Sau Ánh Bình Minh

Chương 54: C54: Không thể nào




Ánh đèn trong sảnh tiệc giao thoa vào nhau, tiếng nói cười khoan khoái, nhưng mà sau khi rẽ vào một góc bước vào trong thang máy, tất cả những tiếng ồn đều bị ngăn lại ở bên ngoài bức tượng bằng đá men xanh, yên lặng đến mức có chút đáng sợ.

Lê Lạc bước vào bước vào trong thang máy, nói: "Anh Đoạn, có việc gì sao?"

Đoạn Hưng Diệp bước ra từ trong một góc tường, trên gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười mỉm như thường lệ: "Ba tôi nghe nói anh đến rồi nên muốn gặp anh một chút."

Lê Lạc cười lạnh: "Tôi hợp tác với anh, không có nghĩa là tôi có thể bình tĩnh mà đối diện với người vu khống ba tôi."

"Anh Lê, tôi cũng biết là chuyện này rất khó, nhưng mà có thể nào nể mặt mũi của tôi, anh đi cùng tôi một chuyến được không?"

Lê Lạc cau mày suy nghĩ một lát: "Vậy thì tôi có một yêu cầu."

"Cứ nói đi."

"Có thể bảo vợ anh, à không, vợ cũ anh, bảo cô ấy chia tay với Đoạn Minh Dương không?"

Đoạn Hưng Diệp cười ha ha, tựa như là đã đoán trước: "Được, chuyện này chúng ta từ từ nói, lên lầu trước đi."

Lê Lạc đi vào thang máy theo phía sau hắn, hai người cùng đứng ngang hàng, đối diện với tấm kính phản chiếu ngay cửa thang máy.

Anh nhìn Đoạn Hưng Diệp qua tấm kính, Đoạn Hưng Diệp cũng đang nhìn anh.

Đoạn Hưng Diệp: "Anh Lê đưa ra yêu cầu này, có phải nói rõ là anh vẫn chưa thể dứt tình với em trai tôi không?"

Lê Lạc: "Vừa yêu vừa hận biết bao nhiêu năm, sao có thể nháy mắt liền chấm dứt một cách sạch sẽ được chứ."

Đoạn Hưng Diệp: "Vậy chuyện hợp tác của chúng ta, có phải là có chút nguy hiểm không?"

"Tôi đã dám thẳng thắn với anh, vậy mà anh còn lo lắng chuyện này?" Lê Lạc khẽ bật cười, "Tôi biết tôi không có được hắn, nhưng mà tôi cũng không thích nhìn người khác có được hắn, không được sao?"

Đoạn Hưng Diệp cũng cười: "Bản thân mình không có được thì người khác cũng đừng hòng có được, suy nghĩ của anh Lê có vẻ khá là trùng hợp với tôi một cách bất ngờ đấy. Tôi nghe nói mấy ngày trước anh đi đến nhà em trai tôi lúc nửa đêm, trùng hợp đụng phải cuộc hẹn riêng của nó và vợ cũ tôi, anh có nhân cơ hội tốt đó mà làm gì không?"

Lê Lạc: "Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ, tôi cố ý đợi ở đó được không? Cũng không làm gì, chỉ là không ngừng gây phiền phức cho hai người đó thôi."


"Ví dụ như?"

Lê Lạc nhìn gương mặt cười híp mắt của hắn ta trong tấm kính thang máy, anh cũng cười hi hi: "Ví dụ như... Bàn bạc xem làm thế nào để lật đổ anh chẳng hạn, hai người đó không muốn nghe cũng phải nghe. Cho nên anh nhìn đi, hôm nay cô Tô nhìn tôi rất là khó chịu, nói chuyện cũng mang theo gai nữa."

Đoạn Hưng Diệp gật đầu: "Ngoại trừ tôi ra, cô ấy rất ít khi thể hiện địch ý như vậy với người khác, xem ra quả thực là bị anh chọc tức không nhẹ."

"Ting!" Thang máy lên đến tầng trên cùng, hai người bước lên tấm thảm nhung dày đi về phía trước, tiếng bước chân biến mất tăm, chỉ còn tiếng nói chuyện tiếp tục vang lên.

Lê Lạc: "Anh định tung chuyện của hai người họ ra?"

Đoạn Hưng Diệp: "Nếu như vợ tôi cắn ngược lại tôi trước."

"Nếu như cô ấy không làm gì cả thì sao?"

