Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 232




Chương 232: Kẻ lạ mặc đồ đen

“Ông ơi, con gái chúng ta bây giờ phải làm sao… hu hu hu..”

“Bà đừng khóc nữa, lỡ chẳng may con gái chúng ta nhìn thấy, phát hiện ra mọi chuyện thì hỏng mất”

“Con gái của chúng ta đã thành ra bộ dạng này rồi, tôi làm sao có thể không khóc được chứ?

Chân của con… Bác sĩ nói rằng sau này e là chỉ có thể ngồi xe lăn hết nửa đời còn lại…”

“Bà nhỏ tiếng thôi!”

Ông Tô lấy tay ấn lên vai bà Tô để bà không khóc thành tiếng “Bà yên tâm, tôi vừa mới gọi điện cho một người bạn của tôi năm trong Hiệp hội Dược sĩ thế giới, anh ấy đã giúp chúng ta liên hệ với bác sĩ tốt nhất. Bất luận có phải đổi bao nhiêu tiền đi chăng nữa, kể cả cái gia đình này có phải phá sản, tôi cũng sẽ chữa khỏi đôi chân cho con gái của mình”

Khi nghe được những lời chồng nói, bà Tô lúc này mới thôi nức nở, liền ngước mắt lên nhìn ông.

“Hiệp hội Dược sĩ thế giới kia, thật sự có cách chữa khỏi đôi chân cho con gái chúng ta chứ?”

“Hiệp hội Dược sĩ thế giới là tổ chức có sự hội tụ của các y bác sĩ hàng đầu trên thế giới, có thể nói đó là tổ chức uy tín bậc nhất thế giới. Hầu hết mọi người đều nói bọn họ chữa bệnh là có phương pháp điều trị đặc biệt. Bà yên tâm, về vấn đề phí điều trị chúng ta không lo, chỉ cần chờ đợi thì sẽ tìm được bác sĩ tốt nhất”

Bà Tô sau khi nghe được những lời này thì mới có một chút hi vọng nhưng trong lòng bà vẫn không khỏi cảm thấy xót xa.

Bà tưởng tượng đến cảnh con mình đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi, trái tim bà như vỡ vụn thành trăm mảnh, hận lúc đó người bị xe đâm không phải cô mà là bà “Ông nói xem con gái chúng ta rốt cuộc đã đắc tội với ai? Tại sao lại có thể xảy ra tai nạn bất ngờ như vậy được? Chuyện này thực sự không liên quan gì đến Phong Thần Nam sao?”

“Có liên quan hay không giờ cũng không còn quan trọng nữa”

“Ông nói câu này là có ý gì?”

“Cho dù chuyện này thật sự không liên quan đến Phong Thần Nam đi nữa thì tôi cũng nhất định sẽ tìm cách làm cho hắn bị mèo đen ăn thịt”

Ngay sau khi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam phối hợp điều tra xong, dư luận trên mạng cũng dần dần lắng xuống Chỉ là, Thời Ngọc Diệp luôn cảm thấy gần đây có người nào đó cứ luôn lén lút bám theo sau mình, lại không thể tìm ra đó là ai siêu thị mua một vài thứ đồ cũng xác nhận được chuyện có người theo dõi là có thật.

“Mẹ, có người đang ở đẳng sau lén theo dõi chúng ta, mẹ nói chúng ta có nên gọi điện báo cảnh sát không?” Bé Bốn hỏi Bé Sáu nghe thấy vậy định quay đầu nhìn lại phía sau nhưng đã bị Thời Ngọc Diệp ngăn lại kịp thời “Các con đừng nhìn lại, cũng đừng làm hẳn sợ mà chạy mất”

Nằm tay lại Bé Sáu vẫn cảm thấy có chút lo lẳng.

“Chỉ là, đã rất lâu rồi mẹ không tập võ, ngộ nhỡ không quen tay thì sao?”

Bé Lớn nhanh nhẹn có một ý tưởng, mỉm cười như một con quỷ nhỏ, “Mẹ đừng lo, con đã mang theo thuốc rồi.

Nếu chúng ta không đánh lại được anh ta, chúng 1a sẽ dùng đến thuốc độc”

Vi vậy, Bé Ba đã dùng trí thông minh nhanh nhạy của mình để gợi ý một kế hoạch.

“Đầu tiên chúng ta sẽ làm những việc như này, sau đó lòng tốt s¿ Sau khi Thời Ngọc Diệp nghe xong kế hoạch của Bé Ba thì gật đầu tán thưởng: “Ý kiến hay đấy: “Mẹ, chúng con đã sẵn sàn: Dưới sự cổ vũ của bọn trẻ, ánh mắt của Thời Ngọc Diệp cũng sáng lên “Kế hoạch phục kích chính thức được bắt đầu.”

Nói xong, Thời Ngọc Diệp đưa những bé cưng của mình vào một con hẻm nhỏ và núp đẳng sau hai, be chiếc xe.

Người đàn ông lạ mặt mặc đồ đen theo sau không lâu sau cũng đi đến lối vào của con hẻm nhỏ đó, anh to do dự vài giây, sau khi xác nhận là không có mai phục thì mới tiếp tục bước từng bước.

Và kết quả là.

Hự! Bang!

“A “Nói maut Anh có ý đồ gì với mẹ con chúng tôi? Tại sao lại theo dõi bọn tôi?”

“Tôi không có…”

“Còn không chịu thừa nhận sao? Mẹ ơi, đánh đi”

Bang bang bang “AI Phù…”

Một cảnh tượng khủng khiếp đang được diễn ra trong con hẻm nhỏ.

