Ở ở
bệnh viện mấy ngày, cơ thể Diệc Tâm Đồng có phần hồi phục rõ ràng. Mấy
ngày nay Vũ Lạc Trạch ngày ngày chạy đến bệnh viện, cạnh giường nhìn
thời tiết bên ngoài, nhếch môi cười miễn cưỡng:
- Anh, có phải ba em đã chết rồi không?
Vũ Lạc Trạch đứng ở sau lưng cô, tay đặt trên vai cô, thở dài nói:
- Ngay cả Dương cũng bỏ qua, có lẽ thật sự. . . . . . - Đã chết!
Nước mắt Diệc Tâm Đồng không kìm được rơi xuống, đây là kết quả cô sợ nghe
thấy nhất. Biển sâu như vậy, cầu cao như vậy, lại trúng đạn, còn có thể
sống sao? Hoàn toàn không thể sống sót, chỉ có cô đang tự lừa mình dối
người cho rằng ba còn sống.
- Đồng Đõồng, đừng đau lòng nữa, em còn có người anh trai là anh đây!
Cô ghé vào vai anh, không ngừng khóc nói:
- Tại sao trời cao đối với em tàn nhẫn như vậy?
- Sẽ tốt thôi, để những không vui đều qua đi! Chú hai trên trời có linh thiêng cũng không hi vọng em khổ sở như vậy!
- Ba! Là em hại chết ông ấy! Em có tội! – Cô đấm ngực, khàn cả giọng khóc nói.
Anh vỗ lưng của cô, cổ họng nghẹn ngào theo.
Cô khóc mệt, nằm sấp trên giường, mái tóc đen tuyền ống ả có vẻ xốc xếch
không chịu nổi, đôi mắt sưng đỏ dọa người. Mặt của cô vùi vào trong gối, môi mấp máy:
- Anh, em muốn rời khỏi nơi này!
- Em muốn đi đâu?
- Nước Anh. . . . . . – Cô muốn trở về nơi ba đã từng ở.
- Được! - Cho dù trong lòng có rất nhiều không nỡ, nhưng anh hiểu tâm tư của cô.
Vài ngày liên tiếp Mạc Duy Dương không hề chợp mắt, tự mình dẫn theo thuộc
hạ của mình tìm kiếm thi thể Vũ Thịnh Thiên bên bờ biển. dđ lê quý đ.ôn
Mặc dù hi vọng mong manh nhưng trước khi còn chưa tìm được trước, anh
không muốn buông tha.
Mặt trời nóng rực nhô lên cao, các thuộc hạ có chút không chịu nổi quay đầu lại nhìn anh nói:
- Mạc thiếu gia, mặt trời lên rất cao, có muốn. . . . . .
- Tiếp tục tìm! – Biểu cảm trên mặt anh âm u.
Đám thuộc hạ cũng không còn dám có dị nghị, tiếp tục tìm dọc theo vị trí bờ biển.
Diệc Tâm Đồng đứng trước quầy làm xong thủ tục xuất viện, xoay người thì vừa lúc gặp được Phi Ưng. Anh đi về phía cô, quan tâm hỏi:
- Khá hơn chút nào chưa?
Cô bĩu môi nói:
- Xuất viện, cảm ơn!
- Kế tiếp có dự định gì?
- Rời khỏi thành phố J! - Ánh mắt cô rất lạnh nhạt nhìn anh.
Anh kinh ngạc nhìn lại cô:
- Khi nào lên đường rời đi?
- Vé máy bay tối nay! - Cô mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy bi thương.
Anh không hề nói gì, chỉ nhìn cô.
Đang lúc Mạc Duy Dương sắp mất đi lòng tin thì thuộc hạ của anh đột nhiên điện thoại tới nói cho anh biết:
- Mạc thiếu gia, có phát hiện, anh qua đây một chuyến đi!
Trong lòng anh xuất hiện giật mình từ đâu tới, tìm được? Bỗng nhiên anh sợ biết kết quả. . . . . .
Khi anh mở cửa xe BMW của mình ra chạy tới bờ biển thì thuộc hạ của anh đã đưa thi thể Vũ Thịnh Thiên lên bờ.
