Chương 319: Chuẩn bị trước tâm lý.
“Ngọc Diệp!”
Phong Thần Nam lớn tiếng hét to trong công viên Hải Dương Hiện trường hỗn loạn, bóng dáng của Thời Ngọc Diệp không có bên trong.
Anh vội vã tìm kiếm khắp nơi, bước chân càng ngày càng nhanh, cảm giác bất an không.
lòng trở nên mãnh liệt.
Đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt thì trái tim đang treo ngược lên kia mới thả lỏng được một giây, nhưng ngay sau đó lại bị treo lên!
Chi thấy Thời Ngọc Diệp đang mở công tắc nguồn điện bên cạnh bình chữa cháy, khi nhìn thấy quả bom được đặt trên nguồn điện, Phong Thần Nam chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
“Ngọc Diệp, đừng động đậy!”
Tay của cô đang chuẩn bị đặt lên đấy thì đột nhiên bị người ta hét một tiếng giật bản mình.
Còn chưa kịp quay đầu lại, Phong Thần Nam đã chạy đến kéo cô vào trong lòng Thời Ngọc Diệp ngã vào lồ ng ngực rắn chắc của anh, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt tràn đầy giận dữ kia.
“Em điên rồi đúng không! Còn muốn động vào bom? Muốn bị nổ chết ở đây sao?”
Đây là lần đầu tiên Thời Ngọc Diệp bị Phong Thần Nam giận dữ mắng mỏ như thế này, điều này khiến cô không khỏi sững sờ mất mấy giây, muốn mở miệng giải thích: “Em chỉ là..”
“Im miệng, bây giờ lập tức đi theo anh!”
Phong Thần Nam ôm lấy cô đi ra bên ngoài, lửa giận kia cũng chẳng phải làm bộ làm tịch.
Anh thật sự tức giận.
Bom đạn là vật không thể xem thường, một khi bị dẫn nổ, mọi người đều phải bỏ mạng ở đây.
Phong Thần Nam không dám tưởng tượng, nếu như Thời Ngọc Diệp xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh nên làm sao mới tốt.
Người con gái này quá không chú ý rồi thật sự khiến anh khó mà không nổi giận.
Dọc đường đi ra ngoài gặp được cảnh sát gỡ bom đang đi vào, Phong Thần Nam chủ động chỉ cho đối phương biết phương hướng mơ hồ của trái bom, sau đó lập tức đưa Thời Ngọc Diệp ra ngoài Lửa giận ngút trời, nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường.
Cô đột nhiên có chút sợ hãi Phong Thần Nam như thế này.
“Thân Nam, em…”
“Ra ngoài rồi nói”
Mắt thấy hai người sắp ra đến cửa, ngữ khí của Phong Thần Nam hòa hoãn hơn lúc nãy một chút.
Nhân viên cứu hộ đã khiêng hết những người bị thương và tử vong ra ngoài.
Khi Thời Ngọc Diệp bị đưa ra khỏi công viên Hải Dương, người bên ngoài đã được đưa đi, đâu đâu cũng là vết máu, cảnh tượng vô cùng hỗn độn.
Phong Thần Nam kéo cô đi rất xa.
Khi đến được khoảng cách an toàn mới dừng bước chân lại, kiểm tra xem trên người Thời Ngọc Diệp có bị thương hay không “Em không sao, mấy vết máu này đều là của người khác”
Gả hai bàn tay cô đều là vết máu khô, trên quần áo cũng dính không ít máu.
Lúc nãy ở bên trong bận cứu người, căn bản là không có thời gian để rửa sạch, bây giờ dáng vẻ nhếch nhác của cô thoạt nhìn đúng thật có phần dọa người.
Còn may, cô không sao.
Phong Thần Nam thở một hơi nhẹ nhõm.
Trái tìm bị treo ngược nãy giờ của anh cuối cùng có thể hoàn toàn buông xuống được rồi.
Cánh tay anh dùng lực kéo một cái ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, căm dựa trên đỉnh đầu của cô.
