Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 418




Chương 418

Mẹ Mẫn lược bớt nội dung cuộc cãi vã của mình với ba Mẫn, đem toàn bộ lỗi lầm đổ hết lên đầu Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm.

Hai người sau khi nghe được những lời này.

Trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

Nhất là Mẫn Tuyết Nguyệt.

“Mẹ, con xin lỗi.”

“Nếu như thật sự biết lỗi, vậy hãy nhanh chóng ly hôn đi, đừng chọc giận ba con thêm nữa.”

Mẫn Tuyết Nguyệt đưa mắt nhìn mẹ mình, không thể tin được mẹ mình có thể nói ra những lời này.

Vinh Sở Lâm cau mày, chủ động lên tiếng nói thay cho Mẫn Tuyết Nguyệt.

“Thứ nhất Mẫn Thị đã ra thông báo, tuyên bố cắt đứt quan hệ với Tuyết Nguyệt rồi. Thứ hai hôm nay còn là ngày đầu tiên bọn cháu kết hôn.”

“Bác gái, chúng cháu không mong rằng bác có thể thật lòng chúc phúc cho bọn cháu. Nhưng ngay ngày đầu tiên kết hôn, bác lại muốn người con gái vừa mới bị gia đình cắt đứt quan hệ phải ly hôn, đây chẳng phải khiến cô ấy tổn thương gấp đôi sao? Bác thật sự muốn như vậy sao?”

Giọng anh ta đều đều.

Những bệnh nhân và y tá xung quanh nghe thấy những lời này, họ bắt đầu nhìn mẹ Mẫn với ánh mắt kỳ lạ.

Mẹ Mẫn cảm thấy mặt mình giống như vừa bị tát một cái thật đau.

Từ trước tới giờ, bà ta luôn là một người phụ nữ quý phái, sang trọng, thân phận vô cùng cao quý. Thế nhưng bây giờ lại bỗng nhiên trở thành bà cô chanh chua đanh đá, ngay cả bản thân bà ta cũng không thể chấp nhận việc này.

Chỉ thấy bà ta bĩu môi, mãi một lúc sau mới lên tiếng đáp lại: “Tôi chỉ tùy ý nói mấy câu mà thôi.”

Sau khi bà ta nói xong, ba người lại rơi vào trạng thái im lặng.

Trong lòng Mẫn Tuyết Nguyệt cảm thấy nặng trĩu.

Lúc ca phẫu thuật kết thúc thì đã là nửa đêm Ba Mẫn được chuyển đến phòng bệnh, bác sĩ cho biết ông ta đã vượt qua giai đoạn nguy kịch. Lúc này mọi người mới cảm thấy như vừa trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng.

Mẫn Tuyết Nguyệt muốn vào thăm ông ta, nhưng lại bị mẹ cô chặn lại ở cửa.

“Tốt nhất hai đứa đừng nên vào trong, lỡ như ông ấy tỉnh lại, nhìn thấy hai người đầu sỏ gây tội xuất hiện thì có thể sẽ lại phát bệnh lần nữa.”

Lòng Mẫn Tuyết Nguyệt thắt lại, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy rằng khoảng cách giữa mình và mẹ đã ngày càng xa.

Mẹ Mẫn không đợi Mẫn Tuyết Nguyệt lên tiếng, lập tức quay đầu đi vào phòng, bỏ lại hai tên đầu sỏ gây chuyện ở lại bên ngoài.

Vinh Sở Lâm nắm chặt lấy bàn tay của Mẫn Tuyết Nguyệt.

“Nếu bác trai đã không sao rồi, chúng ta cũng nên về thôi. Cho đến tận bây giờ em vẫn chưa ăn gì, quay về anh sẽ chuẩn bị đồ ăn khuya cho em.”

“Không, em không đói.”

“Đã hai ngày liên tục em không ăn cơm tối, mặt cũng gầy đi một chút rồi. Không được, em nhất định phải ăn một chút gì đó trước khi đi ngủ thì mới được.”

Vinh Sở Lâm đưa Mẫn Tuyết Nguyệt đang buồn bã về nhà, sau đó tự mình xuống bếp nấu cho cô ấy một chén cháo nhỏ và một ly sữa để đêm nay cô ấy có thể an tâm đi ngủ.