Chương 110: Con nít ranh mà lại muốn nhúng tay vào chuyện của người lớn
Thời Uyển Ngôn dẫn nhóm con trai xuống xe, đi xuống trước mặt Trịnh Nhạc Huân, nói lời cảm ơn tự đáy lòng: “Tổng giám đốc Trịnh, anh đã vất vả rồi, mấy hôm nay và tới bây giờ anh đã thay tôi giải quyết nhiều chuyện như thế”
“Đâu có đâu có, đều là nhiệm vụ thuộc trách nhiệm của tôi thôi mà”
“Những rắc rối còn tôn đọng đều để tôi tự giải quyết, nhưng mà tôi vẫn còn có một chuyện này phải kính nhờ anh vậy”
“Cô Thời cứ nói đừng ngại ạ.”
“Mấy đứa con trai này của tôi, giao cho anh trông nom hôm nay hộ tôi nhé.”
sạn Anh ta đường đường là đại diện của một chỉ nhánh, tuy rằng năng lực quản lý ngày thường không được xem như là ưu tú nhất, nhưng thật sự cũng hơi khó để tiếp nhận chuyện này. Chẳng lẽ anh ta đã suy bại đến nỗi phải làm bảo mẫu rồi ư?
“Chuyện đó… Cô Thời, tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện chăm sóc trẻ con cả…”
“Đừng lo lắng, chúng nó rất hiểu chuyện, cứ làm việc theo lời của bọn nó là được.”
Làm theo những điều mà tụi trẻ con sai bảo, thế mà còn không khó à?
Trịnh Nhạc Huân liếc đám trẻ đứng phía sau Thời Uyển Ngôn.
“Tổng giám đốc Trịnh đừng lo lắng, con tôi ngoan lắm, sẽ không bắt chẹt anh đâu.
“…Vâng”
Ha ha, tốt nhất là thế.
Phó Uyển Hân hơi ngỡ ngàng, từ lúc xuống xe đã không dám mở miệng nói chuyện nữa.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy tổng giám đốc Trịnh phải nhịn cơn tức như thế, rất muốn phì cười, nhưng lại không dám, chỉ đành im lặng đi theo sau lưng mọi người.
Thời Uyển Ngôn vốn định giao con nhỏ cho Trịnh Nhạc Huân chăm nom rồi lập tức đến phòng khách gặp ông Tô bà Tô, nhưng khi vừa bước vào thang máy, tay cô tạm dừng trên nút bấm số tầng trong thang máy, rồi sau đó bấm số †ầng của ban thiết kế.
Trịnh Nhạc Huân tốt bụng nhắc nhở: “Cô Thời, phòng khách ở trên tầng phòng tôi: “Tôi đến chỗ ban thiết kế trước một lúc đã”
“Co còn có chuyện khác quan trọng hơn ạ?”
Thời Uyển Ngôn ừ một tiếng: “Tôi phải đi chấm công đã”
“Gì cơ ạ?”
“Đi làm phải chấm công đúng giờ, không thì lấy đâu ra lương.”
Không phải chứ ơ, toàn bộ công ty đều thuộc về cô đấy cô ơi, cô còn thiếu chút tiền ấy à?
Tổng giám đốc Trịnh chẳng hiểu mô tê gì chớp chớp mắt, chợt phát hiện dường như những người khác cũng không ngạc nhiên gì, anh ta dường như trở thành chú hề phản ứng lớn nhất trong thang máy. Anh ta bèn vội vàng phục hồi tinh thần lại, cười trả lời.
“Giữ vững quy tắc công ty, làm gương tốt, rất tốt, rất tốt ạ.”
“Ting’ Đã đến tầng của ban thiết kế, Thời Uyển Ngôn đi theo Phó Uyển Hân bước ra thang máy trước, rồi còn cố ý quay đầu dặn dò đám con trai: “Mẹ phải đi làm trước đã, chuyện còn lại giao hết cho mấy đứa nhé.”
Tập thể nhóm bé cưng làm dấu tay ok: “Không thành vấn đề”
Trịnh Nhạc Huân kinh ngạc nhìn đám trẻ trăm miệng một lời, vô cùng chấn động.
Lần đầu trông trẻ, hơn nữa còn trông tận sáu đứa bé, vừa k1ch thích lại vừa khẩn trương, không biết bước đầu phải làm thế nào mới tốt đây?
“Hì hì, các bạn nhỏ nè, các cháu ăn sáng hết chưa? Nếu đói bụng hay muốn ăn gì thì nhớ nói với chú nhé, chú đi mua đồ ăn cho các cháu.”
Vừa nghe đến ăn, ánh mắt Bé Sáu tức thì sáng lên, hoa chân múa tay vui sướng giơ tay lên: “Cháu muốn ăn bánh bông lan dâu tây!”
Trịnh Nhạc Huân cười đến híp cả mắt, đưa tay ra hiệu thư ký nhớ kỹ, sau đó nói: “Được được, đi mua ngay cho cháu đây.”
Quả nhiên thức ăn ngon có thể chinh phục đa số trẻ con, xem ra trông trẻ cũng không quá khó khăn như tưởng tượng đâu nhỉ.
“Mấy cháu còn lại cũng muốn ăn bánh bông lan dâu tây à? Chú đi mua cho các cháu ngay đây.”
Anh ta tâm trạng vui vẻ hỏi mấy nhóc khác, kết quả đổi lấy câu trả lời đầy khách sáo của Bé Lớn: “Khỏi phải phiền toái chú làm gì, chúng cháu muốn ăn gì thì mấy chú bảo vệ này sẽ đi mua ạ”“
Thái độ lễ phép lúc đó của Bé Lớn khiến Trịnh Nhạc Huân sửng sốt vài giây.