Sáu đứa nhỏ lấy tay che kín mắt, mươi phút sau, khi thấy mọi chuyện có vẻ yên ẳng trở lại, chúng mới từ từ hé mắt lén nhìn qua kế tay.

Mẹ ơi, mẹ hỏi tới đâu rồi ạ? Ai đã sai ông chú xấu số này tới đây vậy?”

Thời Ngọc Diệp túm chặt người đàn ông mặc đồ đen kia, trả lời có chút không chắc chắn: “Anh †a nói một trong số các con biết anh ta nên để mẹ gọi các con mở mắt ra nhìn cho rõ”

Bọn trẻ đồng loạt hạ tay trên mắt xuống, nghiêng người về phía trước để xem có chuyện gì xảy ra Người đàn ông lạ mặt mặc đồ đen kia đã bị Thời Ngọc Diệp đánh đến nỗi bầm tím, sưng tấy gần như biến dạng.

Người này.

Làm sao có thể nhận ra đây là aï2 “Ơ… Trong số này ai là Thời Đẳng Kỳ, tại sao lại giống hệt nhau như vậy? Tôi làm sao có thể nhận ra được!”

Bé Bốn sau khi nghe thấy tên mình bị nhắc đến thì có chút kinh ngạc, sau đó mới nhận ra người đang đứng đối diện mình.

“Là Tân Gia Hưng sao?”

“Ôi cuối cùng cậu cũng nhận ra tôi Cái tên này thực sự rất quen thuộc, dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi Thời Ngọc Diệp phải nghĩ mãi mới nhớ ra, Tân Gia Hưng chính là chủ nhà hàng Michelin năm sao, hơn nữa còn là một trong những người sáng lập nên căn cứ nghiên cứu ở sa mạc Sahara.

Cô nhanh chóng thả người đó ra với vẻ mặt sợhãi.

“Anh là Tân Gia Hưng sao? Không phải lúc này anh nên ở sa mạc Sahara sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở thành phố Hải Phòng này?”

Tần Gia Hưng bị Thời Ngọc Diệp đánh trúng vào tâm lý, anh ta sợ đến mức phải lùi lại phía sau vài bước “Tôi đến đây để lấy con chip từ cô “Vậy anh cũng nên trực tiếp gặp mặt chúng tôi chứ, sao lại lén lén lút lút đẳng sau như vậy, thật không thế nào nhận ra anh được?”

“Tôi cũng muốn vậy lắm nhưng ở gần nhà cô luôn có rất nhiều vệ sĩ làm tôi không dám tùy tiện tới gần, sợ bị bọn họ phát hiện ra thân phận của mình..”

Anh ta lần này là bí mật trốn về đây nên không thể đường hoàng quang minh chính đại, càng không thể để thân phận mình bị lộ ra ngoài, nếu để ai đó trong tổ chức biết được thì sẽ lớn chuyện.

Thời Ngọc Diệp sau khi nghe anh ta giải thích thì không nhịn được liền hỏi luôn: “Có chuyện gì mà anh phải tự mình bí mật tới đây một chuyến thế này?”

“Chúng ta tìm một nơi an toàn trước đã.”

Tại khu biệt thự Hải Lâm.

Ở trong phòng khách, Bé Lớn đang dùng thuốc sát khuẩn khử trùng trên miệng vết thương trên mặt của Tần Gia Hưng, anh ta đau đớn hít sâu một hơi.

Anh ta cởi bỏ chiếc mũ và bộ quần áo màu đen ra, toàn bộ khuôn mặt hoàn mỹ của Tân Gia Hưng lộ ra, mái tóc màu vàng óng đến mức không thể phân biệt được là do anh nhuộm hay là do bẩm sinh đã vậy.

Dáng người anh cao gầy, thanh mảnh, các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, nhưng không hiểu vì sao trên người anh luôn tỏa ra một luồng khí chất khiến người ta luôn vô tình liên tưởng đến tên giết người hàng loạt mười mấy năm về trước.

Đặc biệt là bây giờ mặt anh đang chẳng chịt những vết bầm tím và vết thương.

Sau khi quấn băng xong, hình tượng bất chính lại càng thể hiện rõ hơn..

Khụ khụ.

Thời Ngọc Diệp đưa suy nghĩ của mình trở về thực tại và đi vào chủ đề câu chuyện một cách nghiêm túc.

“Anh Tân, nhà tôi ở đây khá an toàn, anh có thể nói rõ được rồi”

“Tên Phong Thần Nam kia không trở lại đây sao? Này, không thì đợi anh ta quay lại đây rồi nói sau cũng được, có một số chuyện có nói ra cô cũng không thể hiểu được chính xác… Thời Đăng Kỳ cháu nhẹ tay một chút đi”

“Cháu không phải Thời Đãng Kỳ, cháu là Thời Tử Long”

… Thật xin lỗi chú bị mù.”

Ngay khi cuộc trò chuyện vừa kết thúc thì Phong Thần Nam từ ngoài bước vào.

‘Vừa ngẩng đầu nhìn thì đã thấy một người đàn ông bị đánh cho thâm tím mặt mày đang ngồi trong phòng khách, trong mắt anh không những không lộ ra vẻ bất ngờ mà ngược lại còn có phần đắc ý, Tần Gia Hưng có chút khó chịu nhìn anh chäm chảm, anh ta còn định nói gì đó nhưng lại thấy anh thản nhiên mở lời tán thưởng.

“Đánh hay lắm, cả khuôn mặt đều được trừu tượng hóa. Ngày mai chúng ta hãy đưa tới viện bảo tàng triển lãm để trưng bày.”

“Hả? Phong Thần Nam anh có còn là người nữa không vậy? Đồ rác rưởi