Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 285




Chương 285: Tân Băng Như

Mãn Tuyết Nguyệt nói xong, xoay người rời đi. Vinh Sở Lâm ở sau lưng kêu mấy tiếng Tuyết Nguyệt cũng không quay đầu.

“Anh đừng đi theo.”

Sau đó rời đi. Các cổ đông từ phòng họp đi ra, lập tức thấy Vinh Sở Lâm đang đứng nhìn một người phụ nữ rời đi. Bầu không khí đột nhiên trở nên rất nặng nề. Sắc mặt của Vinh Sở Lâm đen như mực, dọa mấy người thư kí sững sờ tại chỗ.

“Vừa rồi các cô nói với cô ấy chuyện gì?”

Thư kí vội vàng làm rõ: “Chúng tôi không nói cái gì mà…”

Anh không tin, vẫn rất tức giận như cũ.

Tuyết Nguyệt vừa rồi rõ ràng thể hiện ra ánh mắt thất vọng với anh, nếu không phải thư kí trộm nói gì với cô ấy, vậy thì còn khả năng nào khác đâu? Trong lúc này, Tân Băng Như lên tiếng đánh gấy suy nghĩ của anh.

“Anh Lâm”

Thân thể Vinh Sở Lâm cứng đờ.

“Người vừa nãy là ai đấy?”

Anh nghĩ đến khả năng nào đấy, sắc mặt lập tức trằng xanh. Có lẽ Tuyết Nguyệt nhất định là hiểu lầm cái gì. Tân Băng Như nhìn sự thay đối trên mặt của Vinh Sở Lâm, nhìn ra được người vừa nấy rất quan trọng, lập tức mở.

miệng xin lỗi: “Em xin lỗi, anh Lâm, em không phải cố ý muốn hỏi đến chuyện riêng của anh.

Anh đừng tức giận, em sẽ đuổi theo khuyên cô ấy trở về’“

“Không cần.”

“Cần, dù sao cũng bởi vì em mới khiến cô ấy bỏ đi. Em nghĩ cô ấy hiểu lầm cái gì đấy. A Lâm, vừa nãy cổ đông Lý có chuyện muốn cùng anh nói, anh không tiện đuổi theo, em giúp anh đuổi theo cô Trong mắt của Tân Băng Như hiện lên đầy thật thà cùng thiện lương. Nhìn Vinh Sở Lâm mơ hồ còn có từng tia sáng, cô ta lại nói thêm một câu: “Tin tưởng em, em nhất định sẽ mang cô ấy trở lại”

Mãn Tuyết Nguyệt không biết mình rời khỏi công ty như thế nào. Vệt nước mắt trên khuôn mặt bị gió thổi khô lại chảy xuống. Cô vừa đi vừa khóc, khẳng định là bị không ít người bắt gặp. Nhưng Mẫn Tuyết Nguyệt không có tâm trạng nào để ý hình tượng của mình, cùng với cái nhìn của người qua đường với mình. Trong đầu toàn là hình ảnh Vinh Sở Lâm đứng chung với một cô gái khác. Cô gái kia rất đẹp, nghịch ngợm lại dịu dàng, trái ngược với tính cách lạnh nhạt táo bạo của ‘Vinh Sở Lâm, lại là loại bổ sung cho nhau. Hai người đứng chung một chỗ nhìn rất xứng đôi Mãn Tuyết Nghênh bỗng nhiên cảm giác chính mình thật ích kỷ, một bên hại công ty của Vinh Sở Lâm bị chèn ép thành bộ dáng này, một bên ghen ghét anh vì ổn định công ty mà kết hôn cùng người khác.

Quên đi thôi.

Trong lúc Vinh thị tràn ngập nguy cơ trước mắt, cũng đừng nên tạo thêm phiền toái thì tốt hơn. Hôm nay xem như cô không có từng xuất hiện “Chờ một chút. Vị tiếu thư phía trước, cô đừng đi”

Bồng nhiên một giọng nói dồn dập gọi cô lại. Cô nhận ra giọng nói này, thân thể cứng đờ, lau hết nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tân Băng Như chạy vội về phía cô.