"Vậy thì hai người chúng tôi đều bình yên vô sự, không liên quan gì đến nhau." Đoạn Hưng Diệp nói, "Tôi không có nhất thiết phải gây thêm sóng gió khi đang sóng yên biển lặng."

Lê Lạc: "Sóng yên biển lặng? Kết quả thẩm tra sắp có rồi?"

Đoạn Hưng Diệp gật đầu: "Thư kí của tôi đã nhận tội rồi, là cô ấy tự ý cung cấp dịch vụ xá,c thịt cho khách hàng nhằm thu lợi, tôi không biết chuyện gì cả."

Lê Lạc khâm phục mà nói: "Anh Đoạn, đủ tàn nhẫn đó!"

Đoạn Hưng Diệp mỉm cười: "Quá khen rồi."

Suốt cả chặng đường, sóng ngầm cuồn cuộn, cuối cùng cũng đưa hai người họ đến trước cửa phòng Tổng thống, Đoạn Hưng Diệp nhấc tay gõ cửa phòng, đợi cho người bên trong xác nhận trong camera xong, thì cánh cửa gỗ được điêu khắc trước mặt mới chầm chậm mở ra.

Hai phía trái phải của cửa có hai người dáng vẻ như là quản gia đứng, cúi đầu rũ mắt, đứng thẳng tắp ở hai bên, cung kính đồng thanh gọi: "Đại thiếu gia."

Lê Lạc huýt sáo một cái: "Chà chà, khí thế này, y hệt như phim điện ảnh."

Tuy nói là nhà anh trước khi bị vu khống còn giàu có hơn nhà họ Đoạn, nhưng người có tiền cũng phân chia thành người này người kia, người từ thời còn trẻ dựa vào trí thông minh tài trí thể hiện tài năng trong công nghệ kĩ thuật cao như ba anh, đa số mọi chuyện đều thích tự mình làm lấy, không hề bảo thủ, cho nên cho dù trong nhà có không ít người làm, nhưng mà khái niệm trên dưới không hề gắt gao lắm.


Còn Đoạn Thiên Hựu là kế thừa tài sản của gia đình, tập đoàn chủ yếu là kinh doanh truyền thống, quan niệm giai cấp đã ăn sâu vào trong máu, xưa nay ông ta vẫn luôn cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc, vệ sĩ và người hầu trong nhà đều tựa như là những quan lại hiển hách thời xưa.

Trước mắt, trong căn phòng khách rộng lớn không chỉ có hai vệ sĩ mở cửa, mà còn có rất nhiều vệ sĩ và cấp dưới, ai không biết còn tưởng là đang thực hiện giao dịch phạm pháp nào đó nữa ấy chứ.

Đoạn Thiên Hựu ngồi ở ghế sofa một người đối diện cửa phòng, đang xem một phần tài liệu, nghe thấy tiếng động, liền ngẩng đầu lên.

Lê Lạc vừa nhìn, liền đột nhiên phát hiện ra, hình như ông ta già đi khá nhiều.

Lần trước lúc gặp Đoạn Thiên Hựu, là sau khi ba anh tạm thời bị giam giữ, anh trong cơn giận dữ đã lỗ mãng mà chạy đến tập đoàn Đoạn Thị tìm Đoạn Thiên Hựu tính sổ, cuối cùng đương nhiên là bị vệ sĩ cản lại rồi, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn Đoạn Thiên Hựu đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía anh.

Là cao ngạo của người lớn tuổi hơn khi nhìn những người nhỏ hơn, cũng là sự khinh thường của kẻ chiến thắng dành cho kẻ bại trận.

Mỗi lần nhớ lại đều khiến anh giận đến mức nghiến răng.

Mà bây giờ, Đoạn Thiên Hựu vừa mới sáu mươi tuổi mà tóc mai hai bên đã thêm không ít tóc bạc, sự nhanh nhẹn trong mắt cũng không còn sắc bén như năm xưa nữa, thậm chí đến cả con ngươi cũng lờ mờ hơi đục.

Dáng dấp của người quyền quý vẫn còn, nhưng mà lại tựa như một chiếc vỏ rỗng, không thể thể hiện ra khí thế đe dọa chỉ đâu ngồi đó của năm xưa nữa rồi.

Chỉ năm năm ngắn ngủi mà thôi, sự thay đổi này hình như là có hơi lớn một chút.

"Ba, anh Lê đến rồi." Đoạn Hưng Diệp nói.

