Hai giờ chiều, Thẩm Quyền bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa ầm ĩ phát ra từ bên ngoài. Hắn dụi mắt, khuôn mặt không giấu nổi vẻ khó chịu. Hai đứa nhóc nằm hai bên đã ngủ từ lâu, Thẩm Quyền nhổm người dậy, đóng cửa khẽ để không làm chúng thức giấc.
"Anh Quyền ra nhận hàng!"
"Hả?" Thẩm Quyền mở cửa. Ánh mặt trời chói chang rọi thẳng vào mặt, hắn theo bản năng đưa tay lên che, tiện che luôn cả mái tóc rối như tổ quạ.
"Tất cả hết 342 nghìn."
"Tôi có đặt gì đâu?"
"Tôi làm sao mà biết được." Người giao hàng há miệng: "Tôi chỉ có nhiệm vụ giao hàng và người ta bảo giao tới đây."
"Các cậu nhầm nhà rồi."
"Không nhầm thật mà." Người giao hàng cáu bẳn, giơ điện thoại lên trước mặt hắn: "Đấy, anh xem thử xem."
Thẩm Quyền tỉnh cả ngủ. Khoé mắt hắn giật giật mấy cái, rút tiền từ trong ví ra đầy miễn cưỡng mà trả cho người giao hàng.
5 rưỡi chiều, Tạ Hưng tới nhà hắn và được chủ nhà chào đón bằng một khuôn mặt ủ dột. Đứa nhỏ đang nhảy theo điệu nhạc trên ti vi, nó quay một vòng, thỉnh thoảng chóng mặt quá lại ngồi bệt xuống. Trong khi đó thằng nhóc lớn hơn lại bị bắt úp mặt vào tường, trước bàn đặt một cái điện thoại.
"Lần sau có tái phạm nữa không!"
"Con không ạ." Thằng lớn mếu máo, nước mắt chảy dài ra nhìn rất đáng thương.
Hoá ra là đang gọi video với phụ huynh à.
"Sao thằng nhóc đó bị phạt mà nhìn anh cũng đau buồn quá vậy?"
Thẩm Quyền gào lên đầy đau đớn, ôm lấy vai cậu.
"Tôi mất hết mã giảm giá rồi!"
Trong lúc Thẩm Chấn Nam nghịch điện thoại, thằng nhóc đã đặt lego. Lớp 1 là đã biết đọc chữ rồi, nó bèn đặt một lúc 4 đơn hàng trong đó có 3 đơn dưới 500 nghìn và một đơn 3 triệu còn biết chọn giao hàng hoả tốc. Thông thường giao kiểu này sẽ mất khoảng 30 nghìn tiền giao hàng nhưng nhờ công thằng chú nó tham gia đủ mọi loại sự kiện mà mới có mã miễn phí giao hàng. Cũng may hắn kịp hủy đơn 3 triệu tuy rằng 3 đơn kia đã và đang chuyển tới nhà hắn rồi.
3 triệu là có thể ăn bánh bao cả tuần đó!
Tạ Hưng: "Ha."
"Cậu vừa cười đấy à?"
"Đâu có đâu."
"Có đấy."
"Không có mà."
Thẩm Quyền véo véo má cậu, nắn nắn một hồi. Tận tới lúc Tạ Hưng nhận ra ai đó vừa tranh thủ mới ngượng chín mặt, đẩy tay hắn ra.
"Thẩm Quyền đâu rồi?"
"Em đây." Thẩm Quyền bỏ tay khỏi mặt cậu, giơ điện thoại vẫn còn bật cam lên trước mặt, cười hớn hở vẫy vẫy tay trước màn hình: "Hello anh."
"Sao anh lại có thằng em ngả ngớn như mày nhỉ?"
Người đàn ông trước màn hình hơn hắn khoảng 6 tuổi mà trông già thấy rõ. Nếp nhăn nơi khoé mắt xô lại, chắc hẳn là do hồi đầu vợ mới sinh hai thằng quỷ nên phải thức đêm bồng con rồi cho ăn đêm. Hai người họ có nét giống nhau, giống ở màu tóc đen nhánh và đôi mắt nâu đặc trưng. Đứa lớn rất giống bố, đứa nhỏ thì không giống lắm, có lẽ là theo gen bên ngoại nên mới có mái tóc xoăn và làn da trắng nõn như người phương Tây.
"Ai đằng sau mày đấy?"
Anh trai hắn đã chú ý đến Tạ Hưng, ngoái đầu hỏi.
"Bạn em."
"Gọi bình thường và tắt loa đi, tao có chuyện muốn hỏi mày."
Thẩm Quyền thừa biết ông anh mình định nói gì những vẫn tắt đi, ra phòng riêng nói chuyện.
"Mày có làm gì hai đứa nó không đấy?"
"Đây là lần thứ 5 trong 2 ngày nay rồi."
"Làm sao mà không lo cho được, nhỡ nhàng gì..."
Thẩm Quyền cười:
"Lần cuối em đến bệnh viện là 13 năm trước, em gửi cả giấy cho anh mà hơn chục năm anh vẫn không tin tưởng em."