“Phù. Tốt quá còn gặp được cô”“

Cô ta thở hồng hộc nói. Dù Mãn Tuyết Nguyệt không có quá ghét cô †a, nhưng trong lòng vẫn có chút ghen ghét, cho nên nói chuyện cũng lạnh hơn mấy phần: “Chuyện gì?”

“Cô chính là Mẫn Tuyết Nguyệt phải không?”

“Ai nói với cô?”

“Cô là bạn gái cũ của anh Lâm đúng không?”

Bị nhận ra khiến cô có chút kinh ngạc.

“Thật ngạc nhiên, mấy chuyện này đều là Vinh Sở Lâm chủ động nói?”

Không đợi cô tiếp tục hỏi, Tân Băng Như lại hỏi tiếp: “Tôi tìm cô là muốn nói với cô một số chuyện. Cô lên tại Vinh thị đang bị Mẫn thị và Lục thị chèn ép đến khó khăn không?

Cổ phần đã liên tục hạ giá gần một tháng nay, hiện tại còn có rất nhiều dự án chờ thi hành, nhưng không thể bàn giao được. Mấy ngày gần đây, còn có không ít nhà đầu tư thua lỗ đứng bên ngoài tòa nhà, muốn anh Lâm cho bọn họ một lời giải thích. Mấy chuyện này đều nhờ phúc của Lục thị và Mẫn thị. Nếu không nhờ nhà họ Tân chúng ta sau lưng liên kết với các công ty khác đầu tư, mua cố phiếu bị bán ra, chỉ sợ Vinh thị hiện tại đã phá sản”

Dù Tân Băng Như nhìn giống như tiểu thư nhà giàu, nhưng vừa mở miệng, Mẫn Tuyết Nguyệt lập tức biết cô ta là một người rất hiểu chuyện. Thậm chí trên lĩnh vực tài chính, còn hơn cô một bậc. Trong miệng cô trào ra một tia chua xót. “Những chuyện này anh ấy đều nói với cô sao?

Tân Băng Như cũng không trả lời thẳng vấn đề của cô.

“Dù không biết hôm nay cô đến Vinh thị nhằm mục đích gì, nhưng tôi hy vọng sau này cô cũng đừng quấn lấy anh Lâm nữa”

Thái độ thêm mấy phần công khai chủ quyền. Vừa nói xong, lập tức chọc giận Mẫn Tuyết Nguyệt, nói giống như là cô cố ý đến dây dưa với Vinh Sở Lâm vậy.

“Cô là cái gì mà đòi nói với tôi như vậy? Là người yêu của Vinh Sở Lâm? Hay là bà chủ tương lai của công ty này?”

“Quan hệ của cô và anh ấy đã kết thúc rồi, hai công ty cũng như nước với lửa, vậy có nghĩa là giữa các người có tổn thương không thể nào hủy diệt được. Tôi nói đúng không? Dù sao sau này ở bên nhau cũng sẽ có khoảng cách, vì sao không thể nói chia tay dứt khoát, đem cơ hội cho người khác đâu?”

“Người khác trong lời của cô nói, chỉ sợ đó chính là bản thân cô nhỉ?”

Tuyết Nguyệt cười lạnh, cô nghĩ răng nếu mình nói như vậy sẽ khiến cho Tân Băng Như: cảm thấy xấu hổ.

Nhưng không “Đúng vậy, tôi hy vọng mình sẽ có một kết quả tốt đẹp với A Lâm. Mặc dù hai chúng tôi vẫn đang lên kế hoạch kết hôn nhưng tôi vẫn cho rằng cơ sở để xây dựng nên một cuộc hôn nhân là tình yêu. Vì vậy, đó là nguyên nhân vì sao tôi lại nói với cô những điều này. Tôi hy vọng cô đừng bao giờ liên lạc với anh ấy nữa, cũng đừng phá hoại cuộc hôn nhân sắp diễn ra của chúng tôi. Vì cuộc hôn nhân này, vì công ty, và vì bát cơm manh áo của hàng nghìn người khác”

Mồm miệng Tân Băng Như lanh lợi nói mọi chuyện trôi chảy đến mức Min Tuyết Nguyệt nghỉ ngờ rằng cô †a có phải chỉ là một sinh viên ngành luật mới tốt nghiệp hay không.

