Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 392




Chương 392

“Người có tiền thật tùy hứng.”

“Khi nào cậu và Vinh Sở Lâm kết hôn?”

Mẫn Tuyết Nguyệt bị Thời Ngọc Diệp hỏi như thế, sắc mặt trở nên cứng đờ.

“Không biết, phải xem tình hình thế nào nữa.”

Thời Ngọc Diệp nhìn ra được, đoạn tình yêu của người bạn tốt nhất này hình như không được rõ ràng.

“Hai người, không phải ngay cả ba mẹ hai bên nhà vẫn chưa gặp qua chứ?”

“Ừ.”

“Tên khốn Vinh Sở Lâm này, bây giờ tớ sẽ gọi điện thoại mắng cậu ấy cho cậu.”

Tuyết Nguyệt vội vàng đưa tay ngăn cản cô: “Đừng đừng, chuyện này là do tớ, không phải lỗi của anh ấy.”

Thời Ngọc Diệp dừng động tác trong tay lại, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Cậu đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào không muốn kết hôn với Vinh Sở Lâm sao?”

“Muốn, cũng không muốn… gần đây tớ đang buồn trong lòng, có lẽ là trầm cảm trước khi sinh và trầm cảm trước hôn nhân. Tớ không dám đi gặp ba mẹ anh ấy, càng không dám đưa anh ấy về nhà gặp ba mẹ mình.”

“Tại sao?”

“Mình sợ không được chấp nhận.”

Mẫn Tuyết Nguyệt cúi đầu, nói tới chuyện này, trong lòng cô ấy vô cùng lo lắng.

“Trước đây đã gặp qua mẹ của Vinh Sở Lâm một lần rồi, tớ để lại ấn tượng không được tốt đối với người nhà, đến bây giờ vẫn không biết phải đối mặt với bác ấy như thế nào.”

Thời Ngọc Diệp chợt nhận ra, có thể hiểu được tâm tình của Mẫn Tuyết Nguyệt.

Nhắc mới nhớ, hai chị em tốt bọn họ thật sự có rất nhiều điểm giống nhau.

Trước đây là mang thai không có nói cho một nửa còn lại biết, sau này lại không biết làm sao đối mặt với người chồng có ấn tượng không tốt.

“Chuyện này, tớ cũng không có lời khuyên chân thành cho cậu.”

Cô đành bất lực thở dài một hơi: “Tớ là nhờ phúc của đám trẻ, mới có cơ hội hàn gắn lại mối quan hệ rạn nứt với mẹ chồng.”

Mẫn Tuyết Nguyệt cũng gặp khó khăn.

“Thật ra tớ cũng cố gắng đợi sau khi đứa trẻ ra đời, mới đi gặp bố mẹ lần nữa.”

“Lẽ nào các cậu dự định sau này đứa trẻ sinh ra ra rồi mới kết hôn sao?

“Phải, nhưng cũng không phải.” Trong lòng Mẫn Tuyết Nguyệt đang cảm thấy vô cùng mâu thuẫn: “Tớ không hy vọng người khác nói tớ là mẹ lại đi nương tựa vào con mới được kết hôn với Vinh Sở Lâm.”

Thời Ngọc Diệp nghe thấy thế thì dở khóc dở cười.

“Nhà họ Mẫn cậu có nguồn lực tài chính mạnh, ai dám nói cậu như thế chứ?”

“Nhưng mà nhà họ Vinh không chào đón tớ.”

“Cậu chưa qua đó sao lại biết chắc như thế?”

“Đoán vậy.”

“Con dâu xấu xí đi gặp ba mẹ chồng.”

Mẫn Tuyết Nguyệt bĩu môi: “Tớ không xấu.”

Bây giờ mang thai rồi, không chỉ tình tình thất thường, mà còn trở nên giống một đứa trẻ.