Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 342




Chương 342: IQ bị cọ xát trên mặt đất

Cô giáo Vương che thái dương đau nhói, khi ngẩng đầu nhìn thấy bảy cái đầu nhỏ đang nhìn chằm chằm cô ấy trong bóng tối, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

“Các con… các con làm sao có thể .. Bé Ba, Đường Đường, tại sao hai con đều ở đây? Chúng ta đang ở đâu? Tại sao không bật đèn?”

Đầu óc cô giáo Vượng hình như không được tốt.

Có chút ngây ngốc.

Bé Lớn nhàn nhạt trả lời: “Tất cả chúng ta đều đã bị bắt cóc”

“Bắt cóc?” Cô giáo Vương sợ hãi ngồi dậy: “Nhà cô không có tiền, vậy tại sao lại bắt cóc cô?”

“Nhà bọn con có tiền”. Vì vậy, cô ấy chỉ là một hàng đính kèm.

Xin lỗi, là do cô ấy không xứng.

Mỗi đứa trong số bảy đứa trẻ đang đứng trước mặt cô ấy đều đáng giá hơn cô ấy rất nhiều.

Cuộc sống của một người trưởng thành thực sự khó khăn, thật quá đau lòng…

“Cô giáo, tại sao lại tin lời của cô giáo Diệp?”

Bé Tự đột ngột hỏi.

Cô giáo Vương dừng lại: “Cô giáo Diệp bị sao vậy? Đúng vậy, còn cô giáo Diệp thì sao? Cô ấy sẽ không bị người ta giết chứ hả…”

Sắc mặt của Đường Ngọc Nhi tái mét khi nghe nói đến cô giáo Diệp.

“Cô giáo Diệp là một kẻ xấu! Cô ta đã đưa con và Ngôn Việt đến đây! Cô ta cũng còn là con và bịt miệng con bằng băng keo!”

Khuôn mặt của cô giáo Vương đầy kinh ngạc.

“Làm sao có khả năng… cô giáo Diệp có mối quan hệ tốt với cô. Cô ấy là một người rất tốt bụng, yêu trẻ con và động vật nhỏ. Làm sao cô ấy có thể làm những việc như bắt cóc được?”

Các đứa trẻ nhìn nhau thở dài bất lực. Có vẻ như cô giáo Vương thực sự là một kẻ ngốc.

Hèn gì cô ấy đã bị cô giáo Diệp lợi dụng để lừa đưa người đến nơi này.

Đột nhiên, Bé Lớn lên tiếng.

“Mọi người, đã chín giờ tối rồi”

Ngoại trừ Bé Ba, sắc mặt của bốn anh em còn lại đều rất nghiêm túc.

Đường Ngọc Nhi ngáp một cái, “Mẹ nói đứa trẻ phải đi ngủ lúc chín giờ”

Bé Ba phớt lờ sự kỳ lạ của cô bé và hỏi Bé Lớn một cách khó hiểu: “Chuyện gì sẽ xảy ra vào lúc chín giờ sao?”

“Lúc mười giờ, ba và mẹ sẽ giao dịch với những kẻ bắt cóc”

Mắt cậu bé lạnh lẽo.

“Cái này có giá bao nhiêu?”

“15 tỷ”.

Khóe miệng Bé Ba mấp máy.

Nếu biết trước điều này thì cậu bé đã đưa ra mức giá cao hơn cho cô giáo Diệp rồi.

Người ta định tống tiền mấy chục tỷ, làm sao có thể quan tâm đ ến mấy tỷ của một đứa trẻ?

Sai lầm, bất cẩn.

“Chúng ta phải tìm cách thoát ra ngoài. Một lúc nữa, người của họ có thể sẽ tới và bắt chúng ta đi” Bé Hại nhắc nhở.

Đường Ngọc Nhi cảm thấy đầu vẫn còn đang quay cuồng, cô bé kéo Bé Ba lại nói: “Mình mệt quá, Ngôn Việt, mình không đi, mình sẽ ở đây chờ ba mẹ đến đón”

Bé Ba không nói gì, đột nhiên chân cô bé mềm nhũn, hai mắt đen láy, thân thể ngã về phía sau.

Cô giáo may mắn Vương đỡ kịp: “Ngọc Nhi! Tại sao thân thể Ngọc Nhi lại như lửa đốt thế này?”

Nghe thấy động tĩnh, Bé Lớn ngồi xổm xuống để bắt mạch cho cô bé.

“Cậu ấy bị ngộ độc thức ăn?”.

Cậu bé hỏi với vẻ mặt nặng nề, rồi bắt mạch lại cho Bé Ba.

