Chương 191: Đàn anh thảo mai cướp công
Các nhân viên y tế vốn đã rất bận rộn nên không có thời gian để ngăn Thời Ngọc Diệp lại. Khi hai người vừa vào phòng cấp cứu thì bị một nữ y tá trường đang chỉ đạo công việc nhìn thấy. Cô ta trông thấy người dân thường không phận sự mà đi vào khu vực cách ly thì sợ hãi, vội quát lớn.
“Cô gái kia, không được vào! Ở đây rất nguy hiểm!”
“Bác sĩ Hà Tuấn Trạch ở đâu? Chúng tôi ở đây để tìm anh ấy”
“Cô không phải là nhân viên của bệnh viện chúng tôi phải không? Nếu muốn đi khám bệnh, thì có thể hẹn anh ấy vào lúc khác. Đừng vào đây. Rất nguy hiểm. Cô có thể sẽ bị lây nhiễm bệnh!”
“Tôi không phải..”
“Xin đừng làm phiền công việc của chúng tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức.”
Thời Ngọc Diệp muốn giải thích rõ ràng với y tá trưởng nhưng lại không có cơ hội, cuối cùng Hà Tuấn Trạch cũng xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất.
“Đàn em, cuối cùng em cũng đến rồi” Cô và y tá trưởng đều cùng lúc nhìn về phía phát ra tiếng nói và thấy Hà Tuấn Trạch đi ngang qua với hai người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng. “Bác sĩ Hà, người phụ nữ này nói…”
“Không sao đâu. Cô ấy là bác sĩ mà tôi mời đến giúp. Cô mau chóng. đi làm việc đi. Ở đây cứ giao cho tôi. Cảm ơn vì sự chăm chỉ của cô nhé, y tá trưởng Điềm”
Hà Tuấn Trạch nhẹ nhàng vỗ vai y tá trưởng, cô ta liền ngượng ngùng đỏ mặt.
“Không đâu, bác sĩ Hà, Anh mới là người vất vả, nếu là như vậy thì mọi người nên nhanh chóng đi làm việc đi và nhớ cẩn thận nhé.”
“Y tá trưởng Điềm thật là chu đáo, chúng tôi sẽ cẩn thận”
Y tá trưởng bị Hà Tuấn Trạch dùng những lời ngọt ngào mà đuổi khéo, trước khi rời đi cô ta còn đưa mắt nhìn về phía Thời Ngọc Diệp, có chút khiêu khích Thời Ngọc Diệp bị cái nhìn chằm chằm đó làm cho bối rối.
“Đây là chuyên gia về bệnh truyền nhiễm quốc gia, Thẩm Đại Bằng; người kia là Phó giám đốc Hiệp hội Dược sĩ mới được bổ nhiệm, Lưu Trọng Hoài. Cả hai đều là chuyên gia có thẩm quyền được chính phủ mời tới. Hai ngài, đây là đồng nghiệp của tôi, Thời Ngọc Diệp”
“Xin chào cô Thời”
“Xin chào hai ngài”
Sau khi giới thiệu, Hà Tuấn Trạch bước vào phòng cách ly với ba người họ, cố gắng bắt Thời Ngọc Diệp mặc đồ bảo hộ, nhưng bị cô từ chối.
“Đàn em, em vẫn nên mặc vào đi. Tình huống lần này khác với trước đây, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Cho dù nhiều nhân viên y tế đã chú ý bảo hộ nghiêm ngặt nhưng bọn họ vẫn bị lây nhiễm”.
“Mọi người mặc đi, em sẽ không sao.”
Thấy cô kiên quyết không mặc quần áo bảo hộ, hai người đàn ông trung niên sững người vài giây, sau đó lặng lẽ liếc nhau và âm thầm lắc đầu. Người phụ nữ trẻ này đã quá coi thường chuyện này rồi.
Họ thực sự không biết tại sao Hà Tuấn Trạch đường đường với tư cách là bác sĩ chuyên khoa của Bệnh viện Nhân dân thành phố Hải Phòng, lại mời một người tự phụ như vậy đến giúp giải quyết tình trạng bệnh dịch. Ngay cả việc không quan tâm đ ến mức độ lây lan của bệnh dịch cũng không quan tâm thực sự khiến người ta có cảm giác không đáng tin cậy.
