Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 251




Chương 251: Bị truy sát

Nghe lời đồng ý bật thốt ra từ miệng Thời Ngọc Diệp Hạ Tuấn Đạt ngạc nhiên vô cùng.

Cậu vốn cho rằng việc nhận học trò này sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng không ngờ chỉ một chốc họ đã thảo luận xong.

Nghe nói tài lực của nhà họ Thời và nhà họ Phong đều rất mạnh, trong buổi đấu giá họ chỉ tùy tiện ra tay cũng là 2400 tỷ.

Vừa rồi ba cậu nói với cô Thời muốn đóng ba trăm tỷ học phí mỗi tháng, cậu nghe cũng cảm thấy khó coi, chắc chắn đổi phương sẽ chướng mắt chút tiền ấy, Khả năng duy nhất là vì cô Thời xem trọng cậu nên mới đồng ý thu nhận học trò.

Nghĩ đến đây cậu lại vui sướng vô cùng, lập tức cúi đầu với Thời Ngọc Diệp.

“Sư phụ! Xin nhận của học trò một lạy”

Đồ đệ này… à không, học trò này chẳng lẽ bị hội chứng tuổi dậy thì à?

Hôi trưởng cười hết sức hoan hỉ. nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Bái sư phải mời trà, mau làm đi”

Hạ Tuấn Đạt vội vàng rót một chén trà mời Thời Ngọc Diệp.

“Sư phụ mời uống trà”

“Khụ, về sau gọi tôi là cô giáo là được rồi”

Cô cũng không muốn mang theo một cậu nhóc thiếu niên có “bệnh tuổi dậy thì” thế này đi ra ngoài để bị người khác dùng ánh mắt khác thường cười nhạo đâu.

Uống trà bái sư xong thì họ ngồi nói chuyện trong chốc lát.

Hội trưởng nhìn thời gian thấy cũng không còn sớm liền sai con trai đưa cô về khách sạn nhưng Thời Ngọc Diệp từ chối.

“Hôm nay đến đây thôi đã, tôi còn ở lại thành phố Cao Ninh một ngày, ngày kia cậu theo tôi quay về thành phố Hải Phòng”

“Vâng, cô giáo đi thong thả ạ Tiên bước Thời Ngọc Diệp tâm tình Hạ Tuấn Đạt sung sướng vô cùng.

Còn vui vẻ hơn khi trúng xố số nữa.

Trong lòng hội trưởng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Không ngờ cô ấy lại đồng ý dễ dàng vậy, hôm nay đúng là đã dùng hết vận may cả đời ba rồi”

Thu hoạch đầu tiên là có được phương thuốc bí truyền của dược sĩ hàng đầu, sau đó lại làm cho mình con trai bái sư thành công.

Hai điều tiếc nuối lớn nhất trong đời hội trưởng chỉ trong vòng một ngày đã thực hiện được cả.

“Ba, con nhất định sẽ đi theo cô giáo học tập.

thật tốt, không để cho ba thất vọng.”

“Ừ, có những lời này của con là ba yên tâm rồi. Đừng quên, nếu có cơ hội gặp được dược sĩ Lạc Trần thì phải học hỏi nhiều vào. Ba cho con làm học trò của cô Thời thật ra cũng là hi vọng con gần quan được ban lộc, xem có thể đi theo dược sĩ hàng đầu học được cái gì hay không”

“Con nhất định sẽ làm được, xin ba yên tâm!”

Thời Ngọc Diệp được sắp xếp đi ra từ cửa sau.

Cho nên cô không gặp phải đám đông những người ngưỡng mộ đã chờ từ lâu bên ngoài.

Sau khi rời đi Vân Mặc Tích từ trong miệng Thời Ngọc Diệp mới biết được việc này thì không khỏi nhíu mày, nói ra điều nghỉ ngờ trong lòng mình, “Cô chủ, liệu hội trưởng có ý đồ khác không?”

“Đương nhiên là ông ta có rồi, còn là ý đồ khá lớn ấy chứ.”

