Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 320




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 320: Nợ một ân tình

“Bây giờ bác sĩ đang ở trong cứu người, người nhà không được đi vào. Cô gái, mời cô kiên nhản chờ đợi” Y tá làm theo quy định, tất nhiên là sẽ không để cho Thời Ngọc Diệp đi vào trong.

Nhưng trong lòng Thời Ngọc Diệp vẫn không yên tâm.

Cô không phải là không tin tay nghề của bác sĩ, chỉ là cô muốn bản thân mình trực tiếp tiến hành phẫu thuật cho Mẫn Tuyết Nguyệt.

Phong Thần Nam ôm chặt lấy Thời Ngọc.

Diệp đang lo lắng, cố gắng an ủi.

“Gọi điện hỏi ông Hạ một chút, hỏi xem Hiệp hội Dược sĩ ở chỉ nhánh thành phố Hải Châu có thể cử người nào uy tín đến đây giúp anh không”

Thời Ngọc Diệp nói một câu khiến cho anh nhớ ra, vội vàng xoay người đi gọi điện thoại cho Hạ Hiếu Nam.

Phong Thần Nam đi đến bên cạnh người bạn tốt Vinh Sở Lâm của mình, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng quá, cứ tin vào bác sĩ nhất định sẽ có thể cứu được cô ấy vào đứa bé.”

“Tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình” Giọng nói anh ta khàn khàn.

Những lời này nghe có vẻ đáng lo ngại nhưng lại không thể giải thích được.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, hai người đàn ông mặc áo vest xám, tay cầm hòm thuốc xuất hiện ở bệnh viện.

Bọn họ một cao một thấp, bộ dạng nghiêm túc, đẳng sau họ là viện trưởng của bệnh viện này.

Chỉ thấy bọn họ khúm núm cúi chào Thời Ngọc Diệp: “Cô Thời, chúng tôi là người được hội trưởng cử đến để hỗ trợ cô. Cô cần cái gì xin cứ nói”

Thời Ngọc Diệp không nói nhiều: “Mở cửa, tôi muốn đích thận thực hiện ca phẫu thuật này cho người b‹ – “Được” Người đàn ông mặc vest xám quay đầu ý bảo viện trưởng mở cửa phòng cấp cứu.

Vì thế Thời Ngọc Diệp cùng với ba người kia tiến vào trong.

Phong Thần Nam nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt lại, không nhịn được mà nhớ lại, lần trước anh bị đưa vào phòng cấp cứu, Ngọc Diệp cũng dùng cách này để đi vào phòng.

phẫu thuật sao?

Vốn dĩ Vinh Sở Lâm đang chán nản, lại bị tình thế của Thời Ngọc Diệp dọa cho sợ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phong Thần Nam: “Cô ấy tìm ai đến vậy?”

“Hiệp hội Dược sĩ”

“Cô ấy..”

“Yên tâm, cô ấy có thể kéo tôi từ cõi chết trở về, nhất định cũng sẽ bảo vệ được Tuyết Nguyệt cùng đứa nhỏ.

Vinh Sở Lâm biết lần đó Phong Thần Nam bị ám sát suýt chút nữa là mất mạng, nhưng lại không biết là anh được Thời Ngọc Diệp cứu.

Nghe anh nói vậy, cuối cùng trong Vinh Sở Lâm cũng bình tĩnh lại một chút.

Trong phòng cấp cứu.

Thời Ngọc Diệp đoán gần đúng tình hình của Mãn Tuyết Nguyệt, tuy rằng đối với các bác sĩ khác mà nói thì hơi khó giải quyết, nhưng cô đã ra tay thì muốn sống sót cũng không còn là vấn đề lớn nữa.

Có người của Hiệp hội Dược sĩ hỗ trợ, các bác sĩ trong phòng cấp cứu và y tá đều được mời ra bên ngoài hết Thời Ngọc Diệp tự tay mố cho Mẫn Tuyết Nguyệt Người của Hiệp hội Dược sĩ cũng đã tính trước, mang đến hòm thuốc có thiết bị y tế đầy đủ, ngay cả kim châm cũng có.

Lần này cô sẽ kết hợp sử dụng cả hai phương pháp Trung Y và Tây Y lại với nhau: “Viện trưởng, cô gái kia là ai thế? Vì sao cô ấy không cần gây mê châm, ngược lại lại còn dùng kim châm cầm máu cho người bệnh?”

Viện trưởng đứng một bên run rẩy thở dài một tiếng, không cho bác sĩ và y tá nói linh tỉnh.

“Đó là người của Hiệp hội Dược sĩ, mấy người nói chuyện cũng phải cẩn thận, không may xúc phạm đến họ, bệnh viện chúng ta sau này chỉ có thể càng ngày càng khó khăn thôi”

Mọi người nghe thấy vậy, sợ tới mức không dám lên tiếng, yên lặng quan sát từng hành động của Thời Ngọc Diệp.

Hai người đàn ông được cử đến đây hỗ trợ chưa từng gặp qua loại phương pháp cấp cứu như thế này.

Mọi người đều nói, học Y khoa thì chỉ cần học một môn là đã đủ rồi, không việc gì phải học Trung Y và Tây Y kết hợp cả, đây là y thuật, không phải nghệ thuật, không thể lấy tính mạng người bệnh ra làm trò đùa được.

Bọn họ quan sát ngay từ khi bắt đầu thì cảm thấy có chút kinh sợ.

Làm sao có thể một lúc dùng Trung Y, một lúc lại dùng Tây Y được.

Người này không phải là đang làm linh tỉnh đấy chứ?