“Vậy thì chúng ta vào bên trong rồi nói chuyện đi” Hà Tuấn Trạch không ép Thời Ngọc Diệp nữa mà dẫn mọi người vào thẳng phòng bệnh nhân.
Vừa bước vào, là có thể ngửi thấy rõ ràng một thứ mùi hôi thối nồng nặc bốc lên. Nó giống như mùi thịt cá để lâu ngày đã thiu khiến người ta không khỏi buồn nôn.
Sắc mặt của hai người đàn ông trung niên đều cứng đờ. Thời Ngọc Diệp chỉ hơi nhíu mày, sau đó bước đến chỗ một bệnh nhân và trực tiếp đưa tay ra bắt mạch cho người kia.
“Này, cô Thời, cô làm như thế này quá nguy hiểm.”
Lưu Trọng Hoài định mở miệng ngăn cản, nhưng cô không hề quan tâm chỉ tập trung vào vào việc bắt mạch của mình.
Hà Tuấn Trạch lúng túng cười và giải thích với hai người: “Đàn em của tôi không phải là người thích nói chuyện, xin hai ngài thông cảm”
Đây có phải là không thích nói chuyện nhiều không? Đây là không biết lịch sự. Là không coi ai ra gì. Là kiêu ngạo, tự phụ! Hai chuyên gia có thẩm quyền đã trực tiếp để ấn tượng của họ về Thời Ngọc Diệp xuống đến mức thấp nhất.
Tất nhiên, Thời Ngọc Diệp không để ý đến hành động của ba người đàn ông vào lúc này. Trông cô có vẻ bình tĩnh, sau khi bắt mạch, cô ngẩng đầu nhìn Hà Tuấn Trạch, chờ anh giải thích.
“Chuyện là như thế này. Hôm nay, cảnh sát đã có thêm manh mối mới. Họ phát hiện ra rằng nguyên nhân khiến nhóm người bị giết lần trước là phát sinh quan hệ không chính đáng…”
“Đó là quan hệ gì?”
“Mại dâm..” Hà Tuấn Trạch lúng túng đáp.
Khi Thời Ngọc Diệp nghe thấy những lời này, cô hơi ngẩn người rồi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, và sau đó nói: “Anh cứ tiếp tục nói”
Hà Tuấn Trạch lúc này mới nói tiếp.
“Cảnh sát sau lúc này lần theo theo manh mối, nhưng không tìm thấy người mang theo trùng cổ mẹ trong người. Thay vào đó, họ tìm thấy gần hai mươi nạn nhân”.
“Tình hình của họ tương tự như đợt trước, nhưng lại có phần khác hẳn. Lần này, các trung cổ trên cơ thể họ, cả về khả năng lây nhiễm và lây nhiễm, đều mạnh hơn nhiều lần so với lần trước. Chúng tôi nghi ngờ rằng trùng cổ này đã biến dị rồi.”
“Những người ở trong phạm vi năm mét sẽ bị lây nhiễm nếu họ không được bảo vệ bằng quần áo bảo hộ
Sau khi Hà Tuấn Trach nói xong, vẻ mặt của hai người đàn ông trung niên càng trở nên nghiêm túc.
“Tôi luôn chỉ nghiên cứu những thứ liên quan đến bệnh truyền nhiễm nhưng tôi không có nhiều nghiên cứu về trùng cổ. Lần này cấp trên cử tôi đến đây và cũng đã từng đề cập về chuyện này rồi, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ là một tình huống nghiêm trọng đến như vậy.”
Sau khi Thẩm Đại Bằng nói xong, Lưu Trọng Hoài cũng gật đầu đồng ý. Hà Tuấn Trạch phải bước tới lần lượt an ủi họ.
“Đừng lo lắng, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Lưu. Chúng tôi đã có thể cứu tất cả hơn chục bệnh nhân trước đây, và lần này chắc chắn cũng không có vấn đề gì.”
