Satan’s Diyu

Chương 18: Ánh sáng đen, bóng tối sáng




Với hành vi cả đêm không về này, ba mẹ cũng không nói gì nhiều… Hoặc nói, họ căn bản không thèm để ý xem cậu có về nhà hay không, Hạ Nhị cười cười, luôn luôn là như thế. Hạ Diệu Huy trái lại phức tạp nhìn cậu một hồi.

“Này… có quan hệ gì với cậu Phỉ vậy?”

Hạ Nhị ngẩn người, lộ ra nụ cười vừa mừng vừa sợ.

“Là bạn học cùng trường.”

“……”

Không nói gì, Hạ Diệu Huy nhìn cậu một lát, sau đó bỏ đi.

———————— [Satan’s Diyu from Alice’s Land] ————————

Vì một đêm không ngủ, tinh thần Hạ Nhị có chút èo uột, giờ nghỉ trưa liền úp mặt lên bàn nghỉ ngơi. Sau đó liền cảm thấy xung quanh nháy mắt yên tĩnh lại, Hạ Nhị sắp ngủ có chút khổ sở nhấc đầu lên, sau đó thấy được một người không nên xuất hiện ở nơi này.

“Hạ Nhị!”

“… Ivy?” Chống cái đầu sắp rơi vào bóng tối, Hạ Nhị gần như nghĩ rằng mình thấy ảo giác. Cậu ấm tóc vàng lúc này đứng trước bàn học cậu, ánh mắt phức tạp.

“Có thể nói chuyện với cậu được không?” Ivy nhìn chung quanh, chậm rãi mở miệng. “Ở chỗ khác?”

“… Được!” Hạ Nhị lắc lắc cái đầu có chút lờ đờ, ngập ngừng đứng dậy.

“Không được đi, fuck!” Lại một giọng nói truyền tới từ cửa vào yên tĩnh, Hạ Nhị ngẩng đầu, thấy cậu ấm tóc bạc đứng đó, tay chống khung cửa. Đầu Hạ Nhị càng thêm lộn xộn, hôm nay sao hết người này đến người khác lại hành động khác thường. Cậu Phỉ vốn tuyệt đối không dính dáng tới mình ở chỗ có người, mà Ivy trước giờ cũng không thèm nói chuyện với cậu.

Toàn lớp đều im lặng, cả người đi trên hành lang cũng lén lút hoặc công khai chú ý bên này, Hạ Nhị ở giữa mắt bão hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết phải phản ứng làm sao.

“Có ý gì, Phỉ?” Ivy nheo mắt lại, nhìn cậu Phỉ dựa vào cửa.

“Chính là ý này!” Cậu ấm tóc bạc có chút bực bội cào cào tóc, mắt vốn hơi xếch lên dường như vì đủ loại nguyên nhân mà có vẻ có chút mệt mỏi. “Có chuyện gì trực tiếp đi nhờ ông già nhà cậu, không liên quan tới cậu ta!”

Ivy không nói gì, chỉ nhìn thẳng cậu Phỉ. Một lát sau, thiếu niên tóc vàng chậm rãi mấp máy môi mỏng, dường như lặng lẽ nói ra gì đó, cậu Phỉ ngẩn người, sau đó lại càng bực bội gật đầu, mang sự khó chịu bất minh.

Ivy xoay người lại, lộ ra một nét cười xin lỗi với Hạ Nhị vẫn ở ngoài tình huống.

“Ngại quá, tôi không biết cậu là người của cậu Phỉ, quấy rầy đến cậu!” Phảng phất như cố ý, Ivy dùng âm thanh mọi người có thể nghe được nói như vậy, cậu Phỉ ngoài cửa sắc mặt lại càng khó coi hơn.

Thiếu niên tóc vàng xoay người rời đi, phảng phất như đã thành công làm xong trò quỷ. Cậu Phỉ đứng ngoài cửa dừng một chút, cuối cùng vẫn đi tới chỗ Hạ Nhị, bắt lấy tóc cậu đẩy nhẹ về phía mình, nhìn thẳng vào màu đen không chút bóng sáng kia.

“Bố cho mi một lời khuyên, đừng dính dáng tới Ivy, mi không thể trêu vào nó được!”

Sau đó trực tiếp rời đi trong khi Hạ Nhị còn chưa phản ứng được.

Sau khi hai nhân vật nặng ký rời khỏi, phòng học trong nháy mắt được giải phóng, chỉ là mọi người ngầm hiểu hạ giọng bàn tán, thường xuyên nhìn về phía thiếu niên tóc đen. Cũng có người trực tiếp chạy tới hỏi thẳng vào vấn đề, Hình Ảnh Ly chính là người đó.

