Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 215




Chương 215: Hoắc Minh Huệ kiểm chuyện thất bại

Vừa lên tới công ty, Hoắc Minh Huệ đã đối đầu trực diện với Thời Ngọc Diệp khiến Phó Uyển Hân ở bên cạnh giật bắn cả mình. Không đợi Thời Ngọc Diệp lên tiếng, cô ấy đã nhảy ra phản bác: “Cô gái này, cô đây là đang ăn không nói có đấy, chị Thời nhà chúng tôi bận lắm, rảnh đầu mà đi xen vào chuyện nhà mấy người chớ!”.

Mặc dù Phó Uyển Hận không biết người phụ nữ họ Hoắc này có quan hệ gì với Thời Ngọc Diệp, nhưng mà dù có trong hoàn cảnh nào thì cô ấy cũng sẽ lựa chọn che chở cho chị Thời hết!

Hoắc Minh Huệ nở một nụ cười khinh thường, trong ngữ khí có thêm mấy phần ác liệt, cô ta nói: “Không rảnh à? Há, hồi trước ba tôi nhập viện chẳng phải cô đã đi thăm ông ấy sao? Thế nào, cô dám xúi giục ba tôi không thèm nhìn mặt chúng tôi, thế mà bây giờ lại không dám thừa nhận là mình rất hèn hạ sao?”

Thời Ngọc Diệp nhướng mày. Mới nấy cô còn đang thắc mắc tại sao Hoắc Minh Huệ lại khăng khăng khẳng định có chính là người đã châm ngòi ly gián nhà bọn họ, hóa ra là vì chuyện lần trước cô xuất hiện ở bệnh viện đã bị Hoắc Minh Huệ thấy được.

“Bệnh viện cái gì? Cô gái này, tôi vô cùng nghi ngờ cô đang vu khống và phỉ báng người khác. Nếu cô cứ tiếp tục như thế, tôi sẽ lập tức gọi bảo vệ lên dẫn cô đi đấy!”.

Phó Uyển Hân không hổ là người đã được thăng chức lên làm quản lý, bây giờ, cách ăn nói của cô ấy đã nghiêm khắc hơn một chút rồi.

Nhưng mà Hoắc Minh Huệ cũng không phải là người ăn chay, mặc dù hôm nay cô ta không có chuẩn bị chứng cứ đầy đủ, nhưng mà cô ta đã quyết định sẽ liều mạng cho đến cùng, cô ta nhất định phải vạch mặt Thời Ngọc Diệp!

“Tôi có ăn không nói có hay không thì cứ để cô ta tự mình trả lời chẳng phải là sẽ rõ ngay sao? Cút đi, tôi không nói chuyện với cô! Thời Ngọc Diệp, cô trả lời tôi đi, ngày hôm đó, lúc ở bệnh. viện có phải chính cô đã cố ý bảo ba từ chối gặp mặt mẹ con tôi không?”

“Tôi không có hứng thú với chuyện của nhà họ Hoắc các người, cũng chưa bao giờ nhúng tay vào cả!”

Hoắc Minh Huệ tức giận bước tới, giơ tay lên đảnh về phía Thời Ngọc Diệp. Nhưng mà cổ tay của cô ta còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị Thời Ngọc Diệp chặn lại ngay trên không trung.

“Rắc rắc…. “Á… Đau quá!”

Hoắc Minh Huệ vội vàng rút tay về, cảm giác được cơn đau nơi cổ tay, trong lòng cô ta vô cùng sợ hãi, Đây thật sự Hoắc Băng Tâm mà cô ta quen biết sao?

Ngày trước ở nhà họ Hoắc, người phụ này này chỉ là một đứa ngu xuẩn khúm na khúm núm suốt ngày bị người ta bắt nạt, thế mà tại sao hôm nay đối đầu với đồ ngu này mà cô ta lại không trên cơ được tí nào thế này?

Điều này hoàn toàn khác xa với những gì mà cô ta đã tưởng tượng lúc trước!

“Trời đất ơi, cô lại còn muốn ra tay đánh người à? Không được, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại kêu bảo vệ. Cô đừng có kiêu ngạo quá, đây cũng chẳng phải là nhà của cô đâu!”

Phó Uyển Hân không phản ứng nhanh được như Thời Ngọc Diệp, nhưng cô ấy vẫn không quên che chở cho cô.