Ý nghĩ đáng sợ thiếu chút nữa thì mất đi cô sản sinh khi nấy khiến bây giờ anh càng thêm quý trọng cô.
“Vừa rồi em thật sự dọa chết anh rồi”
Trong ngữ khí đã không còn tức giận, chỉ còn lại thương yêu vô bờ.
“May mà không có gì không kịp… Nếu không anh cũng không biết phải làm sao để đối mặt với những hậu quả đó”
Phong Thần Nam đến nghĩ cũng không dám nghĩ những hậu quả kia sẽ là cái dạng gì Bây giờ trong lòng anh vẫn còn khiếp sợ.
Thời Ngọc Diệp vô cùng xấu hổ “Xin lỗi, vừa rồi em không nên kích động”
“Lần sau đừng làm những việc như thế.
nữa. Cho dù em muốn chết thì cũng chỉ có thể bị anh cưng chiều đến chết, không thể là nổ chết”
Tại sao lời nói ngọt ngào như thế lại bị anh nói thành buồn cười đến thế này?
Thời Ngọc Diệp nhịn không được nở nụ cười, càng ôm lấy anh chặt hơn, chân thành nói một câu: “Xin lỗi. Chỉ là, thật ra vừa rồi em rất nắm chắc”
Nghĩ lại năm đó khi học y v: lo tổ tông, lão tố tông động một chút là thích dùng nhiệm vụ gỡ bom để trừng phạt đám học trò không tiến bộ như bọn họ.
Đối với Thời Ngọc Diệp mà nói, quả thực.
loại bom đơn giản vừa bữa ăn sáng.
Nhưng Phong Thần Nam không biết chuyện nên vô cùng tức giận với hành động mạo hiểm của cô.
“Đừng có nói với anh là nắm chắc hay không nằm chắc, từ nay về sau, bất cứ chuyện nguy hiểm gì anh cũng không để em động tới”
“Được rồi, em sai rồi”
Cô không tranh luận nữa, ngoan ngoãn vùi đầu vào trong lòng anh.
Cái ôm yên lặng này kéo dài đến hơn nửa phút.
Bên trong công viên Hải Dương truyền đến thông báo.
“Trái bom đã được giải quyết xong xuôi!
Không sao nữa rồi!”
Cuối cùng tất cả mọi người cũng có thể thả lỏng Bộ não của Thời Ngọc Diệp bình tĩnh đủ rồi, đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng, “a” lên một tiếng, vàng nhảy ra khỏi lồ ng ngực của Phong Thần Nam.
“Xong rồi, thiếu chút nữa thì em quên mất!
Bây giờ Tuyết Nguyệt đang bị thương nặng, chúng ta phải mau chóng qua đó xem thử”
Vinh Sở Lâm không đợi được xe cứu hộ nên tự mình lái xe đưa Mẫn Tuyết Nguyệt đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, “thế giới” trong lòng anh ta đã hôn mê bất tỉnh.
Anh ta gấp gáp như kiến bò trong chảo dầu, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị lạc trong bệnh viện.
Cuối cùng cũng đưa được người đến phòng cấp cứu, Vinh Sở Lâm run rẩy hét lớn với nhân viên y tế: “Mau cứu cô ấy, vợ của tôi đang mang thai!”
Động tác của nhân viên y tế vô cùng nhanh nhẹn, để Mẫn Tuyết Nguyệt năm trên giường bệnh rồi đẩy cô ấy vào trong phòng cấp cứu.
Không bao lâu sau, hộ sĩ vội vã chạy ra từ phòng cấp cứu.
“Anh là người nhà của bệnh nhân sao?
Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu và thực hiện phẫu thuật ngay lập tức, mời anh nhanh chóng đến quầy đăng ký để ký tên đồng ý làm phẫu thuật”
Anh ta lập tức chạy đến quầy đăng ký để ký tên.
Nhất thời Vinh Sở Lâm quên luôn vết thương của mình cũng cần phải xử lý. Sau khi làm xong thủ tục thì không ngừng lo lắng mà đi đi lại lại bên ngoài, tâm tình thấp thỏm vô cùng.
