Chương 250: Nhận học trò
Sau khi Thời Ngọc Diệp dứt lời, chân của hội trưởng mềm nhữn ra, suýt chút đứng không vững, kịp thời được thư ký An Vũ vịn lấy.
“Đó không phải là kho báu mà gia tộc Công Tôn quý trọng nhất sao..”
“Không đến nỗi gọi là kho báu.”
Giọng nói của cô bình thản, nhưng từng chữ nói ra đều có thể khiến dao động lòng người.
“Thuật luyện chế thuốc vốn được dùng để cứu nhân dân trên toàn thế giới. Nếu như công khai với công chúng có thể giúp ích cho càng nhiều người, vậy thì tại sao lại không sẵn lòng để làm chứ? Hơn nữa, cùng với sự phát triển và tiến bộ của khoa học kỹ thuật, những thuật luyện chế thuốc thượng cổ này, sớm muộn sẽ có một ngày bị loại bỏ, chỉ băng công khai vào lúc này, để cho những người ưu tú trong giới y học cải tiến và hoàn thiện nó, để nó bắt kịp với thời đại”
Mặc cho Thời Ngọc Diệp nói rất bình thản.
Nhưng hội trưởng biết rất rõ công thức bí mật này quý giá biết nhường nào.
Nó có thể ngay lập tức khiến cho mức độ luyện chế thuốc trên toàn thế giới nâng lên gấp mấy lần!
Về sau, thuốc cấp S không còn là vật phẩm hiếm có nữa, thậm chí thuốc cấp SSS, cũng là một ngày không xa!
“Hạ Hiếu Nam tôi đây, đã sống hơn nửa đời người, không ngờ rằng trong thời gian sinh thời lại có thể gặp được thuật luyện chế thuốc thượng cổ của gia tộc Công Tôn lưu truyền đến nay… Đúng là kỳ tích. thưc sư là môt kỳ tích mà!”
Nói xong, ông ta bỗng nhiên khom lưng trước mặt Thời Ngọc Diệp, cúi chào 90 độ.
“Cô Thời, xin hãy nhận lời cám ơn của tôi thay cho dược sĩ Lạc Trần!”
“Hội trưởng, ngài không cần phải như vậy đâu?
Cô giật mình, vội đưa tay ra đỡ hội trưởng lên.
Hội trường nhìn lấy cô, trên mặt nở lên một nụ cười phấn khích.
“Nếu cô Thời không phiền, tôi muốn giới thiệu một người cho cô”
“ð”
Cô bất ngờ nhướng mày.
Những tưởng rắng sẽ lại giới thiệu một người trong phòng thí nghiệm và công trình nghiên cứu khoa học nào đó cho cô.
Chính vào lúc này, cánh cửa phòng nghỉ được mởra từ bên ngoài.
Một người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính bước vào, khi nhìn thấy Thời Ngọc Diệp liền cúi đầu chào lấy cô.
Thời Ngọc Diệp nhận ra người đàn ông này.
Cậu ta là người đặt ra câu hỏi về việc phản bác tự kỷ của hai anh em sau bài phát biếu vừa rồi của hai anh em nhà họ Lưu.
“Cô Thời, bài phát biểu vừa rồi của cô rất xuất sắc, nó đã mang lại rất nhiều lợi ích cho tôi, thực sự rất cám ơn côi”
“Không có chỉ”
“Trước tiên tôi xin tự giới thiệu, chào cô, tôi là Hạ Tuấn Đạt”
Người đàn ông vô cùng tự giác giới thiệu Hội trưởng cũng xen vào nói thêm.
“Đây là con trai của tôi”
Thời Ngọc Diệp vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
‘Vừa rồi khi nghe thấy có người nói người đàn ông trẻ tuổi này là con trai của hội trưởng, nhưng trông cậu ta còn khá trẻ, không hơn kém Thời Ngọc Diệp bao nhiêu tuổi. Thời Ngọc Diệp cảm thấy tuổi tác này của hội trưởng đã có thể làm ông nội của cô rồi.
Hạ Tuấn Đạt nhìn thoáng qua đã nhận ra sự nghi hoặc của cô, nên chủ động giải thích “Ba có con trai khi tuổi đã lớn, tôi năm nay 25 tuổi, mẹ tôi là người vợ thứ ba của ông ất Thời Ngọc Diệp gật đầu hiểu chuyện, trong lòng vẫn còn có chút bối rối khó hiểu Tại sao đột nhiên muốn giới thiệu con trai cho cô?
Không lẽ chiếc nhắn cưới kim cương trên tay cô chưa đủ rõ rệt sao?
Sự nghỉ ngờ trong lòng vừa mới loé lên trong đầu, lúc này hội trưởng cuối cùng cũng lên tiếng nói rõ lý do.
