Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 243




Chương 243: Anh em nhà họ Lưu bị lật xe

Tuần trước khi Lưu Mạnh Hòa mời Thời Ngọc Diệp, có nói rõ hôm nay sẽ có rất nhiều người vì muốn biết về cổ thuật mà đến.

Cô không ngờ rằng dù đã từ chối thẳng, bọn họ vẫn không thay đổi mà tiếp tục chia sẻ về chủ đề này.

Bé Lớn nghe mẹ nói xong cũng không tránh được sự tò mò “Lúc giải cổ độc, cả hai người họ đều không tham gia, lấy kinh nghiệm ở đâu ra để mà chia sẻ vậy?

Thời Ngọc Diệp bình tĩnh trả lời.

“Hồ sơ điều tra và giám sát miễn cưỡng cũng có thể dùng để phán đoán quá trình và kỹ thuật điều trị của mẹ. Lại có cả bệnh án, phân tích thành phần của thuốc… Những thứ đó vẫn được lưu ở bệnh viện”

Bé Lớn: “Những người này quá trơ trấn”

Sau khi đọc tin nhản, Thời Ngọc Diệp mỉm cười bất lực.

Không chỉ là trơ trẽn.

‘Vấn đề là hầu hết nội dung mà họ chia sẻ đều gây hiểu nhầm.

Cô quay đầu nhìn những người đang nghiêm túc ghi chép trong hội trường, trong lòng thầm cảm thấy bưồn thay cho những người này.

Cùng lúc này.

Khi Tô Cẩm Tú nhìn thấy nội dung được chia sẻ trên sân khấu liên quan đến cổ độc, cô liền cảm thấy thái dương nhói lên từng cơn.

Dù không nhìn thấy hình ảnh nào của cổ trùng, nhưng không hiểu sao khi nghe Lưu Trọng Hoài và Lưu Mạnh Hòa mô tả các triệu chứng và cơn co giật của những người bị trúng cổ độc.

Trong đầu cô lại có rất nhiều hình ảnh lướt qua.

Tay cô bất giác run lên.

“Cẩm Tú, sao đột nhiên sắc mặt con kém vậy?

Có khó chịu chỗ nào không? Bị lạnh sao?”

Tô Cẩm Tú bị cắt ngang dòng suy nghĩ bởi một câu hỏi quan tâm của ông Tô.

Lúc này cô mới phát hiện tim mình đang đập rất nhanh.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cha, Tô Cẩm Tú chỉ biết lắc đầu.

“Con không sao, có lẽ là tối qua ngủ không ngon, bây giờ hơi đau đầu.”

“Có cần ba ra ngoài mua ít thuốc cho con không?”

“Không cần đâu ba, con chợp mắt một chút là được rồi”

Tô Cẩm Tú nói xong, nhắm mắt nghỉ ngơi định thần lại.

Chỉ cần không phải nhìn những thứ kinh tởm này, sẽ không thấy khó chịu nữa Trên sân khấu Lưu Mạnh Hòa cũng coi như là một người biết mình.

Trong quá trình chia sẻ kinh nghiệm, anh và Lưu Trọng Hoài không hề nhận công lao về phần mình. Nhiều lần nhấn mạnh rằng họ không phải là thầy lang giải cổ độc, mà chỉ chia sẻ lại quá trình điều trị và phương pháp điều trị với tư cách là những người có tham gia Điều này khiến một số khán giả cảm thấy không hài lòng.

Đúng như Thời Ngọc Diệp dự đoán, đến thời gian đặt câu hỏi quả nhiên có người truy hỏi ngọn nguồn.

“Thưa viện trưởng Lâm, Phó chủ tịch Lâm, vì hai người nói đến sự tồn tại của cổ thuật, cũng như có đề cập đến loài sinh vật là cổ trùng. Vậy †ại sao chúng tôi không thấy bất kỳ hình ảnh và giải thích chỉ tiết nào liên quan cố trùng? Nó có thành phần gì? Và mấy thứ này được tạo ra như thế nào? Những thông tin quan trọng này là mới điều mà tất cả chúng tôi quan tâm nhất”

Người đặt câu hỏi là một chàng trai trẻ đeo kính, trông như một thanh niên chăm chỉ hiếu học, trong lòng đầy sự nhiệt huyết và hiếu kỳ.

Lưu Mạnh Hòa và Lưu Trọng Hoài bị chất vấn ngay tại chỗ.

Những người trong hội trường bắt đầu xì xào bàn tán, cảm thấy người thanh niên đặt câu hỏi rất tốt, nói ngay vào trọng tâm.

Hai người trên sân khấu trông cứng đờ.

Cũng may Lưu Mạnh Hòa đã đoán trước câu hỏi này và tươi cười đáp lại: ‘Xin lỗi, những nội dung bạn đề cập tạm thời là thông tin bí mật, chúng tôi không tiện tiết lộ”

Chàng trai đeo kính truy hỏi không thôi.

“Tôi lại cho rằng hai vị không có tham gia gì cả. Đây chỉ là một mánh lới quảng cáo về chủ đề đang thu hút mọi người, nhưng xét về nội dung bài phát biểu của hai vị thì không khác gì nhìn tranh kế chuyện. Không có bằng chứng nào đủ độ tin cậy. “

Trước sự đồn ép của thanh niên này, anh em họ Lưu trong một lúc cũng không biết phải ứng phó ra sao.

Khán giả dưới hội trường thực sự cũng có cùng quan điểm và cảm nhận với chàng trai này, chỉ là không ai dám chỉ ra vấn đề một cách trực tiếp như vậy.