Thẳng đến khi hộ sĩ đi qua phát hiện thì trên cánh tay anh ta đã chảy đây máu thì mới giật bản cả mình.
Anh ta cần răng kiên trì lắc đầu: “Không, đợi thêm chút nữa, tôi phải đợi vợ tôi ra trước đã”
Hộ sĩ không khuyên được anh ta, chỉ có thể bỏ đi, còn nhỏ giọng nói với các hộ sĩ khác: “Người đàn ông đó tốt với vợ thật đấy”
“Không biết vợ anh ấy có khỏe lại được hay không, vừa rồi tôi nghe thấy bệnh nhân đó mất máu rất nhiều, phải truyền máu lại còn phải làm phẫu thuật, chưa rõ sống chết thế nào”
“Nếu như không cứu được thì thật đáng tiếc, ông trời cứ như vậy mà tàn nhẫn chia rẽ một đôi uyên ương.”
“Suyt, hình như người ta nghe thấy..”
Vinh Sở Lâm nào còn tâm tư đi quản người ta nghị luận cái gì.
Trong đầu anh ta bây giờ chỉ toàn là tự trách.
Sớm biết đến công viên Hải Dương sẽ xảy ra chuyện thì anh ta không nên ngăn cản Mẫn Tuyết Nguyệt đến khu vui chơi.
Rõ ràng cô ấy muốn đến khu vui chơi nhất, tại sao không chiều cô ấy một chút?
Cùng lắm thì anh ta ở bên chơi cùng cô ấy.
Ít nhất, cả ngày hôm nay cô ấy sẽ trải qua một cách vui vẻ, chứ không phải như bây giờ, bị đưa vào bệnh viện để cứu chữa, không rõ sống chết.
Còn nữa, bây giờ anh ta càng tự trách hơn là bản thân không ra sức bảo vệ tốt cho Tuyết Nguyệt Nếu như lúc đó anh ta nhạy bén hơn một chút thì bây giờ cô ấy cũng không đến nỗi bị thương thành cái dạng này.
Vinh Sở Lâm càng nghĩ càng tức giận.
Cổ họng giống như bị thiêu đốt, khô đến mức nói không ra lời.
Một lúc lâu sau, anh ta không thể chịu nổi sự xấu hổ và giày vò này, đành ngồi phục xuống bên góc tường rồi vùi đầu vào lòng bàn tay, hoàn toàn sụp đổ.
Từng chiếc xe cấp cứu được bệnh viện phái đi đều lần lượt trở về.
Toàn bộ nhân viên y tế đều trở nên bận rộn.
Lộn xộn hỗn loạn đến không chịu nổi.
Không bao lâu sau, có người vội vàng đi từ phòng cấp cứu ra nói với Vinh Sở Lâm mấy câu, sau đó lại vội vã quay vào trong phòng cấp cứu.
Khi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam lìm thấy Vinh Sở Lâm ở bệnh viện, anh ta đang tiều tụy ngồi ở góc tường, ánh mắt trống rỗng.
không chút ánh sáng, giống như đã bị người ta rút cạn hết linh hồn.
Thời Ngọc Diệp vội vàng bước đến.
“Tuyết Nguyệt đâu? Tình hình sao rồi?”
Vinh Sở Lâm đần độn ngẩng đầu lên, con ngươi xung huyết.
“Còn đang cứu chữa”
“Vậy cậu ấy..”
“Bác sĩ nói có khả năng không giữ được đứa bé, nói tôi phải chuẩn bị trước tâm lý”
Trái tim của Thời Ngọc Diệp lộp bộp một tiếng, giống như có hòn đá nặng nề rơi xuống.
“Tôi vào trong xem cô ấy thế nào”
Dứt lời, cô định cậy mạnh như trước kia để mở cửa phòng cấp cứu ra, nhưng không có lấy một chút tác dụng.
Các nhân viên y tế đi qua, thấy cô đang phá hoại công tắc của cửa tự động, vội ngăn lại: “Cô này, cô không thể làm thế, cửa sẽ bị hỏng!”
“Mở cửa ra, để tôi vào”