“Chắc chắn là bị ngộ độc thức ăn. Thân thể của Đường Ngọc Nhi không tốt nên mới phát sốt, thân thể của em so với cô bé tốt hơn, nhưng mà e rằng thể lực không trụ được lâu”

Bé Ba nghiến răng.

“Em có thể chịu đựng”

Bé Lớn lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ và đổ ra hai viên thuốc, một viên cho Bé Ba, viên còn lại nhét vào miệng Đường Ngọc Nhi.

Cô giáo Vương đã kịp thời ngăn Bé Lớn lại.

“Con định cho cô bé ăn cái gì?”

“Thuốc!”

Không thể uống thuốc bừa bãi. Ngọc Nhi hiện đang sốt cao, việc chúng ta phải làm là đưa cô bé đi khám bệnh”

Bé Lớn nghiêm túc nói: “Con là bác sĩ”

Cô giáo Vương: “..”

Cô ấy cảm thấy IQ của mình đang cọ sát vào mặt đất.

Bé Ba phớt lờ sự kỳ lạ của cô bé và hỏi Bé Lớn một cách khó hiểu: “Chuyện gì sẽ xảy ra vào lúc chín giờ sao?”

“Lúc mười giờ, ba và mẹ sẽ giao dịch với những kẻ bắt cóc”

Mắt cậu bé lạnh lẽo.

“Cái này có giá bao nhiêu?”

“15 tỷ”.

Khóe miệng Bé Ba mấp máy.

Nếu biết trước điều này thì cậu bé đã đưa ra mức giá cao hơn cho cô giáo Diệp rồi.

Người ta định tống tiền mấy chục tỷ, làm sao có thể quan tâ m đến mấy tỷ của một đứa trẻ?

Sai lầm, bất cẩn.

“Chúng ta phải tìm cách thoát ra ngoài. Một lúc nữa, người của họ có thể sẽ tới và bắt chúng ta đi” Bé Hại nhắc nhở.

Đường Ngọc Nhi cảm thấy đầu vẫn còn đang quay cuồng, cô bé kéo Bé Ba lại nói: “Mình mệt quá, Ngôn Việt, mình không đi, mình sẽ ở đây chờ ba mẹ đến đón”

Bé Ba không nói gì, đột nhiên chân cô bé mềm nhũn, hai mắt đen láy, thân thể ngã về phía sau.

Cô giáo may mắn Vương đỡ kịp: “Ngọc Nhi! Tại sao thân thể Ngọc Nhi lại như lửa đốt thế này?”

Nghe thấy động tĩnh, Bé Lớn ngồi xổm xuống để bắt mạch cho cô bé.

“Cậu ấy bị ngộ độc thức ăn?”.

Cậu bé hỏi với vẻ mặt nặng nề, rồi bắt mạch lại cho Bé Ba.

“Chắc chắn là bị ngộ độc thức ăn. Thân thể của Đường Ngọc Nhi không tốt nên mới phát sốt, thân thể của em so với cô bé tốt hơn, nhưng mà e rằng thể lực không trụ được lâu”

Bé Ba nghiến răng.

“Em có thể chịu đựng”

Bé Lớn lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ và đổ ra hai viên thuốc, một viên cho Bé Ba, viên còn lại nhét vào miệng Đường Ngọc Nhi.

Cô giáo Vương đã kịp thời ngăn Bé Lớn lại.

“Con định cho cô bé ăn cái gì?”

“Thuốc!”

Không thể uống thuốc bừa bãi. Ngọc Nhi hiện đang sốt cao, việc chúng ta phải làm là đưa cô bé đi khám bệnh”

Bé Lớn nghiêm túc nói: “Con là bác sĩ”

Cô giáo Vương: “..”

Cô ấy cảm thấy IQ của mình đang cọ sát vào mặt đất.

Nhìn vào mắt bọn trẻ, nó không có vẻ gì là đang nói dối cả.

Nếu nói rằng họ là trẻ con, nhưng mà cuộc trò chuyện của một vài đứa trẻ giống như một người lớn hơn.

Kinh khủng thật.

Con nhà họ Phong là ma quỷ gì vậy?

Bé Ba nuốt thuốc, sau đó lấy viên thuốc từ Bé Lớn và đập nát nó trong lòng bàn tay của mình.

Bất chấp sự ngăn cản của cô giáo Vương, cậu bé mở cằm Đường Ngọc Nhi bằng một tay và dùng tay kia đưa thuốc vào miệng cô bé.

Hành động này hơi giống cách cô bé nhét kẹo cho cậu bé ban sáng.

Sau khi cho thuốc uống xong thì cậu bé vỗ nhẹ bột thuốc thừa trên tay và Bé Ba lạnh nhạt chỉ đạo.

“Con đã tìm ra cách trốn thoát, hãy đi cùng con” Cô giáo Vương sửng sốt, ôm Đường Ngọc Nhi đang hôn mê, ngoan ngoãn đi theo về phía trước.

