Chương 275: Làm ra thuốc giải Hai tiếng sau.
‘Sau khi Bé Lớn thử đi thử lại nhiều lần, không một lần thành công.
Thật ra từ lúc bắt đầu phân tích các loại độc dược, cậu bé đã phát hiện lão tổ tông chỉ dạy mình theo phương pháp khác hẳn lúc trước.
Nhưng sau khi phân tích xong, bà ấy lại không dặn cậu bé dùng phương pháp gì chế thuốc giải, cho nên Bé Lớn theo bản năng áp dụng phương thức chế thuốc lúc trước được học.
Nhưng qua lâu như vậy, cậu bé đã thất bại lần thứ N rồi Bé Lớn rốt cuộc ý thức được, độc này không giống với kiến thức cậu lý giải, không thế dùng phương pháp bình thường chế thuốc giải được.
Do dự một lát, bé cản môi, run rẩy cẩn thận đi đến chỗ cái bàn cạnh cửa số.
“À, lão tố… Dì Thanh ơi”
Tiếng nói non nớt lại mang chút tủi thân vang lên.
Công Tôn Thanh đang bận phơi nắng, lười biếng đáp một tiếng: “Ơi?”
… con không làm được..
Có lẽ đứa nhỏ này bị đàn áp sợ quen rồi, giọng run rẩy làm người không biết còn tưởng bé ngồi trên xe công nông nói chuyện.
Cậu bé đã sẵn sàng bị mảng rồi.
Nhưng giây tiếp theo, Công Tôn Thanh lại lười biếng đáp lại “Không làm được mới là bình thường.”
“Dạ?”
Bé Lớn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoang mang Lão tổ tông không trách mình à?
“Dù sao thuốc này dì phải mất mười mấy năm mới chế ra, từng được xếp là kịch độc hạng nhất toàn thế giới, nếu bị người ta đơn giản giải được thì mặt mũi dì vứt đi đâu cho hết?”
Trong đầu Bé Lớn tràn đầy dấu chấm hỏi “Vậy dì hy vọng con giải được hay không giải được?”
“Muốn con giải độc không phải dì, là ba con.”
Lão tổ tông vẫn khó hầu hạ như vậy!
Đang lúc Bé Lớn thầm kêu than trong lòng, Công Tôn thanh chợt mở đôi mắt đẹp, miệng cong lên cười “Dfi còn cho răng Cơ Tưởng Thừa giỏi cỡ nào cơ, thì ra cũng chỉ tới mức này”
Bé Lớn thật không biết lão tổ tông đang nói huyện thuyên cái gì nữa rồi.
Bây giờ ba đang trúng kịch độc, chính là do Cơ Tưởng Thừa nghiên cứu chế tạo, gần như giống hệt độc của Công Tôn Thanh, thậm chí còn cải tiến mạnh hơn.
Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ giỏi à?
“Con ngốc.”
“Dạ?”
“Bây giờ phục chế phương pháp luyện thuốc này của Cơ Tưởng Thừa cho con, con làm được không?”
Bé Lớn cúi đầu tự hỏi một lúc lâu, không dám khẳng định lắm: “Chắc là được ạ”
“Nói bao nhiêu lần rồi, trước mặt dì đừng có dùng loại câu từ ba phải kiểu chắc là hẳn là gì đó!”
Công Tôn Thanh bỗng nhiên gầm lên giận dữ, khí thế làm bức mành bên cửa sổ cũng phất ngược lên.
Cảnh tượng quá kh ủng bố, làm Bé Lớn sợ đến mức lập tức đứng nghiêm.
“Được ạ! Con làm được!”
Lúc này bà mới hài lòng thu khí thế lại, khôi phục giọng nói dịu dàng: “Ừ, thế thì đi thôi Vì thế Bé Lớn thút tha thút thít quay về bàn làm việc mân mê.
Lão tổ tông thật là đáng sợ, sao mẹ còn chưa đến cứu cậu nữa, hu hu hu.
Tuy bị dọa chết khiếp, nhưng Bé Lớn vẫn có điểm thu hoạch Nghe Công Tôn Thanh bảo cậu dựa theo lượng độc dược kia luyện chế ra độc, cậu liền hiểu dụng ý của lão tổ tông.
Trong quá trình luyện chế kịch độc, thuốc giải cũng sẽ thành hình!
Nghĩ đến đây, trong mắt Bé Lớn dấy lên hi vọng, lần nữa lên tinh thần, tập trung luyện chế.
Bên ngoài.
Hạ Tuấn Đạt chỉ cảm thấy Thời Ngọc Diệp nghĩ thoáng thật sự.
Mặc cho một đứa nhỏ vào phòng thí nghiệm.
Chẳng lẽ cô ấy không sợ thẳng nhỏ ở trong quấy phá à?
Dù sao trong phòng thí nghiệm đều là ít thuốc hóa học và máy móc thực nghiệm, nếu không cẩn thận còn ra chuyện rất nghiêm trọng ấy chứ.
Cho nên, quy tắc cơ bản nhất trong phòng thí nghiệm chính là không cho trẻ con ra vào.
Đây là thường thức cơ bản.
“Cô giáo, sao cô lại không lo gì thế?”
“Tôi phải lo cái gï?”
“Không phải con cô đang ở trong phòng thí nghiệm sao…”
Thời Ngọc Diệp nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc đáp lại: “Lúc nó mới hai tuổi thì đúng là tôi lò lắm, bây giờ quen rồi, không cần lo gì đâu. Lão tố… khụ, chị họ của tôi biết chừng mực, sẽ không làm đứa nhỏ bị thương.
