Sau Ánh Hào Quang

Chương 23: Bại lộ sự thật




Bệnh viện, nhìn Ahim nằm trên giường bệnh mà lòng Lâm Khiêm đau như cắt, tại sao cô lại làm như vậy kai chứ? Yêu anh nhưng lại không chấp nhận tình cảm của anh??? Nhiều dấu chấm hỏi lắm, phải giải đáp thắc mắc này làm sao đây? Như nghĩ ra điều gì đó, anh nhớ đến các bạn của cô và cả Jiyone, chỉ có thể hỏi họ mà thôi? Mạc Vũ chạy ra khỏi cửa, mở điện thoại rồi bấm gọi. Một lúc sau, từ xa một bóng dáng thanh mảnh của Jiyone xuất hiện, vẻ mặt cô thoạt nhìn rất hốt hoảng, nhìn anh với đôi mắt đen sâu hoắm, đôi lông mày khẽ cau lại. Cô chột dạ.

- Anh làm sao vậy? - Cô hỏi.

- Chúng ta nói chuyện được không? - Anh đề nghị.

- Dạ.... được ạ! Anh cứ nói đi.

- Ở đây không tiện, ra ghế đá đằng kia ngồi đi.

Jiyone theo sau Mạc Vũ tìm chỗ nói chuyện, hàng loạt những câu nếu như cứ bay qua bay lại trong đầu cô. Không lẽ anh biết chuyện rồi sao? Không thể nào, cô rất kín miệng, không phải cô ta vì ích kỉ mà nói ra đấy chứ, đúng là một kẻ dối trá...

- Anh hỏi em? Tại sao những chuyện liên quan đến bệnh tình kể cả công việc của Ahim lại giấu anh, lại còn không cho mọi người nói nữa là sao?

Jiyone rơi vào im lặng, cuối cùng thì chuyện này cũng đến, cái sự thật nghiệt ngã này cũng được nói ra rồi. Vài giọt nước mắt lăn trên khóe mi cô.

- Em....

- Không còn gì để giải thích hay sao? Anh hỏi em đấy, tại sao lại làm như thế, em biết rõ cô ấy yêu anh mà anh cũng rất yêu người con gái đó, em lại nỡ lòng lợi dụng việc cô ấy bị ung thư nghiêm trọng để nói cô ấy không có tư cách yêu anh hay sao? Jiyone em quá ích kỉ em biết không? Em yêu anh theo cái kiểu chiếm hữu như nô lệ này sao? Giả sử như hôm nay anh không đến mộ thăm sơ, nghe được mấy lời tâm sự của cô ấy, thì có lẽ cả đời này anh có lỗi với Ahim cũng như với em.

- Anh cái gì cũng bênh vực cô ta, còn mọi điều xấu tai tiếng đều nói là do em làm là sao hả? Em đã sống với anh bao nhiêu năm, từ lúc nhỏ đến tận bây giờ, anh thử nói xem đã bao nhiêu năm rồi, khoảng thời gian đó không bằng vài tháng anh quen với cô ta hay sao? Ngày mai đám cưới mà giờ anh đòi hủy hôn, cái thể thống gì vậy?

Jiyone mắng té tát vào mặt Mạc Vũ. Trái ngược với khuôn mặt giận dữ của cô lại là khuôn mặt lạnh lùng điềm đạm của anh.

- Em nghĩ anh phải làm sao, không lẽ lấy người anh không yêu về làm vợ, một ngày nào đó lại chợt nhận ra rằng cuộc hôn nhân này chỉ là một mớ giấy vụn, không có thứ gì gọi là tình yêu cả. Phải anh đã sai, anh không nên kết tội em quá đáng như vậy, anh cũng sai khi đột ngột chấp nhận qua lại rồi dẫn tới hôn nhân với em. Giờ nói lời này có lẽ hơi muôn, nhưng mà anh nghĩ chuyện đám cưới có lẽ phải hủy. Xin lỗi...

- Giờ anh nói điều này còn có ý nghĩ gì nữa? Mọi chuyện kết thúc rồi.

Mạc Vũ tiến gần với Jiyone, anh ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vỗ lưng cô nhè nhẹ.