“Hạ Nhị, hóa ra cậu quen cậu Phỉ à!” Mắt thiếu nữ tóc đen sáng lấp lánh. “Sớm nói là được rồi!”

“… Hở?” Hạ Nhị còn ở vào trạng thái bán mơ hồ, rất lâu sau đó cũng chỉ có thể bốc ra một âm thanh nghi vấn.

“Cậu ta chính là No.2 phù hợp với vai ác quỷ trong cảm nhận của tớ!”

Ngay lúc nghe đến “ác quỷ”, Hạ Nhị liền tỉnh táo lại. Tay cậu xoa nhẹ ngực, chỗ đó, tim đập kịch liệt phảng phất như muốn phá ngực mà ra. Thiếu niên tóc đen cười hơi gượng gạo, bắt đầu từ lúc nào, kẻ đó đã có thể tạo thành phản ứng lớn như vậy với mình?

“… Tại sao?”

“Muốn hỏi lý do thì, cậu ta rất đẹp trai, hành vi lại rất kiêu ngạo, rất phản nghịch…” Cậu Phỉ cực kỳ ghét bị xếp hạng, không ai muốn đụng đến bóng tối của cậu Phỉ, nếu thật sự phải nói thì, thiếu niên phản nghịch so với shota quý tộc hình như càng được nữ sinh ưu ái hơn.

Đây gọi là trai không vô lại gái làm sao khoái ư… Hạ Nhị lặng lẽ phỉ báng trong lòng.

“… Quan trọng nhất chính là…” Ngón tay Hình Ảnh Ly lướt một vòng ở không trung, chỉ vào đầu mình. “Trực giác đó!”

“……”

Hạ Nhị im lặng, trực giác của thiếu nữ tóc đen trước giờ luôn luôn chính xác. Cậu bắt đầu vô thức so sánh Phỉ Dạ Nguyệt với kẻ kia, lại có chút hoảng sợ phát hiện, dù bên ngoài bất đồng như thế nào, nhưng bản chất của họ vẫn mang một loại bóng tối đồng dạng.

———————— [B e ta B y W e e n] ————————

Đúng vậy, thiếu niên tóc bạc kia cũng mang thuộc tính bóng tối, cho nên mới nhịn không được bị ánh sáng hấp dẫn, thâm sâu, lặng lẽ, bị hấp dẫn.

Ác quỷ ở trong bóng đêm lẳng lặng suy nghĩ, liếm vuốt nhọn của mình.

Cũng giống như hắn…

Cho nên, chính là kẻ địch…

Bóng tối bắt đầu mỉm cười.

Cho nên, hắn phải làm chút gì đó…

Biết không, ác quỷ trước giờ là đại diện của ham muốn độc chiếm và vặn vẹo.

Cho nên, để có được em yêu dấu, ta sẽ khiến toàn bộ thế giới đều cô lập em.

Em chỉ cần nhìn một mình ta thôi, Angel.

—————— [alicesland.wordpress.com] ——————

Về lý do Ivy tìm đến mình, Hạ Nhị suy tư một lát liền từ bỏ. Hôm nay là thứ sáu, cũng là một trong những ngày gặp lại bóng tối. Hôm qua Sophie đến tìm cậu, sắc mặt nữ cảnh sát đỏ tươi mang chút mệt mỏi, nhưng vẫn tóm tắt sự việc nói với cậu. Vì Game vốn chính là hiện tượng không thể công khai của thế giới bên trong, người có thể tham dự Game không giàu thì cũng sang, mà các Doll thì không có bối cảnh —— nói đúng ra là bị cưỡng chế xóa đi bối cảnh, cho nên Ivy nhìn thấy Hạ Nhị trong bữa tiệc mới giật mình vì sự cố chấp của cậu Phỉ, những thứ đó đều tăng thêm độ khó trước giờ chưa từng có cho việc điều tra. Sophie không được đụng tới, cũng không thể đụng tới được, nơi này không phải địa bàn của cô.

Cho nên, Hạ Nhị chỉ có thể mỉm cười với nữ cảnh sát đỏ tươi.

Sau này xin giúp đỡ nhiều hơn!

Hạ Nhị thở dài, đi ra thang máy.