“Cô Thời, con trai không thành tài, nhưng với tư cách là một người ba, tôi sớm muộn gì cũng sẽ giao Hiệp hội Dược sĩ vào trong tay của nó, nhưng tôi không muốn nhìn thấy nó sau này làm Hiệp hội Dược sĩ trở nên lộn xộn nát bét. Tôi cũng biết dược sĩ Lạc Trần vô cùng bận rộn, phần lớn sẽ không muốn nhận học trò. Vì vậy, tôi muốn cầu xin cô, nhận lấy đứa con trai của tôi đi. Để nó theo.
cô học hỏi nhiều điều, để tiện cho việc có thể tiếp quản Hiệp hội sau này…”
Giọng điệu của hội trưởng rất thành khẩn nói.
Lời đề nghị này thực sự khiến cho Thời Ngọc Diệp sửng sốt.
“Nhận học trò?”
“Đúng vậy, cô Thời, xin cô hãy nhận tôi làm học trò đi! Tôi chắc chẩn sẽ học tập thật tốt!”
“Cậu có kinh nghiệm học y không?”
“Tôi vừa học xong bảng tiến sĩ ở Harvard, băng thạc sĩ thì tôi học ở đại học Johns Hopkins, học về y học lâm sàng”
Huyệt thái dương của cô nổi lên.
Bảng thạc sĩ tiến sĩ đều học ở đại học hàng đầu thế giới, đây chính là ‘con trai không thành tài” mà hội trưởng đã nói sao?
Nếu để những người khác ở ngoài nghe thấy điều này, không chừng sẽ tức đến hộc máu.
“Hội trưởng, chỉ dựa vào trình độ học vấn của con trai ngài, e rằng sẽ có không ít người ở bên ngoài giành nhau để nhận cậu ta làm học trò, tại sao lại tìm đến tôi chứ? Tôi không có đức cũng không có năng lực, không có gì có thể dạy cả”
Hội trưởng dường như sớm đã đoán được Thời Ngọc Diệp sẽ nói như vậy, may mắn thay, ông ta đã có sự chuẩn bị sẵn.
“Cô Thời biết cổ thuật và trung y, y thuật tinh xảo, con trai tôi không biết gì về những thứ này cả. Trong Hiệp hội Dược sĩ, hầu hết đều là những người tài giỏi thông thạo trung y, nếu như nó không học được một chút mà trở thành hội trưởng, e là rất khó để khiến mọi người phục”
Sau khi ba nói xong, Hạ Tuấn Đạt nói thêm: “Tôi trước đây đã từng xem qua thông tin liên quan đến chuyện cổ độc, lúc đó thì tôi đã rấ khâm phục y thuật của cô Thời, xin cô Thời hãy nhận tôi làm học trò đi!”
“Tôi chỉ là một kẻ nhàn rồi, bình thường cũng không thèm dành thời gian và sức lực vào việc nghiên cứu y học, chuyện này e là tôi không thể đồng ý được”
“Nếu cô Thời không đồng ý, vậy thì tôi sẽ bám lấy cô mãi, bám đến khi cô đồng ý mới thôi!”
Lại là một viên kẹo dẻo.
Khoé miệng của Thời Ngọc Diệp khế co giật.
Nếu như bị Phong Thần Nam bắt gặp có một người đàn ông bám lấy cô, nhất định phải làm học trò của cô, không biết anh có ghen ngất trời không?
Hội trưởng thấy cô vẫn còn đang lưỡng lự, trong lòng bèn suy nghĩ, quyết định lấy át chủ bài ra.
“Thực ra, tôi đã nhờ người điều tra qua lai lịch của cô Thời. Tôi biết cô là vợ của anh Phong, cũng biết cô có sáu người con. Tôi sẵn sàng hỗ.
trợ chỉ phí sinh hoạt và học phí của bọn trẻ, đến khi chúng trưởng thành, như lời cám ơn cô n| học trò. Tất nhiên, tôi cũng sẽ không để cô kị công truyền dạy kiến thức, mỗi tháng sẽ trả cho cô ba trăm tỷ học phí, như vậy có được không?”
Ba trăm tỷ.
Sau khi hội trưởng đưa giá ra, Thời Ngọc Diệp nghe thấy bèn tim đập thình thịch.
Chỉ cần nhận đứa học trò này thì mỗi tháng sẽ có ba trăm tỷ học phí?
Điều này thực sự giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy!
Thời Ngọc Diệp lại một lần nữa dao động Hội trưởng này đúng là tệ thật Lời không vừa nhau lại lấy tiền ra làm mồi nhử, khiến cho cô dao động và không thể cưỡng lại Hu hu hu.
Ba trăm tỷ học phí.
Không đồng ý thì là chú chó con đấy!
“Cô Thời? Hay là tôi cho cô chút thời gian và đi về cân nhắc trong vòng một tháng, như thế nào?”
“Không cần phải cân nhắc. Học trò này, tôi nhận”