Ánh mắt Đoạn Thiên Hựu âm trầm, cảm xúc trên mặt khó mà phân biệt được.

Lê Lạc không hề sợ hãi mà nhìn lại: "Tìm tôi có việc gì?"

Đến cả một tiếng xưng hô anh cũng không muốn gọi.

Đoạn Thiên Hựu tựa như cũng chẳng để ý, phất phất tay với người xung quanh: "Các người đều ra ngoài trước đi, Hưng Diệp, con đi xuống lầu chủ trì buổi tiệc, lát nữa ba xuống."

Đoạn Hưng Diệp: "Dạ, có việc gì thì ba cứ gọi con."


Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, trong căn phòng chìm vào sự im lặng kì lạ, Lê Lạc thoải mái mà ngồi xuống ghế sofa một người đối diện Đoạn Hưng Diệp, khí thế tựa như là muốn ngang vai ngang vế với ông ta.

Đoạn Thiên Hựu đặt tài liệu xuống, đẩy lên trên mặt bàn, giọng điệu không được tính là thân thiện lắm: "Xem đi."

Lê Lạc cầm lấy, xem lướt qua vài trang, nâng mắt: "Cho tôi xem bảng lợi nhuận nhà ông làm gì? Muốn thuyết phục tôi đầu tư à?"

Rốt cuộc thì Đoạn Thiên Hựu vẫn là người lớn, không thích nghe những lời cà phơ phất phơ, trong mắt có thêm vài phần xem thường và trách mắng: "Xem kĩ đi."

Lê Lạc vứt tài liệu lên bàn một cái "Bộp!", nói: "Không cần, tôi xem xong rồi, ông muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải xuống lầu xem xem con trai ông có bị người phụ nữ khác bắt đi mất hay không nữa."

Anh vừa mới dùng ba phần công lực chọc tức ba anh năm xưa thôi mà Đoạn Thiên Hựu đã có chút giận dữ, thấp giọng cười lạnh: "Được, vậy thì để tôi nói, khi nãy có lẽ cậu cũng thấy rồi, tài khoản của nhà chúng tôi chia làm hai phần, một phần là do Hưng Diệp quản lí, còn một phần nữa, là do Minh Dương quản lí."

"Kết quả đứa con riêng lại xuất sắc hơn, quẩn lí ít mà lại kiếm được nhiều hơn, đúng không?" Lê Lạc cười phụt, "Đứa con trai dạy dỗ xuất sắc ba mươi năm ngược lại còn không bằng đứa con trai riêng sống trong hoàn cảnh nghèo nàn, chuyện này mà bị truyền ra ngoài, mặt già của ông biết đặt đi đâu chứ?"

Đoạn Thiên Hựu: "Cái miệng mồm lanh lợi này của cậu, thật sự chẳng giống ba cậu chút nào."

Lê Lạc: "Còn không biết ngại mà nhắc đến ba tôi? Da mặt ông dày vậy, đúng là ông mà."

"..." Gân xanh trên trán Đoạn Thiên Hựu nổi lên, nhưng mà có lẽ là chú ý đến phong độ của người lớn, nên không nổi giận, mà coi như là không nghe thấy câu nói này, "Lúc tôi đón Minh Dương về, không ngờ là nó lại giỏi giang đến thế, thậm chí còn hơn cả Hưng Diệp."

Lê Lạc: "Một đứa là vì để sinh tồn, một đứa là vì kế thừa tài sản, ông đoán xem ai sẽ liều mạng hơn?"

"Nhưng mà nó bây giờ, dường như không chỉ hài lòng với việc sinh tồn mà thôi." Đoạn Thiên Hựu nhìn chằm chằm anh một cái, "Lòng tham bành trướng không phải là chuyện tốt, dễ khiến cho người khác quên đi mọi thứ, nó tự cho rằng mình đã lớn mạnh đến mức có thể khiêu khích Hưng Diệp rồi, thực tế là, quyền lực của nó đều là do Hưng Diệp tạm thời nhường cho nó mà thôi."

Lê Lạc: "Những lời này của ông nên nói với hắn, nói với tôi làm gì? Tôi không muốn tham gia vào mối quan hệ tam giác của các người."

Đoạn Thiên Hựu: "Nếu như cậu không muốn tham gia, vậy tại sao trước kia làm việc cho Minh Dương, bây giờ lại làm việc cho Hưng Diệp?"

Lê Lạc: "Lùi một bước mong được điều thứ yếu thôi, người quan trọng nhất không chấp nhận tôi, chỉ đành chọn kẻ lưu manh sống qua ngày."

