em ở chốn ăn chơi, có một số việc không cần nghĩ cũng liền thông suốt. Cái gọi là tình yêu, vốn không có phân biệt.” Đại Lưu nắm chặt cơ hội biểu đạt văn chương một phen.

“Vậy cậu cũng không biết hỏi xem người anh em Tiểu Đường của cậu có cam tâm tình nguyện không.” Lâm Tẩm cười cười xem xét hắn, phát hiện tên Đại Ngốc này cũng có chút ý tứ.

“Cái kia còn phải hỏi! Tiểu Đường mắt mù nhưng tâm không mù, cậu ấy nếu không có ý gì thì sao có thể cùng anh dây dưa lâu như vậy, lần trước tôi không để ý đem anh ra nói đùa một câu, Tiểu Đường thiếu chút nữa là tuyệt giao với tôi, đó là lần đầu tiên cậu ấy nói chuyện nghiêm túc đến thế.” Đại Lưu nhớ đến lần trước Tiểu Đường đối hắn hung ác như vậy, thật là ủy khuất mà.

Nghe lời này của Đại Lưu gian thương thực hưởng thụ, bắt đầu cân nhắc bao lì xì có nên bỏ thêm hai tờ bạc lớn hay không, vậy mà Đại Lưu đột nhiên thở dài một tiếng: “Lại nói, Tiểu Đường rất sùng bái đội trưởng, mọi việc đều lấy đội trưởng làm gương mới có hôm nay a~”

“Không tốt sao?” Gian thương nheo mắt. Thử nghĩ xem, hắn khổ tâm cố gắng đã hơn một năm rốt cuộc nhờ vào tấm lòng chân thành mới phá được kim thạch, thế mà từ cái miệng của Đại Ngốc chớp mắt đều trở thành công lao của Mạc Phi, gian thương không phục a!

“Tốt, tốt chứ, có thể gặp gỡ được người tốt như giám đốc Lâm đây chính là phúc khí của Tiểu Đường a,…. Giám đốc Lâm, tôi còn phải tuần tra, mạn phép đi trước, ngày đó nhớ cùng Tiểu Đường đến nha!” Đại Lưu nói xong liền khởi động xe cảnh sát dứt khoát chạy đi.

Hướng theo chiếc xe cảnh sát đang rời đi hừ một tiếng, Lâm Tẩm tiếp tục nhàn nhã tiến đến hẻm Bồ Câu.

Hiện tại chính là thời điểm hoa chim câu nở rộ, những bông hoa đầu cành trắng ngần cực đại tựa như mấy chú chim bồ câu tinh khôi. Bước đến dưới một tán hoa nở rộ, Lâm Tẩm đột nhiên nổi tâm “bất chính”, hắn lấy đà nhảy lên vỗ mạnh vào một nhành cây, hoa chim câu trên cành khô khẽ rung động một chút, đóa bồ câu đầu cành bỗng lung lay rồi nương theo gió rơi xuống, Lâm Tẩm vươn tay bắt lấy, nâng niu nó trong lòng bàn tay.

Đây chính là lễ vật của hôm nay! Lâm Tẩm thật cẩn thận mang theo đóa hoa hướng đến phòng mát xa của Tiểu Đường. Theo nhiệt độ quan hệ ngày càng tăng cao giữa hắn và Tiểu Đường, thời điểm này hai người giống như đã bước vào giai cảnh, trong mắt người khác, bọn họ nghiễm nhiên trở thành một đôi, chỉ cần bước qua cửa ải này hai người liền công đức viên mãn, chính là tiểu cảnh sát vẫn như trước không nhanh không chậm, duy trì tâm thái thuận theo tự nhiên, khiến bản thân hắn càng phải tỏ vẻ tôn trọng Tiểu Đường, gian thương bị vây trong thảm cảnh đói khát chỉ có thể tiếp tục ngồi chồm hổm canh giữ cọng cỏ tươi mới mê người bên cạnh, không dám tùy tiện vượt qua Lôi Trì* nửa bước.