Hoắc Minh Huệ quyết định gáo vỡ làm muối luôn, cô ta gào lên: “Thời Ngọc Diệp, cô nói láo! Ngày hôm đó rõ ràng cô có xuất hiện ở bệnh viện!”

“Đúng là tôi có đến bệnh viện, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn xen vào chuyện nhà của các người!” | “Tôi không tin!”.

“Cô tin hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết! Hoắc Minh Huệ, nếu cô có thời gian đến kiếm chuyện với tôi, vậy tại sao cô không đi tìm ba cô mà hỏi cho rõ ràng đi?”

Hoắc Minh Huệ tức đến mức hai mắt đều đỏ ngầu lên.

Đương nhiên là cô ta cũng muốn đến Công ty Hoắc Thị để hỏi ba cho rõ ràng, nhưng mà nhân. viên lễ tân ở dưới lầu lại không cho phép cô ta đi lên!

Vốn dĩ cô ta là cô chủ của nhà họ Hoắc, ấy thế mà lại chẳng có tư cách bước vào công ty nhà mình, nói ra nhất định sẽ bị người ta cười cho thối mũi. Trong cơn tức giận, Hoắc Minh Huệ mới chạy đến Bảo Thắng tìm Thời Ngọc Diệp để kiếm chuyện và trút hết cơn giận.

Nhưng mà bây giờ, cô ta chẳng những không ăn được trái ngọt ở cả hai nơi, mà ngược lại, thậm chí còn bị Thời Ngọc Diệp làm trật khớp cổ tay nữa chứ!

“Cô Hoắc, sau này xin hãy làm rõ mọi chuyện trước rồi hãy đến tìm người ta để tính sổ. Công ty của tôi không phải là nơi mà con chó, con mèo cũng có thể chạy đến kiểm chuyện đầu. Nếu cô còn dám chạy đến làm loạn khi chưa làm rõ sự việc lần nữa, sẽ không đơn giản chỉ là bẻ trật khớp tay của cô như vậy thôi đâu!”

Thời Ngọc Diệp lạnh lùng quát lên.

Những lời này đã khiến Hoắc Minh Tuệ ngây ngẩn cả người, trong lòng cô ta tức điên lên. được, nhưng mà cô lại càng sợ hãi khí thế của người phụ nữ ở trước mặt mình hơn.

Không nghĩ tới mới qua năm năm thôi mà Thời Ngọc Diệp không chỉ thay đổi họ tên, mà ngay cả tính cách cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, bây giờ, chỉ một ánh mắt của cô thôi cũng khiến cô ta sợ xanh ruột. Vốn dĩ cô ta định đến để hỏi tội Thời Ngọc Diệp, nhưng mà bây giờ chỉ có thể tuyên bố thất bại mà thôi.

“Thời Ngọc Diệp, cô cứ chờ đó mà xem! Tôi còn ở đây một ngày thì nhất định sẽ không để cho cô được yên ổn đâu! Cô muốn chia rẽ nhà họ Hoắc sao? Tôi nói cho cô biết, đó chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!”.

Cô ta gào lên với Thời Ngọc Diệp, sau đó mới khóc lóc bỏ đi.

Phó Uyển Hân vội gọi cho bảo vệ đưa cô ta ra ngoài, sau khi chắc chắn cô ta đã rời khỏi công ty mới thở phào một hơi.

“Em nói nha chị Thời, có phải chị sinh ra đã có máu thu hút kẻ xấu không vậy? Sao mà kiểu gì cũng sẽ có một người phụ nữ không biết lý lẽ như vậy mò tới kiếm chuyện với chị thế?”

Thời Ngọc Diệp nhẹ nhàng nhún vai. “Chắc là do kiếp trước chị làm nghề đào mộ á!”

Cô thản nhiên mỉm cười trêu chọc Phó Uyển Hân, sau đó, cô thu hồi tầm mắt, chỉ chốc lát sau, đã vứt đoạn nhạc dạo này ra sau ót rồi.

Biệt thự của nhà họ Tô. . “Bà xã à, bà đừng có khóc nữa, lỡ may mà con gái nhìn thấy thì nó sẽ đau lòng lắm đó!”

“Ngay cả chuyện chúng ta là ai mà con gái cũng quên mất, làm sao mà tôi không đau khổ cho được? Ông già à, ông nói xem, có phải kiếp trước chúng ta đã làm quá nhiều chuyện xấu nên kiếp này con gái chúng ta mới phải chịu tội nhiều như vậy không?”

