Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 117




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 117: Hối hận biết thế lúc trước đừng làm

Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người vẫn còn chưa tỉnh táo lại, vẻ kinh ngạc cùng với ngây ngốc tràn ngập trên khuôn mặt, giống hệt với tình hình ban Giám đốc mở họp khi nãy “Đúng là không nghĩ tới Lý Mạn Như lại là loại người như vậy, trước kia cô ta còn nói đỡ cho Ngọc Diệp rất nhiều lần…”

“Sự ganh ghét sẽ bộc lộ rõ bản chất của một người, bây giờ càng nghĩ tôi càng cảm thấy sợ khi có một người độc ác như vậy ở bên cạnh mình”

Một người đồng nghiệp trong số đó đưa mắt nhìn xung quanh, rồi quay đầu lại thì thâm to nhỏ với những người khác.

“Tôi cảm thấy đứa bé lúc nãy còn đáng sợ hơn. Các cô không thấy ánh mắt kia của nó à, sắc bén đến độ như thể muốn chọc thủng người ta, khiến tôi nổi hết cả gai ốc, đến tận bây giờ vẫn còn chưa tan này”

“Không thể tưởng được, công ty chúng ta lại được giao cho một đứa bé như vậy quản lý, nói ra ai mà tin nổi chứ? Tôi bỗng nhiên cảm thấy Giám đốc Trịnh làm người quá tốt bụng, bình thường vẫn luôn tươi cười vui vẻ khiến người khác yêu thích.

“Nói không chừng chẳng mấy chốc mà công ty chúng ta bị đứa bé kia chơi đùa đến đóng cửa”

“Nhỏ giọng một chút, kẻo bị người khác nghe thấy đấy…bây giờ chúng ta đều phải cẩn thận, camera theo dõi của công ty có thể ghi âm đó.”

Trong phòng họp, Lý Mạn Như vẫn còn đang ngây ngốc chưa hoàn hồn lại.

Còn Lâm Gia Thanh đã hoàn toàn hiểu ra rằng chính mình chỉ là con tốt cho người khác lợi dụng.

Lâm Gia Thanh uất ức cắn chặt môi, trừng mắt với Lý Mạn Như đầy cay nghiệt, rồi quay đầu sang nhìn về phía Thời Ngọc Diệp đang chuẩn bị dắt con rời khỏi.

Nghĩ tới hết thảy mọi chuyện đều do cô gây nên, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng anh ta.

“Cô đừng có quá đắc ý! Tôi sẽ không khuất phục trước cô đâu!”

Thời Ngọc Diệp hơi dừng lại một chút, rồi nhìn về phía anh ta với ánh mắt lạnh đến cực điểm.

“Từ đầu đến cuối, người mà anh không vượt qua được là bản thân anh, chứ không phải là tôi: Thù ghét người khác chính là đang không vượt qua được bản thân mình.

Cô hoàn toàn không bận tâm đến việc Lâm Gia Thanh có chịu khuất phục với mình hay không, bởi vì cô không hề để ý tới nhân vật này, chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, không đủ nhét kẽ răng.

Lâm Gia Thanh không phục nhưng cũng chỉ có thể tức giận bỏ đi.

Còn về phần Lý Mạn Như, từ vẻ mặt của cô ta có thể nhìn ra, dường như đã sắp không chịu nổi mà bùng nổ cảm xúc rồi, không còn muốn che giấu nữa.

Lý Mạn Như nghiến răng nghiến lợi nói ra những suy nghĩ của bản thân về Ngọc Thời Diệp.

Cô bỗng bật cười ra tiếng khi nghe được những lời này, sáu đứa trẻ đứng sau lưng cũng không nhịn được mỉm cười.

Cô ta nhận ra ý tứ trào phúng trong đó, nhưng vẫn nghiến răng nói tiếp.

“Chẳng qua cô có Tổng giám đốc Phong và Uy Liêm chống lưng, nên mới muốn làm gì thì làm như vậy, nếu như cô cũng xuất thân ở tầng thấp nhất như mọi người, không hề có chỗ dựa, bươn chải cuộc sống bằng chính thực lực của bản thân thì hoàn toàn không có tư cách hát đệm cho người khác.”

Ngay khi lời vừa mới dứt, bé Hai đột nhiên kêu lên một tiếng buồn bã, rồi lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện, sau đó bắt đầu bàn tán sôi nổi một cách hào hứng.

“Rõ ràng là mắc chứng ghét người giàu mà..”

“Chính mình không cố gắng lại đi nói sự xuất sắc của người khác là giả”

“Đây cũng chính là đang sỉ nhục những nỗ lực của mẹ bằng một cách thức khác.”

“Nói cứ như mẹ của chúng ta không hề cố gắng vậy, rõ ràng là mẹ đã phải trả giá không ít”

Những lời của hai đứa trẻ rõ ràng chính là nói cho Lý Mạn Như nghe, ý tứ mỉa mai cực kỳ rõ rệt, hơn nữa còn chứa đựng sự khinh thường cùng cố ý.

Tuy nhiên Thời Ngọc Diệp lại không hề tỏ ra tức giận, mà ngược lại bị những lời này của Lý Mạn Như chọc cười.