*Lôi Trì: tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc

Thời điểm Lâm Tẩm bước vào phòng mát xa, Tiểu Đường đang phục vụ cho khách, Lâm Tẩm cũng không quấy rầy cậu, tự mình kéo ghế ngồi bên cạnh.

“Ông Trương, thắt lưng lại đau sao?” Lâm Tẩm trò chuyện với người khách đang nằm trên giường.

“Đúng vậy, thắt lưng của tôi phải do chính tay Tiểu Đường trị mới được, hai ngày trước Tiểu Đường không có ở đây, tôi liền tùy tiện tìm một chuyên viên khác, tay nghề của người kia ngay cả bóp một con kiến cũng không chết, vậy mà khi xong việc còn dám nhận của tôi năm mươi đồng.” ông lão lầm bầm.

Lâm Tẩm liếc nhìn Tiểu Đường nhà hắn một cái, cậu một đầu đầy mồ hôi a! Lâm Tẩm bắt đầu lo lắng Tiểu Đường nhà hắn phải chăng nên nâng giá lên một chút, dựa vào chất lượng phục vụ thế này giá cả chắc chắn phải cao hơn chứ. Lâm Tẩm xoay người tiến vào phòng chuẩn bị nửa thau nước ấm, vắt thật kĩ khăn rồi đặt sang bên cạnh, chừng mười lăm phút sau, ông lão lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, hài lòng rời đi.

“Cậu xem, cậu một đầu đầy mồ hôi, có cần phải ra sức đến thế không.” Lâm Tẩm đưa khăn ấm cho Tiểu Đường lau mồ hôi.

“Còn không phải do anh làm hại, lần trước anh tự tiện sửa lại bảng giá của tôi, thế nhưng mấy khách hàng cũng không có nửa lời than phiền, nếu tôi không ra sức… không phải sẽ làm họ thất vọng sao.” Tiểu Đường vẫn còn cảm thấy ủy khuất.

“Vật siêu sở trị*, bọn họ còn muốn than phiền cái gì!” Lâm Tẩm bản sắc gian thương không hề thay đổi “Hơn nữa, cậu ăn nên làm ra cũng tốt, có thể nhanh chóng trả hết nợ, như vậy cậu mới vứt bỏ được gánh nặng tâm lý cùng tôi ô…”

*vật siêu sở trị: nghĩa là món hàng nhận được có giá trị cao hơn tiền bỏ ra, gian thương đang tội cho Tiểu Đường làm nhiều mà nhận ít.

Câu kế tiếp Lâm Tẩm không có cơ hội nói ra, bởi vì Tiểu Đường đã vô cùng chuẩn xác dùng tay bóp cái miệng của hắn.

“Mau giao cống vật hôm nay ra!” Tiểu Đường hung ác nói, đáng tiếc mặt cậu lại hồng hồng, không biết là do còn mệt hay bởi vì câu nói mà Lâm Tẩm vẫn chưa thốt ra khỏi miệng kia.

Lâm gian thương biết điều liền đem hoa chim câu vừa hái trên đường bỏ vào tay Tiểu Đường. Một tháng qua mỗi ngày đến đây Lâm Tẩm đều mang cho Tiểu Đường một thứ gì đó, hoặc là một món điểm tâm ngọt ngào nho nhỏ do chính hắn làm, hoặc là một nhành hoa, hoặc là một khúc nhạc du dương, một bài thơ mà hắn phát hiện ngâm rất êm tai, nói tóm lại là những thứ không đáng tiền nhưng đều mang chút tâm ý nào đó. Chuyện này phát sinh từ cuộc đối thoại từ một tháng trước, ngày đó, gian thương một lần nữa không chính thức biểu đạt ý nguyện muốn kết giao với Tiểu Đường, mà Tiểu Đường cũng không chính thức đồng ý.

“Hối lộ tôi đi, hối lộ đến một ngày nào đó có thể tôi sẽ hài lòng rồi ưng thuận anh.” Tiểu Đường nói.

Từ ngày đó trở đi, Lâm Tẩm liền thật sự mỗi ngày đều đem “lễ vật” đến.