Đoạn Thiên Hựu hít sâu một hơi: "Cậu còn nói chuyện không chú ý như vậy, hạ thấp Hưng Diệp, thì e là tôi sẽ phải nghi ngờ động cơ tham gia của cậu đấy."

Lê Lạc cười: "Ông gọi tôi đến đây, không phải là bởi vì nghi ngờ tôi sao? Giả vờ giả vịt làm gì?"

Đoạn Thiên Hựu: "...Nếu đã như vậy, vậy thì tôi nói thẳng. Tôi cho là mục đích mà cậu cố ý theo phe Hưng Diệp, là vì muốn lấy tin tình báo cho Minh Dương, bởi vì cậu còn tình cảm với nó, tôi nói có đúng không?"

"Đúng." Lê Lạc thừa nhận một cách thẳng thắn, "Đoạn Hưng Diệp đánh tôi xém chút tàn phế, còn cho người cố ý cưỡ.ng hiếp tôi, tim của tôi phải rộng lượng đến mức nào mới làm việc cho hắn ta chứ?"


Đoạn Thiên Hựu hừ lạnh một tiếng nặng nề: "Nghi ngờ của Hưng Diệp đúng là không sai, cậu đúng thật là không sợ chết, vậy mà còn dám thừa nhận."

Ông ta nhấc tay lên muốn nhấn nút gọi vệ sĩ vào trên tay vịn.

"Nhưng mà." Lê Lạc lên tiếng ngăn động tác của ông ta lại, "Chuyện nào ra chuyện đấy, đứa con trai còn lại của ông đối xử với tôi cũng chẳng ra làm sao, tuy là tôi vẫn yêu hắn, nhưng mà tôi cũng sẽ không đưa tin tình báo cho hắn cách miễn phí đâu, trừ khi hắn chia tay với Tô Chỉ, nếu không thì đừng hòng."

Đoạn Thiên Hựu: "Trong tay cậu thì có được tình báo gì chứ? Hưng Diệp làm việc vẫn rất cẩn thận, không thể nào để lại chứng cứ gì."

Lê Lạc đột nhiên cười: "Có chứng cứ thật, hơn nữa còn liên quan đến ông, nếu như ông bằng lòng giúp tôi chia rẽ bọn họ thì tin tình báo này trao đổi với ông cũng được."

"Ồ?" Trên mặt Đoạn Thiên Hựu lộ sự khinh thường: "Cậu nói ra nghe thử xem nào."

"Đã nói là trao đổi, làm gì có chuyện tùy tiện nói ra, ông phải đồng ý với tôi trước đã."

Đoạn Thiên Hựu thăm dò ánh mắt anh, tựa như là đang phán đoán xem mối làm ăn này có hời hay không, cuối cùng cũng nói: "Được, tôi cũng muốn chia rẽ hai đứa nó, mối quan hệ của người một nhà biến thành như thế này, cũng chẳng ra thể thống gì cả."

Lê Lạc: "Vậy thì chắc chắn nhé? Nếu như ông nuốt lời, những tin tình báo sau này tôi đều sẽ không báo cho ông đâu."

Đoạn Thiên Hựu: "Buồn cười, trong tay tôi có mấy chục tên thám tử tư, có nhất thiết phải nói dối để lừa tin tình báo từ miệng của đứa con nít như cậu không?"

"Được được được, ông giỏi." Lê Lạc đứng dậy, tay cho vào trong túi quần, bước về phía Đoạn Thiên Hựu, "Nhưng mà cho dù có nhiều thuộc hạ giúp ông diệt trừ những kẻ không cùng phe với mình, thì vẫn có những điểm mù đúng không?"

Đoạn Thiên Hựu: "Không thể nào."

Lê Lạc: "Thật sao?"

Đoạn Thiên Hựu: "Cho dù là tôi nhất thời bỏ sót, quên mất chỗ nào, vẫn còn Hưng Diệp, nó sẽ... làm... thay tôi..."

Lê Lạc cười mà không nói.

Đoạn Thiên Hựu hiểu ra: "Ý cậu là..."

"Xem ra ông vẫn không có già mà lú lẫn đến vậy."

Lê Lạc khom người xuống, tay từ trong túi quần rút ra, nắm lại thành nắm đấm, cầm hai món đồ.

"Chỗ tôi có một hũ thuốc, và một đoạn ghi âm, ông muốn xem cái nào trước?"