Hạ Tuấn Đạt sợ run vài giây.
“Người trong nhà của cô giáo đều quen mang trẻ con theo chế thuốc à?”
“Chị tôi nói năng lực học tập của trẻ con mạnh hơn người lớn nhiều, cho nên muốn bồi dưỡng từ nhỏ”
Hạ Tuấn Đạt nghe thế thì càng kinh ngạc.
“Nếu chẳng may có chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?”
Thời Ngọc Diệp đương nhiên nói: “Còn có thể, có cái gì ngoài ý muốn? Cùng lắm là lấy thân thử độc quá mức, ngất xiu hôn mê là cùng thôi!”
Hạ Tuấn Đạt chỉ thấy rợn tóc gáy.
Xem đi, người nhà này còn nhân tính không?
Mang một đứa bé bốn, năm tuổi vào phòng thí nghiệm thử độc? Còn không chỉ một lần?
Chẳng lẽ… mấy đời thần y nhà Công Tôn đều bị rèn ra bằng cách này đấy à?
Rốt cuộc là không có đạo đức hay nhân tính biến mất thết Không hiểu sao, Hạ Tuấn Đạt chợt đau lòng cho Bé Lớn.
Đồng thời cậu ta cũng âm thầm may mắn, tuy ba mình là hội Hiệp hội Dược sĩ nhưng cùng lắm chỉ tạo áp lực lên việc học của cậu ta thôi, chưa bao giờ dùng biện pháp cực đoan áp bức cậu ta học.
Ba thật sự là ông bố tốt nhất trần đời!
Hu hu, cậu quá hạnh phúc.
Không biết qua bao lâu.
Trong phòng thí nghiệm chợt vang lên tiếng nổ kinh người, Hạ Tuấn Đạt giật thót mình, thuốc hóa học đang cầm sái cả ra ngoài.
Cậu ta hoảng sợ địa nhìn ra phía cửa phòng thí nghiệm chỗ Công Tôn Thanh và Bé Lớn.
“Cô… cô giáo, vừa rồi là tiếng nổ đấy à?”
Thời Ngọc Diệp đăm chiêu ngẩng đầu lên: “Chắc là vậy đấy”
“Chúng ta không cần đi hỗ trợ à?”
“Nếu bây giờ cậu đi vào sẽ gặp nguy hiếm đến tính mạng”
“Tại sao?”
“Quy củ nhà chúng tôi, trong quá trình chế thuốc không cho phép bất cứ ai cắt ngang”
Hạ Tuấn Đạt cảm thấy suy nghĩ của mình và cô giáo không cùng kênh.
“Nhưng không phải cô vừa nói có nổ à?”
“Nổ gì đó ở nhà chúng tôi là chuyện thường xảy ra, nhìn quen rồi, sau này cậu bắt đầu học chế thuốc cũng sẽ hiểu thôi”
Hạ Tuấn Đạt mím môi không nói Người nhà Công Tôn đúng là máu lạnh vô tình mà..
Hạ Tuấn Đạt lặng lẽ thắp cho Bé Lớn một ngọn nến trong lòng.
Vài phút sau Cửa phòng thí nghiệm bị người đẩy mạnh ra.
Cậu ta và Thời Ngọc Diệp đồng thời nhìn về phía cánh cửa, chỉ thấy một cục nho nhỏ đen như than đá cố sức kéo cửa mở ra.
Hức, đứa bé đáng thương này.
“Mẹ ơi, mẹ!”
Bé Lớn vừa gọi vừa lạch bạch chạy về phía Thời Ngọc Diệp.
Giọng nói này hưng phấn vô cùng.
Hạ Tuấn Đạt còn đang cảm thấy không đáng cho đứa nhỏ, kết quả lại nghe bé con hưng phấn hô: “Con làm ra thuốc giải rồi này!”
Bé Lớn cao hứng hoa chân múa tay.
Trên gương mặt đen xì như than lộ ra hàm răng trắng nõn, tươi cười sáng lạn Hạ Tuấn Đạt xem mà choáng váng.
Đứa nhỏ này bị nổ thành đồ ngốc rồi à? Bộ dáng như này còn cười vui sướng thế là sao?
Từ từ đã Thuốc giải gì cơ2 Cậu ta quay đầu, thấy Thời Ngọc Diệp cầm lấy một nhánh thuốc hồng nhạt trên tay Bé Lớn về, cười vui vẻ xoa nhẹ cái đầu nhỏ đang bốc khói của Bé Lớn.
“Làm tốt lắm, Bé Lớn thật giỏi.”
“Mẹ, chúng ta mau đưa thuốc giải đến việc cứu ba nha! Nhanh nhanh nhanh, lão tổ tông nói thuốc giải này chỉ có tác dụng trong hai tiếng thôi, bỏ lỡ thời gian sẽ phải luyện chế lại đấy.”
“Ừ, giờ mình đi viện luôn.”
Nói xong, Thời Ngọc Diệp quay sang cảm ơn Hạ Tuấn Đạt, dắt tay Bé Lớn rời đi Cả quá trình Hạ Tuấn Đạt đều ngây ngốc.
“Cứ cảm thấy sai sai ở đâu nhỉ… Ấy? không phải còn có một chị gái xinh đẹp à?”
Cậu ta vội vàng đi vào phòng thí nghiệm, muốn nhắc đối phương là khi uyển giảng và Bé Lớn đi trước rồi, kết quả lại khiếp sợ phát hiện bên trong không còn một bóng người.
Người đâu rồi!
Gặp quỷ à!