“Đây là hoa gì?” Tiểu Đường chạm nhẹ vào đóa hoa mềm mại hỏi.

“Hoa chim câu, đây tuyệt đối là bông hoa nở đẹp nhất trên đường.” Lâm Tẩm trả lời.

Tiểu Đường cẩn thận vuốt ve từng cánh hoa trơn mịn, trên mặt lộ ra một tia phiền muộn, “Trước kia lúc tuần tra không biết đã đến nơi này bao nhiêu lần, nhưng mà một lần cũng không có chú ý cây cỏ cùng hoa lá ở đây, hiện tại đã mù, muốn nhìn cũng không thấy được.”

“Không sao đâu, vẫn còn có cơ hội sáng mắt mà, Nạp Kì không phải đang rất cố gắng sao.” Lâm Tẩm an ủi.

“Aizz, chúng ta hại Nạp Kì thê thảm rồi, hiện tại bệnh nhân và người nhà bệnh nhân trong bệnh viện nhìn thấy anh ta liền giống như nhìn thấy gián.” Tiểu Đường thở dài thườn thượt.

Lâm Tẩm nghe đến đây, vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy buồn cười.

Khoa học kĩ thuật phát triển cho tới hôm nay, giải phẫu cấy giác mạc đã không còn là một việc khó khăn nữa, khó khăn chính là giác mạc dùng để cấy quá khan hiếm. Một năm trước, Lâm Tẩm nhờ vả Nạp Kì tìm người quyên tặng thích hợp trong bệnh viện, cũng hứa hẹn hậu đãi cùng báo đáp. Nạp Kì vốn cảm thấy việc này sẽ không quá khó khăn, dù sao Lâm Tẩm cũng đưa ra một cái giá rất cao, có trọng thưởng tất có dũng phu. Thế nhưng thời điểm tìm kiếm lại không được thuận lợi, bởi vì thứ cần chính là một giác mạc khỏe mạnh, cho nên Nạp Kì liền chuyển mục tiêu sang những thanh niên mang bệnh nặng trong người, lấy khả năng của một bác sĩ xem xét hắn có thể dễ dàng nhìn ra thời gian sống của người bệnh còn nhiều hay ít, sau đó hắn liền bắt tay vào hành động, kết quả một lần lại một lần thất bại. Bởi vì ở bệnh viện, mặc kệ là bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân đều rất kiêng kị nghe chữ “chết”, nhất là người nhà của những người trẻ tuổi, có ai lại nguyện ý thẳng thắng tiếp nhận sự thật rằng người thân còn đang khỏe mạnh của mình sẽ ra đi? Hơn nữa theo quan niệm truyền thống của người Trung Quốc, người sau khi chết phải bảo toàn thân thể. Cho nên dù hồi báo hậu hĩ bao nhiêu, nhưng vào thời điểm Nạp Kì nói đến việc sau khi chết hiến giác mạc, đều không ngoại lệ bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, sau đó bất luận người bệnh nào được bác sĩ Nạp thăm viếng qua đều lần lượt từ giã cõi đời. Dần dần lời đồn thổi nổi lên, Nạp Kì vô tội liền bị mang tiếng bác sĩ ôn thần….

“Đừng nghĩ nhiều, nếu là vàng thì trước sau gì cũng phát sáng, Nạp Kì sẽ dùng thực lực để chứng minh kì thực cậu ta là một bác sĩ giỏi.” Lâm Tẩm an ủi Tiểu Đường. Gian thương cũng không từ bỏ việc lợi dụng Nạp Kì, bởi vì so với danh tiếng của lang băm mà nói, rõ ràng đôi mắt của Tiểu Đường nhà hắn quan trọng hơn.

Nạp Kì cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn tiếp tục chịu đựng vì Tiểu Đường tìm kiếm người hiến tặng thích hợp.

“Đúng rồi, Đại Lưu sắp kết hôn, cậu ta có gửi thiệp hồng, mời tôi và cậu cùng đi.” Lâm Tẩm chuyển sang đề tài có tin vui.

