Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 417




Chương 417

“Em bình tĩnh nghe anh nói này.”

“Được, được, anh nói mau đi.”

“Ba của em bị đột quỵ và đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu rồi.”

Mẫn Tuyết Nguyệt cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung ngay tức khắc.

Bên tai cô ấy chỉ có tiếng vo ve.

“Sao lại có thể như vậy chứ?”

Vinh Sở Lâm lập tức kéo cô ấy đứng dậy: “Trước tiên, em đừng nghĩ nhiều như thế, bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện, mình đi rồi nói sau.”

Bữa tối lãng mạn kết thúc trước khi nó còn chưa thể bắt đầu.

Vinh Sở Lâm nhanh chóng chở Mẫn Tuyết Nguyệt đến bệnh viện.

Trên đường đi, sắc mặt cô ấy trông vô cùng hoảng hốt, khuôn mặt còn tái mét nữa.

Hành lang bệnh viện.

“Bệnh tai biến mạch máu não cấp tính, hay còn gọi ngắn gọn hơn là đột quỵ, nguyên nhân là do ông Mẫn mắc bệnh cao huyết áp từ trước mà ra. Hiện tại mạch máu chính của ông ấy bị tắt hơn sáu mươi phần trăm. Vì thế bây giờ phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không ông ấy có thể sẽ bị liệt nửa người cho đến cuối đời.”

Sau khi nghe những lời bác sĩ nói, sắc mặt của mẹ Mẫn và Mẫn Tuyết Nguyệt trở nên tái nhợt.

“Bây giờ phải lập tức sắp xếp làm phẫu thuật sao? Xác suất thành công của ca phẫu thuật này là bao nhiêu?”

“Đương nhiên phải phẫu thuật càng sớm càng tốt rồi, đặc biệt đối với bệnh nhân đột quỵ. Trước mắt nên làm tan cục máu đông ở tĩnh mạch trong vòng bốn giờ kể từ khi phát bệnh, sau đó thực hiện lấy máu đông ở động mạch trong vòng hai mươi bốn giờ. Nếu bỏ qua “thời gian vàng” để tiến hành cuộc phẫu thuật này, cho dù có thành công thì các dây thần kinh cũng sẽ bị hoại tử, không có cách nào để phục hồi được.”

Mẹ Mẫn đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của bác sĩ.

“Bác sĩ, xin ông nhất định phải chữa khỏi cho chồng tôi!”

“Được, nếu tất cả đã đồng ý để bệnh nhân tiến hành phẫu thuật thì hãy ký tên đi, chúng tôi sẽ sắp xếp tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.”

Mẹ Mẫn không nói hai lời, lập tức đi ký tên phẫu thuật cho ba Mẫn.

Không bao lâu sau, bác sĩ lập tức cho tiến hành phẫu thuật.

Mẫn Tuyết Nguyệt ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng có hơi suy sụp. Vinh Sở Lâm ôm bả vai của cô ấy, im lặng an ủi.

Cảm giác thấp thỏm bất an trong lòng mẹ Mẫn đều hiện rõ lên trên gương mặt của bà ta.

“Ông ấy trở nên như thế này cũng là do quá tức giận đấy.”

Khi bà ta vừa nói xong lời này, cả Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm đều đồng thời đưa mắt nhìn nhau.

“Khi nhìn thấy tin tức về việc kết hôn của hai đứa, ông ấy đã tức giận hét lớn với mẹ, thậm chí cả cơm cũng ăn không vô. Sau đó đột nhiên ôm lấy ngực của mình rồi ngất đi.”

“Con nói cho mẹ biết đi, sao cái tốt con không học mà lại bắt chước người ta học làm bậy, chưa kết hôn đã có thai. Con có nghĩ tới hai ông bà già này hay không thế?

“Có biết ba con đã nói gì với mẹ không? Ông ấy nói mẹ là một người mẹ thất bại, vì đã dạy con trở thành một người như thế.”

“Nếu mà tuổi của mẹ lớn thêm một chút, sức khỏe kém đi một chút, e rằng người nằm trong đó giờ này chính là mẹ chứ không phải ba con đâu.”