Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 345




Chương 345: Làm thế nào để sống sót giữa bầy sói?

Cô giáo Diệp ngậm miệng lại, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Cô ta nhìn vào khu rừng tối tăm và trong lòng biết những con sư tử và sói bị ông chủ thuần hóa trên núi tàn nhẫn như thế nào.

Mỗi khi cho ăn thì họ sẽ ném những con nai sống vào và để cho sự tử và sói bắt chúng và ăn thịt chúng.

Lần gần đây nhất được cho ăn hình như đã cách đây một tuần, cô ta sợ rằng đêm nay chúng đã rất đói.

Tám người vào núi sau, e rằng…

Bằng cách nào đó, cô giáo Diệp đột nhiên nhớ ra những gì Bé Ba đã nói với cô ta trong ngày.

“Cô đang thiếu tiền?”

“Cô muốn bao nhiêu tôi có thể cho anh một tỷ, hai tỷ, năm tỷ? Hoặc, nếu cô muốn một chiếc xe hơi, một ngôi nhà, hoặc nhập cư ở nước ngoài, tôi có thể đưa nó cho cô”.

Cô giáo, cô hãy nghĩ về điều đó và đừng bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này”.

Lúc đó cô ta cũng không tin, đứa nhỏ này làm sao có khả năng có nhiều tiền như vậy.

Sau khi rời đi, cô ta đích thân đến kiểm tra và thực sự nhìn thấy tên của Bé Ba trong danh sách những người chiến thắng trong các kỳ thi Olympic toán học trước đây.

Lúc đó cô giáo Diệp hối hận rất nhiều.

Khi đó, cô nên chọn hợp tác với Bé Ba.

Cô ta đến đây để giúp ông chủ chính xác là vì cô ta đang thiếu tiền.

Cứ tưởng chỉ là bắt cóc, khi nào tiền chuộc đến thì sẽ được chia tiền chuộc. Bây giờ mọi thứ dường như đã hoàn toàn vượt qua kiểm soát của cô ta.

Nếu ông chủ thấy rằng mạng sống của bọn trẻ đã không còn, hoặc tiền chuộc vẫn chưa được trả, mà bên kia thấy rằng bạn trẻ đã chết và không cho một xu nào nữa thì cuối cùng cô ta sẽ không nhận được một xu nào. Thật sự là không nên hấp tấp, bây giờ có thể sẽ không còn đồng nào thật.

Lúc này cô giáo Diệp hơi hối hận. Nhưng mà điều cô ta biết rõ ràng hơn là hiện tại cô ta có thể sẽ không thể tự bảo vệ mình.

“Chỉ có thể hi vọng bọn họ chết trên núi… ôi, tôi đang nghĩ tới cái gì? Bọn nhỏ quả nhiên rất thông minh, nhưng mà nếu gặp phải sư tử cùng sói đã đói bụng mấy ngày nay nên e rằng chỉ còn con đường chết”

Đêm thăm thẳm làm người ta cảm thấy sợ hãi. Không khí trên núi càng ngày càng đáng sợ.

Nhất là khi đi trong rừng mà không nhìn thấy ngón tay, ngoài tiếng côn trùng văng vẳng bên tại thì chỉ có tiếng tim đập của mọi người.

Mỗi bước đi của họ đều rất thận trọng, vì sợ rằng họ sẽ phát ra âm thanh lớn khi giẫm lên cây khô và sẽ bị sư tử và sói nghe thấy.

Cô giáo Vương cõng Đường Ngọc Nhi trên lưng, cảm thấy rất lo lắng. Cô ấy lo lắng đến mức sắp khóc.

Nhưng khi nhìn sáu quả bóng nhỏ đi phía trước, lần lượt từng người như chiến binh cầm như kiếm hiên ngang, không chút sợ hãi.

“Hãy cẩn thận. Nếu nhìn thấy những đốm đỏ xung quanh mình, hãy dừng lại ngay lập tức”

Bé Ba nhỏ giọng chỉ dẫn, mọi người đang điều tra rất cẩn thận.

Cố giáo Vương dường như đã quen với việc bọn trẻ còn nhỏ mà biết nhiều như vậy rồi nên cô ấy không còn đặt câu hỏi nữa, chỉ vì sợ rằng mình sẽ lại bị chế nhạo IQ.