“A, vì sao còn có anh?”

“Bởi vì cậu ta nói tôi là người quen của cậu a.” Gian thương đắc ý.

“Hừ, vì trong số những người cậu ấy biết thì anh là người giàu nhất thì có.” Tiểu Đường một câu liền nói toạc móng heo.

“Vậy thì tôi liền tặng cho cậu ta một trăm đồng tiền lì xì.” Dựa vào khả năng của Lâm Tẩm thì đó cũng là chuyện tự nhiên, bất quá hắn càng cao hứng khi có thể được những bằng hữu bên cạnh Tiểu Đường thừa nhận, cho nên cũng sẽ không so đo.

“Người trọng sĩ diện như anh lại dùng tiền đổi lấy một ít tình cảm thì thật không phù hơp.” Tiểu Đường cười xấu xa, Lâm đại ca của cậu a, kì thực là một người rất đáng yêu, dễ bị bắt chẹt, vậy mà ban đầu cậu còn đối với anh tràn ngập kính nể.

“Vẫn là Tiểu Hoa nhà tôi hiểu tôi nhất.” Lâm Tẩm vuốt vuốt mặt Tiểu Đường.

“Ah, không được gọi tôi là Tiểu Hoa.” Chụp lấy móng vuốt của gian thương, Tiểu Đường thực hối hận vì đã nói cho Lâm Tẩm biết việc đổi tên của mình.

(Tiểu Đường tên đầy đủ là Đường Hoa, nên việc Lâm Tẩm gọi cậu là Tiểu Hoa cũng không có gì lạ, chỉ là hơi giống tên con gái =.=, còn việc tác giả đề cập đến chuyện đổi tên thì cả editor lẫn beta đều không hiểu, có lẽ có liên quan đến bộ “phi thường thì kì phi thường ái” cũng của Dạ Vũ)

Gian thương cười xấu xa, Tiểu Hoa của hắn kì thực là một người hay mắc cỡ lại rất kĩ tính, hơn nữa lúc sắm vai ông cụ non còn phi thường cố chấp. Nhất định là vì muốn rút ngắn sự chênh lệch với mình đi! Gian thương tự kỉ nghĩ.

Ngày Đại Lưu kết hôn, gian thương đem Tiểu Đường sửa soạn giống mình như đúc, hai người vừa đứng song song nhau liền có thể đem ý tứ hàm súc chiếu cáo thiên hạ, khi dễ Tiểu Đường không nhìn thấy, gian thương đối với kiệt tác của mình vô cùng hài lòng a. Sau khi đưa hồng bao thật dày cho kẻ cười đến nhe răng nhắm mắt Đại Lưu, gian thương liền kéo Tiểu Đường đứng sang một bên, bởi vì khách khứa ở đây một người hắn cũng không quen biết, hắn nghĩ muốn chờ đồng nghiệp trước đây của Tiểu Đường đến rồi cùng ngồi vào một bàn, như vậy Tiểu Đường sẽ không cảm thấy nhàm chán.

“Hai người không thể ít nổi bật một chút sao?” Đại Lưu nhân lúc rảnh rỗi kề tai nói nhỏ với Tiểu Đường, hai người mặc trang phục tình nhân này vừa đến đứng ở đây, phong thái chú rể của hắn liền bị che lấp hoàn toàn.

Chẳng lẽ mình ăn mặc so với Đại Lưu xa hoa lắm sao? Tiểu Đường không hiểu ý mà nghĩ nghĩ.

Một lát sau, các đồng nghiệp trước kia của Tiểu Đường đều có mặt, một đám người đem Tiểu Đường đi vào phòng tiệc. Chọn một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, Tiểu Đường cao hứng cùng nhóm đồng nghiệp đã lâu không gặp trò chuyện đến khí thế ngất trời, gian thương bị lạnh nhạt a. Lúc khai tiệc, tất cả mọi người đều vội vàng giúp Tiểu Đường chia thức ăn, Tiểu Đường bị vây giữa nhóm đồng nghiệp nhiệt tình, lại một lần nữa quên đi gian thương. Lâm Tẩm lẳng lặng tự mình ăn, trước sau vẫn luôn ôn nhu ngắm nhìn Tiểu Đường của hắn.