“Chàng trai trẻ này đúng là điếc không sợ súng? Người trên sân khấu là phó chủ tịch của Hiệp hội Dược sĩ. Đắc tội anh ta thì có khác gì đắc tội Hiệp hội Dược sĩ đâu?”

“Anh thì biết cái gï? Người này hình như là con trai của hội trưởng Hiệp hội đó, vừa du học nước ngoài trở về”

“Ai chà, xem ra phó chủ tịch vừa nhậm chức đã dẫm phải cái đinh rồi. Những lời bình luận của khán giả truyền đến tai Thời Ngọc Diệp.

Cô không nhịn được phải quay đầu lại nhìn chàng trai đeo kính vừa đặt câu hỏi. Anh ta đích thực trông giống một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học đầy nhiệt huyết. Dù là ánh mắt hay lời nói cử chỉ đều toát ra khí chất của người có học thức.

Lưu Trọng Hoài mím môi.

Không đợi Lưu Mạnh Hòa nghĩ ra câu trả lời, anh ta đã lên tiếng.

“Chúng tôi cũng muốn mời bác sĩ chịu trách nhiệm giải cổ độc lên phát biểu, nhưng tiếc rằng cô ấy thà thay mặt người khác đến dự cũng không muốn đích thân chia sẻ kinh nghiệm cổ thuật với các vị. Chúng tôi chỉ đành ra mặt ứng phớ”

Mọi người nghe xong thì đều thấy bực bội “Vậy bây giờ rốt cuộc vị bác sĩ đó có mặt ở đây không?”

“Không thể tin được, lại có loại người ích kỷ như vậy sao, thà giữ y thuật cho riêng mình còn hơn để mọi người cùng học hỏi và cống hiến cho xã hội”

“Cũng khó nói lắm, có khi người ta còn có nỗi khổ riêng gì đó ?”

Ngồi ở hàng ghế đầu tiên, Thời Ngọc Diệp không khỏi nhướng mày.

“Đây rõ ràng làm muốn úp sọt mình mà?”

Lời nói vừa rồi của Lưu Trọng Hoài rõ ràng là cố ý để cho mọi người chuyển sự công kích lên người cô.

Nếu mọi chuyện tiếp tục xấu đi, e rằng anh ta bằng mọi giá sẽ công khai thân phận của cô trước công chúng. Để mọi người khinh bỉ cô.

Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Diệp mắt dân dân lạnh lẽo.

“Ha, xem tôi là Siêu anh hùng đội sọt chắc!”

Trên sân khấu.

Lưu Mạnh Hòa bị sốc trước câu trả lời của em trai, và nhanh chóng đưa tay che mierô của mình lại “Trọng Hoài, em có bị điên không? Cô ấy là người mà chúng ta không thể xúc phạm!”

Lưu Trọng Hoài nhìn vẻ mặt lo lẳng của anh trai với nét mặt vô cảm.

“Em chỉ nói rõ sự thật thôi. Cô ấy dám làm chuyện không biết xấu hố như vậy, thì cũng đừng trách người khác nói ra”

“Em đừng nói nữa, để đó cho anh”

Lưu Mạnh Hòa nóng đến nỗi muốn đá văng thăng em này khỏi sân khấu ngay lập tức, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh và nhanh chóng cầm lấy micro để giải thích cho mọi người hiểu.

“Các vị xin đừng hiểu lầm, em trai tôi chỉ là lỡ lời và chưa giải thích rõ ràng. Thật ra chúng tôi đích thực có mời vị cổ sư đó đến thuyết trình. Cô ấy từ chối chúng tôi là vì lý do cá nhân. Nội dung của bài phát biểu vừa rồi do chính cô ấy chuẩn bị Chúng tôi chỉ là người truyền đạt lại thôi”

Vốn dĩ không giải thích cũng không sao, nhưng giải thích như vậy ngược lại càng phản tác dụng.

Chàng trai đeo kính nghe xong thì khịt mũi chế nhạo.

“Đây là buổi trao đổi và chia sẻ học thuật. Nếu không có dữ liệu phân tích hỗ trợ, nó sẽ không khác gì kể chuyện. Viện trưởng và phó chủ tịch, việc làm của hai vị hôm nay là đang lãng phí thời gian quý báu của mọi người”

Anh vừa dứt lời đã nhận được tràng pháo tay của nhiều người trong hội trường.

Thời Ngọc Diệp nhìn thấy hai anh em trên sân khấu nét mặt đã rất khó coi.

Đặc biệt là Lưu Trọng Hoài.

Anh ta bản tính hiếu thắng, lúc này lại bị người khác phê bình công khai như vậy, khó trách cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.

Nghĩ đến người hại anh ta xấu hổ trước công chúng như vậy lại đang ung dung ngồi dưới sân khấu xem trò hay.

Tâm trạng Lưu Trọng Hoài càng không thể kiềm chế, anh ta trừng mắt hung hãn nhìn về phía Thời Ngọc Diệp.

Tất cả là do người phụ nữ này.

Khi anh và Thẩm Đại Bằng được cử đến bệnh viện để điều tra, Thời Ngọc Diệp bắt đầu gi trò, khiến họ nhận nhầm người, cuối cùng làm bản thân cũng bị trúng cổ độc.

Rồi đến hội thảo lần này, Thời Ngọc Diệp từ chối xuất hiện chia sẻ kinh nghiệm nên anh và anh trai buộc phải ra mặt. Kết quả là giờ đây họ bị chỉ trích công khai như vậy.