Bé Ba bước đến bức tường bên kia, dùng tay gõ vài lần rồi gục đầu vào tường để lắng nghe.

Hành động tương tự đã được thử nghiệm trên một số bức tường khác, và cuối cùng bức tường đối diện đã được chọn.

“Ra khỏi đây từ chỗ này”

Bé Sáu bối rối nhìn cậu bé: “Sao anh không đập bức tường bên kia cánh cửa?”

“Leo ra khỏi ngưỡng cửa, đó là hành lang, có thể có camera giám sát”

Mọi người chợt bừng tỉnh.

Cô giáo Vương thực sự không ngờ một đứa trẻ lại có thể phân tích tình huống xung quanh một cách rõ ràng và lý trí như vậy.

Nếu là cô ấy, chỉ e rằng cô ấy sẽ chỉ ngồi một chỗ thụ động, chờ ai đó giải cứu…

Bé Ba lấy trong túi ra hai cái kéo vừa dùng, đưa cho Bé Hai một cái, hai người cùng nhau đập nát góc tường.

Quả nhiên là họ đã đi từ một phòng ngủ nhỏ sang một phòng ngủ lớn khác. “Biệt thự này có rất nhiều phòng.”

Cô giáo Vương không khỏi thở dài.

Bé Sáu quay đầu thở dài với cô ấy, lặng lẽ đi theo Bé Ba, đi tới cửa phòng ngủ. Bé Ba cẩn thận mở một kẽ hở trên cánh cửa để dò xét tình hình bên ngoài.

Cô giáo Vương lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Một lúc lâu sau, Bé Lớn không kìm lòng được, thấp giọng hỏi: “Tình huống bên ngoài như thế nào?”

“Có những người canh gác bên ngoài, em đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh. Khoảng sáu hoặc bảy người có vũ khí trong tay. họ có bước chân nặng nề và đều đặn, có lẽ là họ nên đi ủng, họ hắn là những người được huấn luyện đặc biệt”

Sắc mặt của hai anh em trở nên âm trầm.

Trong khi cô giáo Vương không nói nên lời, trong lòng thực sự không kìm được sự nghi ngờ.

“Tuổi còn nhỏ làm sao biết nhiều như vậy? Mẹ các con thường dạy các con những thứ này?”

Sáu đứa trẻ nhìn cô ấy như bị thiểu năng trí tuệ.

Bé Hại không khỏi than thở: “Cô giáo Vương, thứ lỗi cho con hỏi thẳng, với chỉ số thông minh của cô thì cô làm sao sống đến độ tuổi này vậy?”

“… Cô đã bị xúc phạm, cảm ơn.”

Bé Ba phớt lờ cuộc trò chuyện của họ, sau khi hoàn thành cuộc điều tra, đóng cửa và bước vào phòng ngủ.

Bé Lớn: “Đi đâu?”

Bé Ba: “Kiểm tra xem có cửa sổ trong phòng tắm không. Có thể an toàn hơn nếu trèo ra bằng đường đó”

Ánh mắt của mọi người đều sáng lên, đi đến phòng tắm.

Quả nhiên, thực sự có một cửa sổ trong phòng tắm.

Sau khi Bé Ba cẩn thận kiểm tra thì quả nhiên đúng như cậu bé dự đoán, bên này không có ai, chỉ là…

Bé Ba: “Nhảy xuống từ tầng hai, có vẻ như chúng ta sẽ chết đó”

Tất cả mọi người: “..”

Đây không phải là đang nói chuyện vô nghĩa sao!

Lúc này, IQ của giáo viên Vương cuối cùng cũng phát huy tác dụng, một suy nghĩ đột nhiên lóe qua đầu cô ấy, mắt cô ấy đột nhiên cô ấy sáng lên.

“Dây thừng! Vừa rồi không phải chúng ta có rất nhiều dây thừng sao? Dùng dây thừng nhảy xuống là được rồi!”.

Các cậu bé lần lượt nhìn cô ấy bằng ấy mắt đầy tán thưởng.

“Ý kiến hay, vậy thì để cô giáo đi lấy da đi.”

Cô ấy xanh mặt muốn nói lại thôi, nhưng mà cuối cùng không sánh được với độ “nguy nghiêm”

của bọn trẻ nên đành chọn cách ngoan ngoãn làm theo.

Đặt Đường Ngọc Nhi trên tay xuống, cô giáo Vương đi từ cái lỗ tường bò lúc nãy trở về phòng, vừa nhặt sợi dây trên mặt đất lên, đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng cạch cạch.

Vẻ mặt của cô ấy chuyển sang màu xanh ngay lập tức.