Sau khi tàn tiệc, mọi người hẹn nhau nháo động phòng, Tiểu Đường khéo léo từ chối yêu cầu của mọi người, cùng Lâm Tẩm lên xe rời đi. Trên xe, Tiểu Đường vẫn như trước đắm chìm trong sự hưng phấn khi được gặp lại mấy đồng nghiệp cũ, không ngừng kể cho Lâm Tẩm nghe mỗi một đồng nghiệp trước đây có chuyện gì thú vị, có chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng mà một lát sau, Tiểu Đường liền chú ý đến sự trầm mặc bất thường của Lâm Tẩm.

“Lâm đại ca, anh mất hứng sao, thực xin lỗi, lúc ăn tiệc rất cao hứng nên đã quên quan tâm đến anh, anh không quen ai, hẳn là rất nhàm chán.” Tiểu Đường trong lòng tràn đầy áy náy.

“Ngốc a, tôi cần người khác quan tâm sao? Tôi chỉ nghĩ rằng, bình thường có phải cậu rất cô đơn hay không, tất cả mọi người đều bề bộn công việc, tôi cũng chỉ đến tối mới có thời gian ở bên cậu.” Nhìn thấy hôm nay Tiểu Đường cao hứng như vậy, Lâm Tẩm không khỏi nghĩ đến một người ngày nào cũng phải trông coi phòng mát xa như cậu nhất định sẽ rất cô đơn.

“Lâm đại ca, tôi không cô đơn, mỗi ngày trôi qua đối với tôi đều rất phong phú khoái hoạt, thật đó. Đương nhiên tôi phải thừa nhận ngày ngày tôi đều phi thường chờ mong đến lúc chập tối, bất quá chuyện đó không phải bởi vì cô đơn.” Tiểu Đường mò mẫm nắm lấy tay Lâm Tẩm.

Là bởi vì anh, mới khiến cho tôi tràn ngập mong chờ.

“Tiểu Đường, tôi có thể cho là việc hối lộ hàng ngày của tôi đã có thành quả không?” Đèn đỏ, Lâm Tẩm dừng xe. Thông minh như hắn sao lại nghe không hiểu Tiểu Đường chính là đang đáp ứng hắn.

“Uhm, hối lộ hôm nay tôi còn chưa lấy.” Tiểu Đường nói.

“Tôi ngay lập tức đưa cho cậu.” Lâm Tẩm nói xong liền xoay người qua, đặt một cái hôn chân thật, rõ ràng trên trán Tiểu Đường, sau đó gian thương cả người căng cứng lên làm chuẩn bị, dựa theo kinh nghiệm trước đây Tiểu Đường nhất định đối với hành vi lưu manh của hắn nghiêm khắc trừng phạt. Nhưng mà đợi cho đến khi đèn xanh bật sáng, không khí trong xe vẫn hài hòa như cũ.

“Tiểu Đường, tôi vừa hôn cậu.” Gian thương chủ động tự thú, hắn nghĩ Tiểu Đường hẳn là không phản ứng kịp.

“Lâm đại ca, tôi một mực nghĩ không biết khi nào thì anh mới quang minh chính đại hôn tôi một cái.” Tiểu Đường cười lộ ra hàm răng tuyết trắng.

Lâm Tẩm nhất thời không nói được gì, nghĩ ngọn cỏ của hắn thật không phải ưa mắc cỡ ở mức bình thường đâu, mỗi lần trộm hôn gian thương đều buồn bực vì vừa bị đánh vừa bị cắn, mỗi bước đi nho nhỏ này hắn đều gian nan vượt qua như thế đó. Về nhà, về nhà! Lúc này mình phải quang minh chính đại hôn cho đủ! Gian thương ý chí chiến đấu hừng hực đạp ga tăng tốc độ xe.