"Dì bảo mày khỏi bệnh rồi." Người đàn ông hơi chần trừ, nói tiếp: "Mà cũng đúng, nếu mày chưa khỏi thì giờ này anh gọi mày sẽ không bắt máy."
Đầu dây bên kia bỗng hạ giọng:
"Anh có biết là anh rất quan tâm tới cảm xúc của em không."
Người đàn ông vẫn chưa nhận ra câu này sai ở chỗ nào, không hiểu hắn muốn nói gì.
"Chứ không phải à? Nếu anh không để ý đến cảm xúc của mày có phải hồi đó mày bóp cổ anh rồi không?"
"Em chưa bao giờ làm hại gia đình mình."
"Chưa" chứ không phải "không", nếu mày kết hôn liệu mày có chắc mày sẽ không làm khổ người ta không?"
Quả nhiên là anh ta biết rồi. Thẩm Quyền sống với anh họ mình từ bé, anh trai hắn cũng biết hắn không bao giờ dẫn người ngoài về nhà mình, ngay cả bạn thân cũng không. Chuyện của hắn trước kia tất cả mọi người đều biết, bao gồm cả ông anh trai trước kia còn kì thị đồng tính giờ đã nghĩ thoáng ra.
Thẩm Quyền cười nhạt, không đáp lại.
"Cấm không được cho hai đứa nó xem ti vi quá nhiều, cấm không xem điện thoại."
Ông lúc nào cũng nói thế nhưng ông có bao giờ thực hiện đâu mà.
"Em biết rồi."
"Vậy nhé."
Nói chuyện một hồi, Thẩm Quyền tắt máy, đẩy cửa ra phòng khách.
Được một lúc, đứa nhóc bắt đầu quen với Tạ Hưng hơn, còn rất ngoan ngoãn ngồi trong lòng cậu. Ngoài trời đã chuyển đen, tháng 1 vẫn đang là mùa đông, 7 giờ sáng vẫn chưa thấy mặt trời đâu. Trong nhà đã bật máy sưởi để hai đứa nhóc không bị cảm lạnh khiến hơi lạnh đặc trưng đầu năm biến mất cả, chỉ còn lại cái ấm áp như đang rúc mình trong một cái chăn khổng lồ.
Thẩm Quyền vào chuẩn bị nước nóng, gọi với ra từ trong nhà vệ sinh:
"Hai đứa vào tắm đi."
Đứa nhỏ hơn nghe không hiểu, Tạ Hưng đành bế nó vào giúp hắn.
Hơi nước phủ kín cả căn phòng, che mờ tấm gương trước bồn rửa tay. Trong nhà tắm cũng có hai chiếc đèn vàng chuyên dùng để sưởi ấm. Thẩm Quyền xắn tay áo, đỡ lấy thằng nhỏ từ tay Tạ Hưng.
"Cậu thấy chúng ta giống đôi vợ chồng nhà hai con không?"
Tạ Hưng đã quen với mấy câu đùa của hắn, chẳng hiểu thế nào lại đáp:
"Nếu đúng là thế thì tốt biết mấy."
"Cậu vừa nói gì cơ?"
"Không có gì đâu."
Tạ Hưng ho khan đánh lạc hướng hắn, cũng may khuôn mặt đỏ như gấc chín bị hơi nước che mất, Tạ Hưng ra khỏi phòng tắm, đi chuẩn bị cơm tối.
Để hắn nghe thấy chắc người kia sẽ mang ra chọc hắn tới bao giờ hai người họ thật sự kết hôn mất.
Mà nói thế cũng không sai, Tạ Hưng thích có con, cậu cũng muốn có gia đình. Không phải một gia đình hạnh phúc là thứ mọi đứa trẻ mồ côi đều mong ước hay sao.
Thực tế là Thẩm Quyền đã nghe thấy, chẳng qua có nói hay không còn tuỳ tâm trạng.
Đống đồ anh trai hắn chuẩn bị cho hai đứa nhỏ bao gồm một cái bàn ăn cho trẻ em to ngang người, một cái bồn tắm nhỏ, một cái va li kéo toàn quần áo, hai hộp sữa bột và đủ mọi loại bỉm tã, đó là còn chưa kể đống truyện mà đứa lớn xách theo.
Thẩm Quyền xả nước, để hai anh em trong bồn tắm, bắt đầu lấy xà phòng ra tắm cho chúng nó.
"Oé!"
"Ca, không được vẩy nước vào mặt em!"
Thằng lớn bĩu môi, quay mông về phía hắn.
Tắm cho trẻ con đúng là lâu, quản được hai ông tướng này không lao vào đấm đá nhau đã đủ mệt rồi. Quần áo hắn bị hai đứa nhỏ vầy nước đến ướt sũng, ống quần đã xắn lên đẫm một mảng.
"Ca, không được đổ nước ra ngoài."
"Ca, không được đổ xà phòng vào người chú."
"Ca, không nghịch kem đánh răng."
"Ca! Mặc quần áo vào, đừng có chạy ra ngoài!"