- Mạc thiếu gia, không còn hít thở! Ông ấy rớt xuống đoán chừng bị nước
biển đẩy tới một thân cây. Anh xem ở đây có dấu vết va quẹt làm bị
thương . . . . . . – d.iễn đàn lê quý đ,ôn Thuộc hạ nâng cổ của ông ấy
lên để cho anh nhìn.
- Đưa đến bệnh viện! - Bất luận kết quả như thế nào, trước hết chở đi bệnh viện xem tình hình một chút.
Vũ Thịnh Thiên được đưa đến bệnh viện thì bác sĩ kết luận bệnh nhân đã tử vong, cấp cứu không có hiệu quả.
Mạc Duy Dương tê liệt tại chỗ, cả người tựa vào vách tường. Mặc dù đã sớm
ngờ tới sẽ có loại kết quả này, nhưng anh vẫn không có cách nào tiếp
nhận. Lấy điện thoại trong túi ra, tâm tư sức lực cực kỳ mệt mỏi lại bỏ
lại vào trong túi.
Tiến về phía phòng bệnh của cô, trong nháy mắt đẩy cửa ra, trong phòng một vùng tăm tối. Chờ anh bật đèn trong phòng thì
trong đó đã không còn một bóng người, ga giường gấp rất chỉnh tề, d-iễn
đàn .lê quý đ-ôn anh lập tức cuống cuồng, vội vã chạy ra khỏi phòng tiến về phía quầy.
Giọng có chút thở gấp, đập cái bàn trước quầy hỏi:
- Bệnh nhân phòng 348 đi đâu?
- Bệnh nhân phòng 348 đã xuất viện!
- Chuyện khi nào? - Trong lòng anh kinh sợ, có loại dự cảm xấu.
- Làm thủ tục xuất viện sáng nay! – Cô gái ở đại sảnh tò mò nhìn anh.
Anh xoay người, bấm số điện thoại Diệc
Tâm Đồng, nhưng điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở: “ Thực xin lỗi, số máy quý khác gọi hiện tại đã đóng!”
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, nghĩ đến có thể cô trở về biệt thự của Vũ
Thịnh Thiên, lái xe chạy như bay đến phía dưới khu Linh Lung. Anh đứng
trước cửa nhà cô nhấn chuông thật lâu.Trước sau đều không có người đến
mở cửa cho anh. Anh lại hỏi thăm hàng xóm bên cạnh, có thấy một cô gái
về nhà hay không
Hàng xóm gật đầu một cái nói: “ Có một cô gái đã trở lại cùng với một người đàn ông cao lớn, có điều cô gái xách thep hành
lý đi với người đàn ông rồi!”
“ Chuyện khi nào?”
“ Mới vừa nãy thôi!” Hàng xóm cười nói.
Lúc này trong đầu Mạc Duy Dương chỉ có một ý nghĩ, đó chính là cô sắp rời
khỏi anh, trái tim bất lực thắt chặt, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng,
không thể tiếp tục suy nghĩ .
Cả quá trình lái xe, trong đầu anh
không ngừng thoáng qua từng chút từng chút cảnh hai người chung sống và
hỉ nộ ái ố của cô. Ánh mắt nhín ra phía ngoài cửa xe, cảnh tưởng mày đen lướt qua cửa sổ xe, nghĩ đến cô sắp phải rời khỏi anh, bàn tay của anh
vô lực nắm chặt tay lái.
Diệc Tâm Đồng và Phi Ưng đến nơi kiểm an của sân bay. Cô muốn đưa tay đón lấy hành lý trên tay Phi Ưng, lại bị Phi Ưng ngăn lại.
“ Cái này để anh, anh sẽ đưa em đến Anh quốc!” Phi Ưng nhếch môi cười nói.
Diệc Tâm Đồng nhìn anh, qua một hồi lâu mới hỏi: “ Anhlà vì ba em mới đối với em tốt như vậy phải không?”
“ Không hoàn toàn đúng!” Một nửa là quan tâm, một nửa là thích cô, anh đang cười nói trong lòng.
“ Anh về đi! Một mình em đi là được rồi!”
“ Để anh đưa em đi!”