Nói không sợ là giả. Nhưng con đường vẫn phải tiếp tục.

Cô giáo Vương thận trọng đi về phía trước với Đường Ngọc Nhi trên lưng, và không nhận thấy rằng Đường Ngọc Nhi đã tỉnh dậy một cách yếu ớt.

Cô bé đột ngột chuyển động và kêu lên một tiếng, cô giáo Vương sợ đến mức vô tình giẫm phải cành cây dưới chân mình.

Răng rắc.

Lúc này, bước chân của Bé Lớn đột ngột dừng lại, đưa tay ra ngăn cản mọi người, không cho họ tiến lên.

Năm anh em cùng lúc ngẩng đầu lên, theo tầm mắt của Bé Lớn, trong bóng tối đột nhiên nhìn thấy một đôi đốm sáng màu đỏ, lớn nhỏ khác nhau.

Dù các sáu đứa trẻ đã chuẩn bị tinh thần nhưng bất ngờ gặp cảnh này cũng không khỏi nổi da gà.

Cô giáo Vương da đầu tê dại.

“Bọn họ là sói, là sói.”

Không ai để ý đến cô ấy.

Cô giáo Vương sợ hãi tái mặt, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng.

Cô ấy nên làm gì nếu gặp phải chó sói?

Leo cây có ích không?

Cô ấy dường như không biết leo cây! Nằm xuống và giả vờ chết thì có ích gì không?

Nhưng mà cô ấy không thể nín thở được!

Xong!”.

Kết thúc rồi, ở tuổi này, bạn trai còn không có vậy mà lại sắp chết trong bầy sói, cô ấy có quá nhiều chuyện còn chưa có làm Bé Sáu cẩn thận bước đến trước mặt các anh em.

Dù chân hơi yếu nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, dang tay che chở cho mọi người. Đột ngột. Ôt ột.

Có một tiếng động như bị bóp nghẹt trong bụng của Bé Sáu vang lên.

Mọi người liếc nhìn bụng của Bé Sáu, thật sự có chút không nói nên lời.

Khi nào rồi mà cậu bé còn đói?

Chẳng lẽ đã tưởng tượng thịt sói thành thịt bò?

Bé Sáu lấy mu bàn tay lau nước miếng trên khóe miệng, nghiệm mặt nói.

“Chà, em chỉ nghĩ rằng chúng sẽ dễ thương hơn nếu chúng được đặt trên bàn ăn”

“… Bé Sáu, chúng ta không phải đang chơi trò chơi”

“Em hiểu những gì chúng nói”

Bé Sáu đột nhiên thay đổi chủ đề, nhưng mà bất giác lùi lại hai bước.

Mọi người đều thấy rõ hai mươi cặp mắt đỏ trong bóng đêm đang từng bước đi về phía mình.

Họ phát hiện ra rằng những con sói bao vây họ theo mọi hướng.

Con đường từ trước ra sau sang trái và phải đã bị chặn.

Rộn rộp.

Bước đi của những chú sói rất nhẹ nhàng và gọn gàng.

Trái tim của mọi người gần như nhảy ra cổ họng.

“Bé Sáu, nhìn xem chúng ta có thể làm chúng phân tâm.”

Đúng lúc mọi người căng thẳng đến không thở nổi, thì lúc này cô giáo Vương sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, Đường Ngọc Nhi đưa tay dụi mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Giọng nói trẻ con của cô bé vang lên, với một chút bất mãn trôi ra khỏi miệng.

“Hừ, các người thật ồn ào.”

Mọi người cứng đờ.

Toàn thân cô giáo Vương run lên bởi tiếng nói đột ngột của cô bé, và định đưa tay ra che miệng.

Cùng lúc đó, Đường Ngọc Nhi ngẩng đầu lên và nhìn thấy những đôi mắt đỏ hoe trong màn đen như mực.

Những con sói cuối cùng không thể chờ đợi lâu hơn nữa. “Hủ..” Những con sói đầu đàn ngóc đầu hú lên, bầy sói phía sau lập tức xuất phát.

Hai mươi con sói lao về phía tám người họ! “Xong rồi, chúng ta cùng trèo cây! Leo được lên cây là có thể bảo toàn mạng!”

Cô giáo Vương hét lên, cố gắng kéo quần áo của bọn trẻ và chạy về phía cái cây, nhưng mà chúng không hề bị lay chuyển Như thể đang chờ chết!