“Điều đáng buồn nhất trên thế giới này trước giờ không phải là người ta sinh ra trong nghèo khó hay tư chất kém cỏi, mà là họ chẳng những không muốn cố gắng vươn lên, lại đi đổ lỗi cho người khác quá xuất sắc. Do đó những người như vậy chỉ có thể quanh quẩn trong thế giới hạn hẹp của chính mình, rồi trải qua những tháng ngày oán trách và ganh ghét người khác.”

Cô cũng không hề biện minh cho mình, rốt cuộc Lý Mạn Như nhìn thế giới qua ống kính bằng ánh mắt đầy thành kiến, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng đều cảm thấy không công bằng, có giải thích nhiều cũng vô ích.

Để lại những lời nói cuối cùng đó lại cho Lý Mạn Như, Thời Ngọc Diệp thu lại biểu cảm của mình rồi khôi phục dáng vẻ ngây thơ kia, sau đó rời đi cùng với các con trai của mình.

Trịnh Nhạc Huân cũng chậm rãi đi tới rồi thở dài một hơi sau đó nói với Lý Mạn Như: “Nhân lúc còn sớm cô vẫn nên tỉnh táo lại đi, cho dù không có Tổng giám đốc Phong và Uy Liêm chống lưng cho cô ấy, thì đó cũng không phải là người mà cô có thể trêu chọc nổi”

Phải biết răng thương hiệu Bảo Thắng hiện đang làm mưa làm gió trên toàn thế giới đều thuộc quyền sở hữu của Thời Ngọc Diệp, điều đó đã chứng minh được thực lực của cô ấy không thể xem thường.

Nhà họ Thời ở nước Pháp từ trước đến nay không phải là kẻ dễ chọc.

Cuối cùng Lý Mạn Như bị Trịnh Nhạc Huân kêu bảo vệ đưa đi mà trong lòng tràn ngập không phục.

Sau khi Thời Ngọc Diệp bước ra khỏi phòng họp, Phó Uyển Hân hào hứng bước tới tìm cô, tay chân vung loạn xạ.

“Chị Thời, chị giỏi quá đi mất! Em chưa bao.

giờ nhìn thấy chị lại ngầu đến như vậy, thật sự kinh ngạc đến ngây người. Còn có bé Lớn nữa, biểu hiện hôm nay của cậu bé hoàn toàn khiến em phải nhìn bằng ánh mắt khác”

Bé Lớn bị nhắc tới khẽ khụ hai tiếng: “Không phải cháu, người vừa nấy biểu hiện đầy uy phong trong đó là bé Hai.”

“Hả? Ồ ha ha ha xin lỗi cô nhận nhầm rồi! dù gì sáu đứa các cháu lại giống hệt nhau, Tổng giám đốc Phong không nhận nhầm đã rất tốt rồi”

Thời Ngọc Diệp nói với Phó Uyển Hân với vẻ mặt vui vẻ và thân thiết: “Em cứ làm tiếp công việc của mình đi, chị phải đưa mấy đứa nó về nhà trước đã, rồi còn đi gặp luật sư một chút.”

Mặc dù chuyện trong công ty đã được xử lý xong xuôi nhưng cô vẫn còn rất nhiều việc tiếp theo cần giải quyết, vì vậy chỉ có thể gác công việc sang một bên.

“Được ạ, vậy chị cẩn thận một chút, em nghe nói ngoài cửa dưới lầu vẫn còn rất nhiều người đang canh giữ”

Sau khi xin lỗi Phó Uyển Hân và nhân viên thiết kế khác trong bộ phận, Thời Ngọc Diệp đưa các con rời khỏi, các đồng nghiệp lặng lẽ xúm lại với nhau rồi than thở về những sóng gió xảy ra ngày hôm nay.

“Lý Mạn Như thật là thê thảm, lại đi đắc tội với một người giỏi giang như vậy, mới đầu mọi người đều cho rằng cô ấy chỉ có quan hệ họ hàng với Giám đốc Triệu của Bộ phận Nhân sự thôi chứ, ai mà ngờ được lại có thân phận cao quý và ngầu đến vậy”

“Người đáng thương thì cũng có điểm đáng trách, tôi cảm thấy không đáng thông cảm cho.

loại người như Lý Mạn Như”

“Nói mới nhớ, hai vị tổ trưởng trong phòng đã bị đuổi việc không ai quản lý, không biết người nào sẽ được bầu chọn làm trưởng phòng mới đây?”

“Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là Phó Uyển Hân rồi, cô ấy có quan hệ tốt nhất với Thời Ngọc Diệp, những phúc lợi tốt như thăng chức tăng lương này không để cho cô ấy thì dành cho ai đây?”

Trong lòng mọi người đều thở dài não nề.

Nếu như lúc trước khi Thời Ngọc Diệp mới đến công ty làm việc, họ không đứng cùng chiến tuyến với Lâm Gia Thanh và Lý Mạn Như thì bây giờ nói không chừng có hy vọng được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng kia rồi.

“Ôi, thật là hối hận biết thế lúc trước đừng Làm.”