“Cả ngày bà cứ nghĩ cái gì đâu không vậy! Bây giờ con gái đã bình yên vô sự rồi, đối với chúng ta mà nói đây chính là trong cái rủi có cái may đó!”

Ba lô khuyên bảo mẹ Tô, chính bản thân ông ta cũng không nhịn được mà khẽ thở dài một tiếng.

Đêm qua, có người trả đứa con gái cưng đã mất tích bấy lâu nay của bọn họ về, có trời mới biết bọn họ đã kích động đến mức nào. Nhưng ai mà ngờ được, sau khi đưa con gái vào nhà, bọn họ mới phát hiện con gái đã bị mất trí nhớ!

Trong quãng thời gian mà Cẩm Tú mất tích, bọn họ đã nhận được một cuộc gọi bí ẩn gọi đến. cảnh cáo bọn họ tuyệt đối không được báo cảnh sát, nếu không thì tính mạng của con gái sẽ không được đảm bảo.

Từng ngày trôi qua, mẹ Tô không có một giấc ngủ an ổn nào, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. Ngày nào bà ta cũng đi đến ngôi đền ở gần đó để thắp hương, sau đó thì quỳ suốt mấy tiếng đồng hồ, mỗi ngày đều ăn chay niệm Phật. Ngoài cái biện pháp mê tín của người xưa này ra, bà ta thật sự không thể nghĩ ra mình còn có thể làm được điều gì khác nữa.

Khó khăn lắm con gái mới trở về an toàn, trên người không có bất kỳ vết thương nào, nhưng lại bị mất trí nhớ.

“Bác sĩ vừa mới kiểm tra cho con bé xong, nói rằng có thể là do bị k1ch thích nến dẫn đến mất trí nhớ, chờ thêm một quãng thời gian nữa, có lẽ sẽ có cơ hội khôi phục..” Ba Tô nói, trong lòng cũng không chắc chắn lắm.

Mẹ Tô mặt đầy nước mắt cắt ngang ông ta, nói: “Bây giờ, điều tôi lo lắng nhất chính là con gái đã chọc phải người không nên đụng vào, lỡ may một ngày nào đó con bé lại mất tích lần nữa, cuối cùng thì không thể quay về được, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Ông già, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái này thôi, ông mau nghĩ cách bảo vệ con gái chúng ta đi!”

“Ài, tôi…”

“Ông cái gì mà ông, ông lăn lộn trong giới kinh doanh ở thành phố Hải Phòng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có mối quan hệ nào hết sao? Lần trước ông còn nói là phải đối phó với công ty của Thời Ngọc Diệp, kết quả là suýt chút nữa thì công ty của chúng ta đã gặp rắc rối rồi. Tôi mặc kệ, ông già, lần này bất kể như thế nào ông cũng phải nghĩ cách tìm cho bằng được kẻ đã làm tổn thương con gái chúng ta cho tôi!”. | Ba Tô đương nhiên cũng biết rằng bà xã có rất nhiều lời oán giận về mình, nhất là trong khoảng thời gian gần đây, nhìn thấy con gái cứ liên tục phải chịu oan ức, lại còn vô duyên vô cớ bị bắt cóc, ấy thế mà một người ba như ông ta lại chỉ có thể bất lực.

Ông ta cũng rất muốn giúp đỡ, nhưng mà….

“Bà yên tâm đi, cho dù có phải trả giá bằng cả nhà họ Tô thì tôi cũng nhất định phải tìm cho bằng được những kẻ đã từng bắt nạt con gái của chúng ta, không cho bọn chúng được sống một ngày yên ổn!”

Bấy giờ, mẹ Tô mới được an ủi một chút. Bà ta lau nước mắt, bưng chén cháo hạt kê mà người hầu đã nấu xong lên rồi đi lên phòng của Tô Cẩm Tú ở trên lầu.

Cốc cốc! “Cục cưng ơi, là mẹ nè, mẹ mang cháo hạt kê tới cho con nè”.

Mẹ Tô gõ cửa một cái rồi mở cửa đi vào, bà ta lập tức nhìn thấy con gái đang ngồi trước bàn trang điểm, cúi đầu lật lật cuốn sổ nhỏ.

“Cẩm Tú, con đang xem gì mà tập trung quá vậy?” Bị cắt ngang, Tô Cẩm Tú đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt có chút mờ mịt. “Me?” “Hům?” “Cái người tên Phong Thần Nam này là ai? Trước kia con rất thích anh ta sao?”