“Chạy mau..”

Trong chớp mắt. Đường Ngọc Nhi thực sự đưa tay lên và búng ngón tay một cách nhịp nhàng.

Theo thỏa thuận, Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp mang 15 tỷ tiền mặt đến địa điểm đã thỏa thuận.

Đó là một vách đá gần biển, khi Phong Thần Nam lái xe đến đây, anh chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

“Đây là nơi mà Vinh Sở Triết bị Tô Cẩm Tú đẩy xuống”

Sau khi nghe thấy câu này thì thời Ngọc Diệp cắn răng.

“Quả nhiên là không đoán sai, ông trùm lớn nhất đứng sau vụ án bắt cóc này là Cơ Tưởng Thừa”

Ngay từ khi bọn bắt cóc đòi tiền và máu thì họ đã đoán được điều đó.

Đối với Cơ Tưởng Thừa, máu của nhà họ Phong và nhà họ Thời cực kỳ quan trọng đối với ông ta. Đây có liên quan đến việc liệu thử nghiệm kế hoạch trường sinh mà ông ta đầu tư vào có thể thành công hay không.

“Tại sao phải gọi chúng ta tới nơi này?” “Cơ Tưởng Thừa là một người đàn ông đầy những sở thích ác độc”

Phong Thần Nam vừa nói xong, đột nhiên nhận được thông báo của Đằng Dạ Hiên.

Tổng giám đốc Phong, người của chúng ta đã ở bên ngoài biệt thự, nhưng biệt thự này có chút kỳ lạ. Có thêm rất nhiều bảo vệ, thậm chí còn có một số đoàn tuần tra”.

Phong Thần Nam giải thích: “Trước tiên ẩn thận đi, chờ lệnh của ta tôi”

Nói xong, anh nhanh chóng lấy laptop ra bắt đầu nhập mã và kiểm tra công cụ theo dõi điều hướng.

Một lúc sau, sắc mặt anh thay đổi nói với Thời Ngọc Diệp.

“Vị trí của bọn trẻ đã di chuyển”

Cô choáng váng. “Chuyển đi? Bọn bắt cóc mang đi?”

“Không, có vẻ như không phải”

Lông mày của Phong Thần Nam nhíu chặt, phóng to nhìn bản đồ, nói tiếp: “Bọn họ cùng nhau vào rừng”

“Rừng…”

“Anh nghĩ có lẽ họ đã tự tìm ra cách để trốn thoát.”

Thời Ngọc Diệp thậm chí không thể nghĩ về điều đó.

Mấy đứa trẻ chỉ mới năm tuổi và đang cố gắng trốn thoát khỏi những kẻ bắt cóc.

“Những kẻ bắt cóc sẽ không làm gì họ, phải không?” “Tín hiệu từ sau núi không tốt lắm, có vẻ như anh chỉ có thể gọi Đằng Dạ Hiên để cử người đi tìm kiếm thêm”

Phong Thần Nam nói xong liền yêu cầu Đằng Dạ Hiến hành động.

Lúc này, một luồng sáng chiếu tới thu hút sự chú ý của hai vợ chồng.

Đèn xe bên kia sáng rực.

Bọn họ đồng thời nhìn qua, chỉ cảm thấy chói mắt, cũng không nhìn thấy trong xe là ai.

Phải đến khi đèn xe bị dập tắt, Phong Thần Nam mới có thể nhìn rõ đó là Rolls-Royce Phantom qua ánh đèn đường mờ ảo.

Thời Ngọc Diệp cau mày.

“Nó không giống như xe của Cơ Tưởng Thừa”

Vừa nói xong, bên kia cũng dừng xe.

Ngay lập tức, một người đàn ông và một phụ nữ bước xuống từ chiếc Rolls-Royce Phantom.

Khi Phong Thần Nam nhận ra thân phận của họ thì anh nhướng mày ngạc nhiên.

“Đường Trạch Tông? Làm sao có thể là anh ta?”

Đồng thời.

Sau khi Đường Trạch Tông và Mộ Tử Kỳ ra khỏi xe thì họ cũng chú ý tới một chiếc Rolls-Royce Phantom khác cùng mẫu ở phía trước.

“Chồng à, có phải họ là người đã bắt cóc Ngọc Nhi của chúng ta không?”