Thời Ngọc Diệp đương nhiên nhìn ra được.

“Không có lý do gì lại gửi gắm con trai cho một trợ lý dược sĩ như tôi, ông ta chỉ đơn giản hi vọng con trai có cơ hội đến gần dược sĩ hàng đầu để học được vài thứ thôi.”

“Thế vì sao cô chủ còn đồng ý?”

“Tôi thấy cậu con trai của hội trưởng tư chất không tệ, bản tính chính trực, quan trọng nhất là cậu ta có nhiệt huyết với y học. Người như vậy không cần biết là đi theo ai học tập dù sớm hay muộn thì cũng sẽ thành tài, vấn đề chỉ là thời gian bao lâu thôi”

‘Vân Mặc Tích nghe xong đáp án này thì có vẻ không quá tin tưởng “Cô chủ, không phải cô sợ nhất là phiên toái sao? Mặc Tích thật sự nghĩ mãi mà không ra tại sao cô chủ lại đồng ý thu nhận học trò?”

Thời Ngọc Diệp co rút khóe miệng.

Cô tất nhiên sẽ không thừa nhận là vì mình động lòng với đám tiền kia.

“Này, anh hỏi nhiều như vậy làm gì, cũng đâu phải là bắt anh đi dạy học đâu: “Xin lỗi cô chủ, tôi đã tò mò quá mức rồi Vân Mặc Tích ý thức được mình bây giờ có vẻ giống gà mẹ quá, vội vàng cúi đầu nhận sai không hỏi thêm gì nữa.

Lên xe.

Thời Ngọc Diệp nhận được cuộc gọi từ Phong Thần Nam.

“Em ở đâu?”

“Em mới vừa lên xe, chuẩn bị về khách sạn.

Anh thì sao? Hôm nay anh không tăng ca à?”

Phong Thần Nam ở đầu bên kia nhẹ ừ một tiếng, lại tiếp tục hỏi: “Hôm nay hội thảo nghiên cứu tiến hành thế nào?”

“Rất tốt” Cô suy nghĩ: “Em gặp Tô Cẩm Tú rồi Người đàn ông đầu bên kia điện thoại có vẻ như cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Cô ta có làm gì em không?”

“Anh biết cô ta muốn tới sao?”

“Giờ anh không tiện giải thích chỉ tiết, chờ em quay về khách sạn rồi nói sau nhé”

Thời Ngọc Diệp như đã nhận ra điều gì, cô ‘ừmí một tiếng rồi hai người rất ăn ý cúp điện thoại Cô ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện phương hướng Vân Mặc Tích lái đi không phải là đường.

quay về khách sạn mà như muốn đi lên cao tốc.

Cô lập tức nhận ra có điều không thích hợp.

“Có người bám theo xe?”

“Đúng vậy, hơn nữa tôi đã cắt đuôi vài lần mà không được”

“Một xe nữa của chúng ta đâu?”

“Đang đánh lạc hướng một xe khác, phân người của họ ra làm hai.”

“Đối phương là loại người nào?”

“Tạm thời còn chưa rõ, nhưng nhìn theo biển số xe thì có thể đoán là người bản đị Thời Ngọc Diệp nhíu mày: “Tôi không quen ït cứ ai ở thành phố Cao Ninh…”

Cô không quen biết ai ở thành phố Cao Ninh nên không thể là kẻ thù đến kiếm chuyện rồi.

‘Vân Mặc Tích cân nhắc trong chốc lát.

“Có thể là người ngưỡng mộ cô chủ không?”

“Chẳng lẽ trong giới y dược cũng có fan cuồng à?”

Nghe vậy đã biết là không có khả năng Khả năng lớn nhất là có người thuê dân bản địa định ra tay với Thời Ngọc Diệp ở đây, có lẽ còn muốn tạo hiện trường giả là một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, làm cho thần không biết quỷ không hay.

