Chương 193: Ba nuôi Hoắc Khả Luân
Hà Tuấn Trạch vẫn đang bị sốc. Anh ta luôn cho rằng đàn em là loại phụ nữ hiền lành dễ gần nhưng lại ít nói, nhưng anh ta thật sự không ngờ. cô sẽ tức giận mà bỏ đi. Không phải là đã nói lương y như từ mẫu hay sao? Làm sao cô ấy có thể rời đi trước khi bệnh nhân được chữa khỏi? Đây hoàn toàn không phải là phong cách của Thời Ngọc Diệp. Nhưng điều quan trọng nhất là, không có cô, không ai ở đây hiểu về trùng cổ, vậy thì họ sẽ ra sao?
Khuôn mặt của Hà Tuấn Trạch thoáng có vẻ bối rối, ngay sau đó anh ta đã ổn định lại suy nghĩ, nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình về phía đàn anh Thôi Học Phổ đang vô cảm ngồi một chỗ.
“Đàn anh lớn, anh sẽ hợp tác với em, đúng không?” Vào thời điểm quan trọng như vậy, nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của đàn anh.
Thôi Học Phổ là người tốt luôn đối xử với họ tốt nhất, nói chung, chỉ cần Hà Tuấn Trach đưa ra yêu cầu, anh ta sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ. Hơn nữa, lần trước bọn họ tách ra hai nhóm lấy trùng cổ cho bệnh nhân, anh ta hẳn là đã thành thục thủ đoạn, chỉ cần bọn họ hợp tác giúp đỡ, vấn đề cũng không có gì là lớn.
Tuy nhiên, mọi thứ hoàn toàn không theo dự đoán của Hà Tuấn Trạch. Thôi Học Phổ, người vừa không đồng ý với việc cướp công của Hà Tuấn Trạch, cuối cùng đã trở nên bất mãn với anh ta sau khi thấy Thời Ngọc Diệp bị đuổi đi. Bình thường anh rất tốt với các đàn em của mình, nhưng lần này anh chỉ quan tâm đ ến chuyện chính, không thể bàn bạc tình cảm ở đây.
“Nếu như bác sĩ Hà có những hiểu biết độc đáo như vậy, hãy để bác sĩ Hà chịu trách nhiệm hoàn toàn. Tôi chỉ là một nhà phân tích thông tin sinh. học, tôi không biết gì về thuật trùng cổ, và tôi cũng không đủ sức khỏe để đảm nhận những nhiệm vụ quan trọng. Thôi Học Phổ nói xong mặt tối sầm rồi để lại mấy người đang kinh ngạc, không chút do dự mà đứng lên rời đi.
“Chuyện này?” Hai chuyên gia có thẩm quyền cảm thấy đã nghe điều gì đó sai. Tại sao từng người họ lại có vẻ không hài lòng với bác sĩ Hà vậy?
Nhìn thấy đàn em và đàn anh lần lượt rời đi, Trần Quang Đạo đường nhiên không muốn ở cùng đám người này diễn kịch nữa, liền cười nói: “Tôi là bác sĩ tim mạch, tôi cũng không biết gì về thuật trùng cột. Tốt hơn hết là không nên tham gia vào cùng. Cảm ơn các bác sĩ đã vất vả, thứ lỗi cho tôi, “Trần Quang Đạo cười đầy giả dạo nói, sau đó lãnh đạm liếc nhìn Hà Tuấn Trạch một cái, sau đó liền bỏ đi theo đàn anh của mình. Trong phòng chỉ còn lại ba người đàn ông với khuôn mặt u ám.
Hai chuyên gia có thẩm quyền thấy rõ Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo đang cố tình bảo vệ Thời Ngọc Diệp. Những người này đầu trở mặt và cùng nhau bỏ đi, giống như thể đang tát vào mặt Thẩm Đại Bằng.
Danh tiếng trong ngành của Thẩm Đại Bằng cực kỳ cao, mọi người đều cúi đầu cúi đầu khi nhìn thấy ông ta, chưa từng có ai dám nói nặng lời và rời đi một cách bất cần như vậy. Hôm nay họ đã thực sự chọc giận ông ta.
“Ô, những người có thái độ này, ở lại cũng không giúp được gì nhiều”. Thẩm Đại Bằng khinh thường nói ra một câu, quay đầu lại nhìn thấy Hà Tuấn Trạch sắc mặt tái nhợt, cho rằng anh ta lo lắng thiếu nhân lực, bèn nói: “Đừng lo lắng, bác sĩ Hà. Có rất nhiều người ưu tú trong phòng nghiên cứu của tôi, tất cả đều là những bác sĩ và nhà nghiên cứu xuất sắc. Tôi sẽ lập tức gọi họ đến để giúp anh một tay” Lưu Trọng Hoài cũng nói theo giúp đỡ: “Sau này tôi cũng sẽ liên hệ với bác sĩ của hiệp hội y dược, nhất định sẽ thu xếp cho anh một bác sĩ chuyên về Trung y và châm cứu, sẽ không bao giờ có chuyện làm ngang chân anh đầu”.
Tinh thần của Hà Tuấn Trạch gần như sụp đổ hoàn toàn, và đến ý định chết như thế nào cũng đã được anh ta nghĩ ra rồi. Nhưng hai người trước mặt anh ta lại là những người không nên bỏ lỡ, vì tất cả những lời nói dối đã được nói ra, anh không thể bị vạch trần vào lúc này. Nghĩ đến đây, sự kiên định trong lòng anh ta càng thêm mạnh mẽ. “Vậy thì cảm ơn các ngài đã nhiệt tình giúp đỡ.”