Ăn nói rõ ràng, ánh mắt kiên định, lời lẽ và thái độ khi nói chuyện lịch sự hào phóng, vừa nhìn đã biết là người rất có chủ kiến. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể trưởng thành chững chạc thế này, đúng là không phải trẻ con nhà bình thường mà!
Trịnh Nhạc Huân nói ừ một tiếng, rồi dẫn đám trẻ vào phòng nghỉ tư nhân của mình.
“Mấy cháu ngồi chờ ở đây nhé, chú sẽ bảo chị gái này mang mấy món đồ chơi tới cho mấy nhóc chơi, phải ngoan đấy nhé!”
Thuận miệng sai bảo thư ký vài câu, rồi định đi ra ngoài, nhưng đúng lúc đó, anh ta bị Bé Hai gọi lại: “Khoan đã”
“Hả? Bạn nhỏ, cháu cần gì hả?”
“Giờ chú đi thu xếp một chút, mười phút nữa, cháu đến chủ trì họp ban lãnh đạo”
“Gì cơ?”
Trịnh Nhạc Huân còn tưởng mình nghe nhầm.
Bé Hai đối diện với gương mặt đầy vẻ kinh ngạc của anh ta, kiên nhãn lặp lại: “Sắp xếp cuộc họp, bây giờ, ngay lập tức!”
Lần này anh ta chắc chắn mình không nghe nhầm, lòng càng thấy vô lý khó hiểu.
Còn bé tí mà đã muốn nhúng tay vào sự nghiệp của người lớn, tưởng đây là chỗ chơi đùa trong nhà đấy à? Tuy rằng không biết nhà họ Hoắc bình thường giáo dục trẻ nhỏ thế nào, nhưng dựa trên đánh giá của Trịnh Nhạc Huân anh ta, thì yêu cầu của đứa trẻ này đã hơi quá rồi đấy.
Cuộc họp công ty là thứ mà một đứa trẻ như nó có thể chủ trì chắc?
Tự nhiên anh ta không có ấn tượng tốt về đứa trẻ này lắm. Dù vậy, anh ta vẫn nở nụ cười, ôn tôn nhã nhặn trả lời.
“Bạn nhỏ cháu vẫn nên ăn bánh bông lan dâu tây thì hơn ha? Chú đi mua cho cháu đây, ngoan ngoãn chờ nhé!”
Dứt lời, anh ta bảo thư ký ở lại chơi cùng bọn nhỏ, rồi sau đó xoay người rời khỏi phòng nghỉ.
Gương mặt Bé Hai tức khắc sa sầm, quay đầu đối diện với đám anh em, hai mặt nhìn nhau.
Bé Lớn vẻ mặt tự nhiên: “Chú ấy không tin em.
“Hết cách rồi, tuổi còn nhỏ quá, xưa nay không thể thuyết phục người khác được đâu. Bọn họ sẽ chỉ cảm thấy em đang nói xăng nói bậy thôi “Thế thì chờ một chút vậy.”
Vừa mới dứt lời thì chị gái thư ký đã cầm đồ chơi đi tới, trên mặt cô ta là nụ cười thân mật. Cô ta có ý đồ gần gũi với đám trẻ, nhưng mà khổ nỗi, không ai bằng lòng để ý tới chị gái đó cả.
“Mấy bạn nhỏ nè, có muốn chơi cờ không? Ở đây chị có bộ cờ chéo, cờ thú này, còn có cả cờ đam nữa nhé!”
“Không chơi, đừng lấy mấy trò ngây thơ này đưa cho em”
“Vậy nhóm các em muốn chơi gì hả? Xem TV không? TV ở đây có mấy kênh dành cho thiếu nhi đó, các em có muốn xem Cừu Vui Vẻ không?”
“Không”
“Thế thì chúng ta chơi ú òa nhé?”
Những người lớn này… sao cả đám ai cũng ngây thơ thế?
Nhóm bé cưng không nói gì, chỉ nhìn nhau, sau một lúc lâu, Bé Lớn đưa ra quyết định: “Cứu viện”
Bé Hai: ‘Ý kiến hay đó, em đi gọi điện thoại.”
Chỉ trong thời gian chấm công, những người đồng nghiệp trong ban thiết kế đã vây quanh Thời Uyển Ngôn, bô lô ba la hỏi một đống tin đồn.
Cũng may có Vân Mặc Tích ra tay ngăn cản kịp thời, cô mới có thể phá được vòng vây. Sau đó, cả hai cùng lên tầng, đi đến phòng khách.
Đúng lúc Trịnh Nhạc Huân ra khỏi phòng nghỉ.
“Anh đi đến đây làm gì?”
“Cô Thời, tôi đã thu xếp cho đám trẻ ở phòng nghỉ, chúng ta cùng đi qua gặp ông Tô và bà Tô ha”
“Không phải tôi bảo anh và bọn nhỏ cùng giải quyết chuyện khác rồi à?”
“Vâng, nhưng mà…”
Anh ta suýt thì nói tuột những lời trong lòng ra, nhưng đúng lúc đó, một giọng nói tức tối truyền đến từ bên cạnh làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Cô chính là Thời Uyển Ngôn, người đã phá hỏng hôn nhân của con gái tôi, còn hại nó bị cả cộng đồng mạng bôi đen? Tôi nói cho cô biết nhé, hôm nay cô không xong với chúng tôi đâu.”