‘Vân Mặc Tích nghĩ đến đây thì sắc mặt đều trầm xuống “Tôi lập tức gọi điện thoại cho ông chủ.”

“Mọi người còn đang ở thành phố Hải Phòng, dù có ngồi máy bay đến đây thì cũng phải mất một giờ, không kịp đợi cứu viện đâu”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Thời Ngọc Diệp khẽ cần môi, cô nhớ tới điều Phong Thần Nam nói trong điện thoại liền nói: biết “Quay về khách sạn”

‘Vân Mặc Tích kinh ngạc.

“Tình huống bây giờ quay về khách sạn chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao?”

Người bình thường cũng có thể đoán được.

vào thời điểm như này việc không nên làm nhất là quay về khách sạn.

Ai biết được chỗ đó có thể có càng nhiều mai phục hơn không?

“Tôi tin tưởng Phong Thần Nam”

Ánh mắt Thời Ngọc Diệp kiên định.

‘Vân Mặc Tích thấy cô như thế thì cũng khẽ căn môi, quay xe đi về hướng khách sạn, cũng thông báo cho những vệ sĩ khác duy trì cảnh giác, chuẩn bị tinh thần gặp phải phải mai phục đánh bất ngờ.

Thời Ngọc Diệp nằm chặt điện thoại trong tay, không nói một lời nào, gương mặt lạnh như băng Qua kính xe cô có thể nhìn thấy đẳng sau quả thật có một chiếc xe đang bám sát không tha xe của cô, lái xe đội mũ nên không nhìn ra hình dáng.

Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động.

Có thể là người của Cơ Tưởng Thừa không?

Hay là Lưu Trọng Hoài?

Tô Cẩm Tú?

Nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra được một đáp án chính xác.

Đúng lúc này chiếc xe kia bỗng nhiên tăng tốc, đụng mạnh vào xe bọn họ.

Rầm!

Xe bỗng nhiên bị va chạm mãnh liệt, Thời Ngọc Diệp đột ngột lao người về phía trước, trán bị đập mạnh, “A„t “Cô chủ, đối phương tấn công rồi”

Cô sờ đầu, cắn răng ra lệnh: “Đừng ngừng lại, tiếp tục lái xe!”

“Vâng”

‘Vân Mặc Tích nói xong thì Thời Ngọc Diệp cũng cảm giác được xe đang tăng tốc.

Dọc theo đường đi họ đã lách qua không ít xe, ven đường bị rất nhiều camera an ninh chụp lại Thời Ngọc Diệp ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì rỉ máu.

Quá đáng giận, nhiều hóa đơn phạt như vậy.

Thế này là mất bao nhiêu tiền rồi…

Ngay lúc cô đang nghĩ như vậy thì xe phía sau lại rầm một tiếng đụng vào xe cô.

Thời Ngọc Diệp cuối cùng cũng nổi nóng Đáng ghét, bà đây đã phải trả nhiều hóa đơn phạt như vậy mà bây giờ lại còn phải trả phí sửa xe.

Đã đến mức này mà còn có thế nhãn nhịn sao?

Không thể!

Nghĩ đến đây cô liền rống to với Vân Mặc.

Tích: “Dừng xe!”

Trong lòng Vân Mặc Tích đánh thịch một tiếng: “Cô chủ?”

“Tôi bảo anh dừng xe!”

Cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng thấy Thời Ngọc Diệp nối giận đến mức này, Vân Mặc.

Tích hoảng sợ.

Sao đột nhiên cô chủ lại tức giận như vậy?

Là do cô ấy đã biết người phía sau là ai tư?

Dưới tình thế cấp bách Vân Mặc Tích phải dừng xe ở ven đường Thời Ngọc Diệp lại tiếp tục ra lệnh: “Để tôi lái”

“Dạm”

“Tránh ra, hôm nay tôi phải liều mạng với người đi Dứt lời lại thấy từ bên kính chiếu hậu chiếc xe phía sau tàn nhẫn húc vào đít xe bọn họ.

Rầm!