Lúc này, Thời Ngọc Diệp đột nhiên chen vào hỏi: “Cảnh sát còn chưa bắt được người phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì chờ, hai ngày nữa sẽ có người liên tục mắc bệnh. Không quá ba ngày sẽ bắt được người”
Những lời nói của Thời Ngọc Diệp đã khiến tất cả những người có mặt tại đây đều bàng hoàng.
Lưu Trọng Hoài nghi ngờ hỏi: “Sinh mạng con người là chuyện quan trọng, làm sao có thể đợi được đây?”
“Chỉ cần đợi trùng cổ mẹ bị phát hiện, một khi giải quyết xong, những con trùng cổ con khác tự nhiên sẽ chết. Hiện tại chúng không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi nghĩ có thể kéo dài thêm hai ngày”
Mặc dù những trùng cổ trên những người này đã đột biến và rất dễ lây lan, nhưng chúng lại không nguy hiểm đến tính mạng. Điều mà Thời Ngọc Diệp muốn làm bây giờ là sử dụng loại trùng cổ mà cô tự chế tạo ra để đi tìm ra trùng cổ mẹ, đây là cách nhanh nhất để cứu người. Nhưng hai chuyên gia có thẩm quyền này lại không hiểu cách làm của Thời Ngọc Diệp.
Theo ý kiến của họ, đàn em của Hà Tuấn Trạch tuổi còn trẻ lại kiêu ngạo như vậy, đơn giản là không biết đặt tính mạng của bệnh nhân lên hàng đầu, đây là điều đáng xấu hổ trong ngành!
Tất nhiên, lý do khiến hai bác sĩ này hiểu lầm Thời Ngọc Diệp là vì Hà Tuấn Trạch không giải thích với họ về việc trước đó hàng chục người đã được cô cứu..
Họ được cấp trên cử đến giúp giải quyết bệnh tình, vừa mới tìm hiểu về sự việc nên nghĩ một mình Hà Tuấn Trạch đã cứu được khoảng hơn chục bệnh nhân bị nhiễm bệnh nên rất khâm phục. Vốn dĩ họ muốn cho Thời Ngọc Diệp một chút thể diện là vì Hà Tuấn Trạch, nhưng giờ họ không còn thèm để ý đến suy nghĩ của người phụ nữ này nữa.
Vì vậy Thẩm Đại Bằng đã chủ động hỏi Hà Tuấn Trạch: “Bác sĩ Hà, tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là anh nên đưa ra quyết định về vấn đề này. Dù gì thì anh cũng là người hiểu về trùng cô. Nói cho tôi biết, anh nghĩ sao về vấn đề này?”
Sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Hà Tuấn Trạch. Ngay cả Thời Ngọc Diệp cũng nhướng mày ngạc nhiên nhìn sang.
Khuôn mặt của Hà Tuấn Trạch khẽ có một tia không tự nhiên vụt qua, rồi anh ta nói: “Tôi nghĩ sẽ an toàn hơn nếu hai người đàn anh khác của tôi đến, sau đó sẽ thảo luận về vấn đề này một cách lâu dài.”
“Không biết hai người đàn anh của bác sĩ Hà là ai?”
“Đàn anh của tôi là Trần Quang Đạo, chuyên gia có thẩm quyền về trái tim của nước Thái Thịnh, và người kia là nhà phân tích thông tin sinh học”
Hai người này khi nghe đến thành tích của hai người đàn anh này cảm. thấy họ cũng là những người có danh tiếng, so với Thời Ngọc Diệp thì khá đáng tin cậy, vì vậy họ gật đầu nói: “Được rồi, đợi đến khi bọn họ đến thì chúng ta lập kế hoạch” Là người duy nhất biết thuật cổ lúc này, Thời Ngọc Diệp cuối cùng cũng hiểu được sự ngờ vực của hai chuyên gia có thẩm quyền đối với cô, liền cảm thấy bất lực và vừa buồn cười. Có vẻ như cô đã bị một người đàn anh thảo mai cướp đi tất cả công lao sau lưng của mình rồi…