Rời khỏi căn phòng kia Thời Ngọc Diệp đã bị Thôi Học Phổ chặn lại ngay sau khi cô vừa mới bước ra.
“Đàn anh? Tại sao anh lại đi theo em?” Anh ta không đáp, sắc mặt tối. sầm, và rõ ràng là anh ta đang rất tức giận.
Lúc này Trần Quang Đạo cũng đuổi theo ra ngoài. Thời Ngọc Diệp choáng váng. “Sao hai người lại…”
“Tất nhiên là vì em rồi, đàn em!”
Trần Quang Đạo trên mặt tỏ ý hận rèn sắt không thành thép, nói: “Thật sự không ngờ Hà Tuấn Trạch lại là một kẻ xấu xa đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ như vậy. Đàn anh lớn và anh không thấy vừa mắt nữa, lựa chọn cùng em rút lui, để cậu ta tự mình giải quyết.”
Thời Ngọc Diệp lúc này cười không được mà khóc cũng không xong.
“Các anh đúng là bốc đồng. Bỏ mạng bệnh nhân sang một bên vì em là điều không tốt”
“Sợ gì chứ? Với tính cách của em, chắc chắn em sẽ chuyện này mà đứng ngồi không yên, cho nên anh và đàn anh lớn đoán rằng, chắc là em
muốn tự mình tìm người mang ký sinh trùng cổ mẹ đúng không?” Khi Thời Ngọc Diệp nghe những lời đó, cô không thể không mỉm cười đáp: “Các anh thật thông minh”
“Nói cho bọn anh biết, kế hoạch của em là gì?”
“Đợi khi nào chúng ta tìm một nơi yên tĩnh rồi sẽ bàn bạc tiếp” Cả ba vì nói vừa bước ra khỏi khu vực cách ly. .
Vân Mặc Tích đang canh gác bên ngoài, thấy Thời Ngọc Diệp rất nhanh đã đi ra ngoài thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, định bước qua thì gặp, lúc này người đàn ông trên xe cấp cứu đã đưa một bệnh nhân xuống, suýt chút nữa đã đâm vào anh ta.
“Tránh ra, đừng đứng ở lối vào khu cách ly, ở đây rất nguy hiểm!” Nhân. viên y tế vừa nói vừa đẩy bệnh nhân vào. .
Khi họ đi ngang qua Thời Ngọc Diệp, cô ấy đột nhiên đứng tại chỗ như thể bị điện giật.
“Tại sao lại là ông ấy?”.
“Đàn em, sao lại đứng ngẩn người ở đó? Lại đây đi, ở đó có người tới lui, rất nguy hiểm!”
Trần Quang Đạo có ý tốt nhắc nhở rằng Thời Ngọc Diệp thì lúc này cô mới khôi phục thần trí.
Ngơ ngác bước ra khỏi khu cách ly, Vân Mặc Tích đuổi theo từ bên cạnh, kéo cô lại để xác nhận: “Cô chủ, cô không sao chứ? Tôi vừa nhìn thấy họ sắp chạy đâm vào cô, tôi đã sợ gần chết”
Thời Ngọc Diệp vẫn còn bị sốc. Sau khi bị kéo ra và kiểm tra một lúc lâu, cô đột nhiên gọi: “Vân Mặc Tích”
“Hả?”
“Hình như tôi vừa nhìn thấy Hoắc Khả Luân.”
“Đó là ai?”
“Hoắc Khả Luân” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ba nuôi của tôi”
Khuôn mặt của Vân Mặc Tích lập tức sa sầm. Khi nghe thấy cái tên này, hai người đàn anh ở gần đó cũng không khỏi cau mày với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ý của em là, với con trùng cổ này trong tay, em có thể tìm được chỗ ký sinh của trùng cổ mẹ ư? Như thế này làm sao có thể tìm được nó chứ?”
“Nếu ăn côn trùng cổ này, tự nhiên sẽ cảm nhận được sự chỉ dẫn” Câu trả lời đơn giản của Thời Ngọc Diệp khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.
Trần Quang Đạo chưa kịp nói, Thôi Học Phổ đã đập tay lên bàn, trinh trọng nói: “Anh phản đối, cách làm này quá nguy hiểm”.
“Em biết chuyện này nguy hiểm, vì vậy em mới nói đây là lá bài cuối cùng của chúng ta. Nếu cảnh sát có thể tìm thấy người đó trong vòng hai ngày này thì là tốt nhất.”
“Nhưng bây giờ có vẻ như chúng ta không thể can thiệp vào chuyện của bệnh viện được nữa” Trần Quang Đạo nói tiếp, mọi người đều im lặng sau lời nói.
Khi Thôi Học Phổ liếc nhìn khuôn mặt kiên định của Thời Ngọc Diệp một cái, khẽ khịt mũi.
“Năm đó em không màng tất cả lấy tính mạng của mình để thay anh trị trùng cố, anh đã phản đối việc em tiếp tục dùng thuật trùng cổ. Không ngờ rằng mấy năm không gặp, em không những không thoái lui mà còn em càng lúc càng dũng cảm hơn trước, vẫn còn muốn đánh cược mạng sống của mình một lần nữa”
“Đàn anh, kỳ thực anh cũng không phải lo lắng nhiều như vậy. Vì vật này là do em làm ra, em đương nhiên sẽ không bị nó đánh bại”
“Em đi mà hỏi cái người ở nhà em kia kìa, anh không tin anh ta sẽ đồng ý cho em thử mạo hiểm. Nếu anh ta đồng ý, anh cũng sẽ không ngăn cản em.”