- Anh xin lỗi em, anh lần nữa lại làm em tổn thương rồi. Nhưng nói trắng ra thì anh thích Ahim, à không phải nói là yêu rất nồng đậm ấy chứ. Lúc đầu khi cô ấy từ chối, em biết anh cảm thấy thế nào không? Tim anh đau lắm, mặc dù biết cô ấy không có can đảm đến với anh vì anh là một đứa trẻ mồ côi, ở trong cô nhi viện, nhà thờ Y Đức này từ nhỏ, liệu thử hỏi xem có ai dám lấy một đứa trẻ không được dạy dỗ như anh... đây.

- Ai nói với anh như vậy?

- Hét giận anh rồi sao?

- Cứ cho là vậy đi, dù sao thì sự thật cũng là sự thật, chấp nhận vậy, mà mấy lời anh nói vừa rồi sai hết rồi. Ahim vì sợ rằng sau này anh sẽ như mẹ cô ấy, lấy một người chồng bị ung thư, rồi mình cũng bị ung thư, mẹ cô ấy chờ cha cô ấy hơn một năm, nhưng rồi thì sau khoảng thời gian ấy, lại là một tin xấu, cha cô ấy đã chết. Điều này chắc anh biết chứ?

- Ừ Ahim có nói cho anh biết.

- Ừ... mẹ Ahim từ đó suy sụp tinh thần, không biết sao nữa, nhưng vì đứa con mới 6 tuổi nên đành cố gắng sống tiếp. Sau này mẹ cô lại chết vì ung thư, bà sợ rằng Ahim sẽ lo lắng nên cũng giấu giếm, đến lúc biết được thì cũng đã giai đoạn cuối, biết không qua khỏi không muốn ảnh hưởng đến Ahim, nên bà cũng ra đi... Đối với con gái hay con trai, thì chuyện người yêu hay bạn đời mình phải chứng kiến cảnh mình ra đi thì thật không vui chút nào, nên là cái lần anh tỏ tình ý, trong ánh mắt cô ấy tỏa nên niềm vui khôn xiết nhưng thật không may, cô ấy không muốn bản thân mình ích kỉ giành giật anh cho riêng bản thân, để rồi sợ rằng một ngày nào đó cô sẽ đi mất khỏi mắt anh, rời xa khỏi thế gian này... Vì thế mà cô ấy quyết định từ bỏ anh, rồi bảo em hãy chăm sóc anh thật tốt, thay cô ấy yêu anh thật nhiều, trân trọng tình cảm này... Em quá ích kỉ rồi nhỉ, đáng lẽ em phải nói cho anh sớm hơn, vì yêu anh nên em mới vậy, đừng giận em nhé, lần này nếu Ahim có tỉnh lại thì chuyện tình cảm giữa hai người, những khúc mắc đó cứ để em giúp giải quyết.. Hihi..

- Ừ, cảm ơn em rất nhiều, nếu không có em anh không biết sao nữa.. Còn nữa anh không giận em đâu, chỉ là thấy hơi áy náy khi lừa dối tình cảm bản thân làm em tổn thương...

- Thôi mà, chuyện cũ này bỏ qua đi, phía trước còn nguyên đoạn đường dài còn gì, lo tương lai kìa.. À mà Ahim có ổn không? Em nghe đâu chị Yumi bảo là không ổn cho lắm..

- Ừ, không biết Ahim bao giờ mới tỉnh lại được, dù sao thì anh vẫn sẽ chờ cô ấy...

- Hihihi...

..................

Phòng bênh, bầu trời sáng nay thiệt là trong xanh quá đi, Mạc Vũ tự cảm thản... Em có nhìn thấy không Ahim.. Anh ngồi đây chờ em cho đến bao giờ em tỉnh lại rồi ta nói chuyện... Mau tỉnh nhé. Anh nhớ em lắm rồi đây này..

Nhìn hình ảnh chàng trai ngồi ghế đọc sách cho một cô gái nằm trên giường bệnh trăng toát. Mấy đứa bạn cô ngó mà cười..

- Nhìn hạnh phúc quá! Mặc dù nhìn có vẻ không đúng lắm.. - Maverlous nói.

- Nói như cậu mà cũng nói... - Cả đám phản bác.

- Kệ tớ...

- Ờ thì kệ, chúng ta đi ăm cơm... Xì bye bye..

- Ê đợi cái coi....