Nhưng mà, rất nhanh sau đó bọn họ cảm giác cách bản thân họ nhìn nhận lập tức bị phá vỡ.

Cái này thì linh tỉnh chỗ nào chứ?

Rõ ràng là kết hợp ưu điểm của Trung Y và Tây Y lại với nhau, hơn nữa còn phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, dùng tốc độ rất nhanh để hoàn thành buổi phẫu thuật.

Hai người họ càng xem càng thấy kỳ diệu, đến lúc Thời Ngọc Diệp khâu xong mũi kim cuối cùng, thâm nghĩ sẽ quỳ trên mặt đất hướng về phía Thời Ngọc Diệp mà cảm thán một câu: thật kỳ diệu!

Cuộc phẫu thuật thành công làm cho tất cả mọi người đều sợ đến đứng hình.

Vinh Sở Lâm nhìn thấy Thời Ngọc Diệp đi ra, còn tưởng là Tuyết Nguyệt không cứu được.

Giấy tiếp theo, chỉ thấy sắc mặt cô bình tĩnh nói: “Tuyết Nguyệt không còn nguy hiểm nữa rồi?

Vào lúc này, anh ta mới cảm thấy thế giới này lại khôi phục ổn định lại một lần nữa “Cảm ơn, tôi thật không biết nên cảm ơn cô thế nào” Vinh Sở Lâm khàn khàn run rẩy nói.

“Tôi nợ cô một ân tình.”

Thời Ngọc Diệp vẫy vẫy tay: “Đừng nói những lời này, Tuyết Nguyệt là bạn tốt của tôi, tôi không thể nào thấy chết mà không cứu được”

Phong Thần Nam không muốn nhìn thấy cô nói chuyện nhiều với người đàn ông khác như vậy, cho nên kéo cô đến bên cạnh mình: “Có mệt không? Có muốn đi nghỉ ngơi không?”

“Không cần đâu, lát nữa Tuyết Nguyệt chuyển phòng bệnh, chúng ta cùng nhau đi xem cô ấy một chút”

“Được.”

Thời Ngọc Diệp xoay người lại, nói lời cảm ơn với hai người ở Hiệp hội Dược sĩ: “Rất cảm ơn mọi người đã giúp đỡ. Nếu có thể, tôi muốn báo đáp mọi người”

“Không, không, không, đừng nói những lời khách sáo như vậy, cô Thời là khách quý, hội trưởng dặn dò nhất định phải hỗ trợ cô thật tốt. Cùng lắm chúng tôi chỉ đến để giải quyết việc chung thôi”

Người đàn ông có dáng cao lịch sự nói, sau đó lấy một tấm danh thiếp từ ví ra: “Tên tôi là Vũ Khôi, người này là trợ lý của tôi, khi nào cô cần gì cứ liên hệ với tôi là được”

Ngay cả viện trưởng cũng đưa danh thiếp: “Thời… cô Thời, tôi là viện trưởng của viện này, Trương Thanh. Tôi vẫn ở bệnh viện này, nếu cô cần cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi biết. Đây là cách thức liên hệ với tôi.”

Cô gật gật đầu, nhận từng cái một: “Được, cảm ơn mọi người đã hỗ trợ”

Viện trưởng và hai người dược sĩ rời đi, Tuyết Nguyệt cũng được bác sĩ và y tá sắp xếp chuyển phòng bệnh.

Mà miệng vết thương của Vinh Sở Lâm cũng được xử lý tốt.

Bọn họ cùng nhau đi đến phòng bệnh thăm Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt hôn mê không lâu lắm, rất nhanh đã tỉnh lại, vừa mới mở mắt đã gào khóc kêu đau.

“Em còn biết đau, vừa rồi bảo em chạy sao em không chạy?” Vinh Sở Lâm vừa tức vừa đau lòng mảng.

Cô ấy mếu máo nói: “Em không thể bỏ anh lại một mình được”

“Nếu em chết rồi, mới là bỏ anh lại một mình đấy”

Cô ấy tự biết mình đuối lý, không cãi lại được, lại gào khóc kêu: “Sở Lâm, anh đừng mắng em nữa được không, càng mắng thì sau lưng em lại càng đau”

‘Vinh Sở Lâm ngoại trừ đau lòng, cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên xin sự giúp đỡ của Thời Ngọc Diệp.

“Có cách nào khiến cô ấy bớt đau không?”

“Có, tình yêu.”

“Hảm “Tôi vừa mới dùng kim châm lên người cô ấy, quả thật là bây giờ cô ấy không cảm thấy đau lắm. Tuyết Nguyệt chỉ đang muốn lừa anh, để cho anh mắng cô ấy một chút”

“Ngọc Diệp, sao cậu có thể vạch trần tớ một cách tuyệt tình như vậy chứ” Tuyết Nguyệt trách móc nói.

Thời Ngọc Diệp mím môi cười nói: “Cậu không bị làm sao là tốt rồi, mình không làm phiền nữa. Cậu ở trong này nghỉ ngơi vài ngày đi, mình về trả tiền khách sạn thay các cậu, chờ cậu xuất viện sẽ lập tức quay về thành phố Hải Phòng”

Dứt lời, cô dẫn theo Phong Thần Nam ra khỏi phòng bệnh.

Đang chuẩn bị đi ra khỏi bệnh viện thì thấy hình ảnh của Lâm Bảo Tâm.

Chỉ thấy anh ta quỳ trên mặt đất, dùng dẳng với bác sĩ, thất vọng gào to: “Cầu xin mấy người, xin mấy người cứu đứa nhỏ với”