———— [Satan’s Diyu by Đồi] ————

Lúc gặp lại Ivy, Hạ Nhị liền hiểu được nguyên nhân Ivy tới tìm mình trước đó. Cậu ấm tóc vàng ngồi trong phòng phát thanh, ngắm nghía tai nghe. Hạ Nhị nhìn đôi mắt mang theo lửa giận của Sophie, sáng suốt không nói thêm gì nữa.

Nữ cảnh sát đỏ tươi đặt mông ngồi lên ghế dựa bên cạnh Hạ Nhị, mặt không đổi sắc lại khiến người ta vẫn cảm thấy được không khí phẫn nộ vây bọc quanh cô. Thiếu niên tóc đen cẩn thận cười xòa, đưa nước ngọt vừa mua qua.

“… Xin lỗi, Hạ Nhị!” Hung hăng nốc một ngụm nước ngọt, Sophie trầm lặng một hồi, sau đó lặng lẽ mở miệng. “Hôm nay e rằng không thể để cậu làm việc!”

“Không sao, tiền tính vào là được!” Hạ Nhị cười cười nói.

Cậu vừa mới biết được từ người khác, vị Tôn đại thần kia hình như nghe phong thanh từ chỗ nào đó, thông qua quan hệ của cha, cưỡng chế yêu cầu đảm nhận vị trí MC của «Lắng nghe», cùng kẻ kia trò chuyện. Cha Ivy cưng chiều con trai có tiếng, Sophie bên này đắc tội không nổi Ivy bên đó, đành phải mặc cả đưa ra yêu cầu chỉ có đêm nay. Hai bên đạt thành hiệp nghị, nhưng rõ ràng cô gái kia một bụng lửa nghẹn.

Phải nói, thật không hỗ là fan cuồng hay sao… Hạ Nhị quay đầu nhìn Ivy cách kính, tóc vàng dù ở trong bóng tối cũng có vẻ chói mắt sáng ngời đến thế. Thiếu niên như thiên thần lẳng lặng khẩy tai nghe, mặt không đổi sắc dường như đang suy tư gì đó, trong mắt lại là cuồng nhiệt có thể đốt rụi mọi thứ.

“Sân khấu của cậu ấm được nuông chiều chỉ có đêm nay thôi, vị khách quý bốc đồng kia đêm nay có thể đến cổ vũ hay không, không phải chuyện đám khán giả bất tài bọn tôi có thể đảm bảo!” Sophie nhìn đám trợ lý tư nhân bận rộn, phát ra tiếng cười nhạo. “Quỷ con!”

“……” Hạ Nhị sáng suốt không mở miệng.

“Cậu Hạ Nhị!” Một trợ lý đi tới, lễ độ gật đầu với Sophie. “Có thể mời cậu nói với chúng tôi một chút về hạng mục công việc cần chú ý không?”

“Ờ!”

Hạ Nhị có phần vừa mừng vừa sợ, đứng dậy rời khỏi cùng trợ lý. Sophie nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, nốc một ngụm nước ngọt như để che giấu gì đó.

Thật ra cô có thể ngăn cản trò hề này, rất đơn giản, không tốn chút sức lực nào ngăn cản. Cô chỉ cần tiết lộ chuyện về ác quỷ và một chút xíu nguy hiểm cho cha của cậu ấm tóc vàng kia, nếu người cha đó thật sự yêu thương con mình, sẽ tuyệt đối không bằng lòng để Ivy càn quấy. Chỉ cần tiết lộ một chút về bóng tối của ác quỷ, mọi người sẽ chỉ dám nhìn ngắm từ xa, ngoại trừ kẻ bị điên.

Cô chính là kẻ điên, đã điên cuồng từ khoảnh khắc father biến mất. Cho nên mới cố ý không nhắc nhở, lấy cậu ấm thiên thần tóc vàng ra làm quân cờ kiểm tra thử một lần: rốt cuộc thiếu niên kia đối với ác quỷ có phải là thứ cần thiết hay không. Không phải chưa từng nghĩ tới khả năng nếu đổi người tiếp điện thoại sẽ có kết quả thế nào, cho nên mới coi Ivy là quân cờ dâng lên tận cửa, dù đây sẽ khiến cậu ấm tóc vàng biến thành vật tế của ác quỷ.

Đó cũng rất hay! Cô nghĩ. Nếu như vậy, có thể lợi dụng bối cảnh của Ivy, bất luận là tài chính, nhân công, hay kỹ thuật.

Coi sinh mệnh là vật vô cơ, đã cùng loại với kẻ đó…

Nhiễm phải chất độc thơm ngọt của bóng tối không chỉ là Ivy, mà còn thêm cô nữa.