Nhà vệ sinh ngay trong phòng ngủ ầm ĩ gần 30 phút, chủ yếu là tiếng hắn hô và tiếng cười giòn tan của đứa nhóc. Tạ Hưng nấu ăn bên ngoài bỗng bật cười, thậm chí cậu còn tưởng tượng được khuôn mặt nhăn như hoa quả sấy của ai đó.
Tắm xong cho hai đứa nhỏ, Thẩm Quyền để chúng chơi trong phòng ngủ của mình còn mình thì tắm qua một lúc. Cái cảm giác nhớp nháp, quần áo dính chặt lấy cơ thể rất khó chịu, hắn vào phòng tắm được 5 phút thì ra, tiện xách theo hai đứa nhóc.
Cả cái nhà này đều toả ra mùi hoa nhài.
Tạ Hưng đưa ngón tay xoa xoa mũi, không nhịn được cảm thán trong đầu. Cái mùi này chẳng bao giờ hết được, kể cả khi ở trường lẫn khi đi siêu thị chung, ngay cả lúc đi ăn thịt nướng mà trên cậu vẫn ngửi được mùi này.
Mũi thính quá cũng không tốt ha...
Nhưng Tạ Hưng không ghét cái mùi ấy.
"Cậu đi tắm đi, để tôi sắp cơm lên cho."
"Để lúc sau cũng được, chắc bọn trẻ đói rồi."
Thẩm Quyền ẩy vai cậu, cười:
"Không sao, 7 giờ mới tới lúc dùng bữa. Trong lúc đó tôi còn gấp quần áo vơi kê bàn đủ thứ, cứ tắm đi."
Người kia cũng không khách khí nữa. Thông thường sau khi tắm xong cậu sẽ mang quần áo về giặt, có lần Thẩm Quyền "lỡ tay" tống hết chậu quần áo vào máy giặt, sau này Tạ Hưng thỉnh thoảng lại để lại quần áo ở nhà hắn vì biết chắc lần sau thể nào cũng đến.
Thân thiết như thế rồi mà vẫn không chịu yêu mình!
Thẩm Quyền vỗ vỗ mặt, xốc lại tinh thần. Không phải bây giờ, vẫn chưa đến lúc, hắn phải đợi thêm một chút nữa.
Quả nhiên cách của cậu có tác dụng, sang đến bữa tối, thằng nhóc bé ăn hết cả bát cháo. Bữa trưa ăn không đủ nên đầu giờ chiều nó cứ lèo nhèo mãi, sau khi ăn tối xong thì lại trở về trạng thái nhiệt huyết đầy mình, múa may theo nhạc phát trên ti vi.
"Ngoan lắm."
Tạ Hưng cười, xoa xoa đầu đứa nhỏ.
Có trẻ con khiến cậu không muốn lao đầu vào công việc. Cũng may sổ sách và điểm vỡ đã hoàn thành gần hết nhưng sau này nếu có con thật chắc cậu phải cân nhắc, cứ sa đoạ mãi thế này thì không ổn lắm...
Hai người họ ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm một hồi, tận tới lúc đứa nhỏ khóc lóc đòi đi ngủ, Thẩm Quyền mới dừng lại. Hắn bế thằng nhóc lên vai, lại vỗ vỗ lưng nó như một bà mẹ đang ru con ngủ.
"Coca vào phòng ngủ trước đi, lát khoá cửa xong chú vào."
"Thơm một cái đã chú, mẹ cháu hay thơm lên trán cháu trước khi đi ngủ."
Thằng nhóc chỉ chỉ lên cái trán nhẵn bóng không một nếp nhăn của mình, hồn nhiên nói. Thẩm Quyền bật cười, cúi xuống thơm một cái lên trán nó. Lúc này nó mới vẫy tay chào với cậu, khuôn mặt tròn lộ ra hai cái lúm đồng tiền, xoay người chạy vào phòng ngủ trước.
"Gút nai chú đeo kính nha!"
Chú đeo kính...?
Tạ Hưng cười, vẫy tay chào lại nó.
"Cậu về nhà cẩn thận nhé. Nếu gặp bọn Lò Lựu Đạn thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ kéo theo cả đội quân có sao trên mũ đến xử đẹp bọn này."
"Em hiểu rồi. Anh đưa nó vào ngủ đi."
Tay hắn vẫn đang vỗ lưng thằng nhỏ còn đứa nhóc đã gục từ bao giờ, chảy cả dãi lên áo hắn.
"Vậy..."
Thẩm Quyền bỗng cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên trán cậu. Trong khoảnh khắc, cơ thể Tạ Hưng cứng như tượng.
"Ngủ ngon nhé."
Nói xong, hắn chờ người kia đã đi xuống cầu thang rồi mới vươn tay khoá cửa. Nhưng hắn không biết người kia chưa đi vội, được nửa cầu thang, Tạ Hưng bỗng ngồi sụp xuống, vươn tay xoa khuôn mặt nóng bừng, trái tim vẫn còn đập nhanh như trống đánh.
Chết tiệt, mình thích anh ta.