Tất cả những gì cô ta nói đều là sự thật, vì vậy từng chữ trong lời nói của cô ta mang ý oán trách cô.

Vào thời gian này, sự xuất hiện của Tuyết Nguyệt sẽ chỉ khiến công ty đang có hy vọng và khởi sắc lại sẽ rơi vào cục diện bế tắc thêm lần nữa.

Chưa nói tới việc cô còn đang mang thai đứa con của Vinh Sở Lâm.

Nếu Tuyết Nguyệt nói cho Vinh Sở Lâm biết về đứa trẻ, với tính cách bốc đồng của anh, rất có khả năng anh ấy sẽ bất chấp mọi thứ mà kết hôn với cô và cùng nhau nuôi con.

Đến lúc đó, cha mẹ của Tuyết Nguyệt, cùng với nhà họ Lục mà bọn họ đã từng đắc tội hồi trước, sẽ ra sức áp chế nhà họ Vinh.

Cuộc hôn nhân giữa Vinh Sở Lâm và Tân Băng Như sẽ không thuận lợi, nhà họ Tân sẽ rút tiền đầu tư ra, cuối cùng cổ phiếu công ty của Vinh Sở Lâm chỉ có thế sụp đổ và chấm dứt, khiến hơn một ngàn nhân viên bị mất việc, phá sản.

Đây không phải là kết quả mà Tuyết Nguyệt mong muốn.

Nghĩ đến đây, cô càng quyết tâm không nói cho Vinh Sở Lâm biết về đứa con của mình.

Bởi vì cho dù Vinh Sở Lâm có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa, thì cái kết cục đó không phải là thứ mà cô có thể chịu đựng nổi.

Chẳng bằng cô đem cất cái bí mật này vào trong bụng cho đến khi cô chết còn hơn.

“Mẫn tiểu thư, tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành. Lúc nãy tôi đã nói rất nhiều rồi. Cô cũng nên cân nhắc và hiểu ý tôi đúng không?”

Giọng nói của Tân Băng Như cắt ngang mạch suy nghĩ của Tuyết Nguyệt Cô đã bình tĩnh trở lại, và biểu cảm trên gương mặt của cô đã lạnh nhạt hơn lúc trước một chút.

“Tôi không có hứng thú với chuyện giữa cô.

và anh ấy, và tôi cũng sẽ không làm phiền tới chuyện giữa hai người. Đừng lo lắng, dù sao thì tôi coi như ngày hôm nay mình chưa từng đến đây”

Đây là lần đầu tiên Tuyết Nguyệt cảm thấy bản thân mình yếu đuối như vậy, sau một thời gian dài cô làm người mạnh mẽ.

Thì ra khi một người không có địa vị gì, người đó dễ bị người khác làm tổn thương như thế.

“Tân Băng Như thở dài nhẹ nhõm, sau khi nhìn thấy cô ấy cuối cùng thờ ơ bỏ đi.

Khi Tân Băng Như quay lại tìm Vinh Sở Lâm, Vinh Sở Lâm và ngài Lý vừa mới bàn bạc xong chuyện công việc, anh đang chuẩn bị đi xuống lầu để đuổi theo và dẫn Tuyết Nguyệt trở lại.

Kết quả, anh vừa mới bước ra khỏi cửa phòng làm việc, thì đã thấy Tân Băng Như quay về.

“Còn cô ấy đâu rồi?”

Trên mặt Tân Băng Như là biểu cảm tuyệt vọng, lúc nhìn thấy Vinh Sở Lâm, nước mắt của cô ta sắp rơi xuống.

“Anh Lâm, em xin lỗi, là em không tốt. Em không biết mình đã nói gì sai và khiến cho cô ấy tức giận như vậy. Cô ấy bảo em đừng làm phiền cô ấy nữa, và cô ấy cũng muốn em nói với anh, hãy coi như ngày hôm nay cô ấy chưa từng đến đây… “