Diệc Tâm Đồng chưa thấy qua người nào kiên trì như vậy, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Mạc Duy Dương chạy tới sân bay thì chỉ còn một chuyến bay cuối cùng, bay đi Anh quốc. Anh đi thang máy, không để ý thang máy vẫn còn đang lên cao,
trực tiếp xuống thang máy,đứng ở hành lang nhỏ thật dài, xoay người tìm
kiếm một bóng dáng khắp nơi. Ánh mắt đột nhiên liếc thấy một bóng lưng
quen thuộc, mà bóng lưng kia đang đi tới cửa an ninh, anh đuổi theo thật nhanh, “ Đồng Đồng!” Anh nắm bả vai của đối phương một cái, người nọ
bất thình lình xoay n gười, vừa nhìn là mê trai đẹp, lập tức ra vẻ háo
sắc lộ toàn răng nanh “ Tìm em à?”
Khuôn mặt vui mừng của Mạc Duy
Dương sau một giây trở nên thất vọng, không phải cô ấy, chỉ là có thân
hình tương tự. Anh vội vàng buông tay nói xin lỗi
“ Xin lỗi, nhận lầm người!”
Mà trong phút chốc anh nhận nhầm người đó, Diệc Tâm Đồng và Phi Ưng vào cửa an nhinh, đưa vé máy bay vào bên trong.
Chờ khi anh thấy cô thì đã không kịp rồi, nhân viên kiểm an tiến lên ngăn cản anh
“ Mời ngài xuất giấy tờ và vé máy bay!”
Anh gấp gáp nói: “ Giúp tôi gọi người trước mặt….”
Nhân viên kiểm anh nhìn sau lưng, cũng không hề thấy người nào.
Mạc Duy Dương tức giận thiếu chút nữa vung tay đánh anh ta, đều do anh ta,
khiến cho anh bỏ lỡ cơ hội nói tạm biết với cô, đưa tay níu cổ áo anh ta lại quát: “ Mẹ anh đấy!”
Nhân viên kiểm an bị chửi một hồi vẫn không hiểu ra gì cả.
Mạc Duy Dương buông lỏng tay, xoay người vào thang máy, chưa tùng nghĩ tới… có một ngày cô sẽ đi mất ngay trước mắt anh, cô gái vôn được anh bao
bọc trong lòng bàn tay…. Lại có thể bỏ anh mà đi. Anh ngồi trong xe hai
tay bới mái tóc đen, ngửa đầu hốc mắt có chút hồng.
Mạc Duy Dương
không biết trở lại biệt thự như thế nào, bây giờ nhớ tới ký ức vẫn còn
mới mẻ như cũ. Chĩ nhớ rõ ngày đó anh mất đi cô, anh uống say mèm một
trận, phát điên trong phòng khách một hồi, dọa người nhà Mộ Dung, cuối
cùng Mộ Dung Tuyết dìu anh trở về phòng, cả người anh tê liệt ở trên
giường, trong miệng lẩm bẩm tên của cô, khóe mắt rớt ra một giọt nước
mắt.
Mộ Dung Tuyết nhìn người đàn ông vô dụng trên giường, trong lòng không hiểu sao lại đau xót, đây là Mạc Duy Dương mà cô biết sao? Tại
sao phải chật vật như vậy, còn cái tên anh kêu trong miệng kia, cô đã
quá quen thuộc, Diệc Tâm Đồng.
Hai năm sau!năm nay Mạc Duy Dương đã
ba mươi hai tuổi, vẫn là tổng giám đốc của tập đoàn Diệu Hằng, diện mạo
anh tuấn không hề thay đổi chút nào, chỉ là đeo một cái kính màu vàng
kim. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thỉnh thoảng lại nhìn thấy mắt anh
không còn thâm sâu nữa, mà thỉnh thoảng lại thoáng qua một tia ảm đạm
đau đớn. Động tác theo thói quen của anh bây giờ là một tay chống cằm
trầm tư cộng với vểnh khóe môi. Dáng vẻ đó giống như đang nhớ lại chuyện gì vui vẻ.không ai biết anh đang nghĩ gì.
Có một loại người sống
trong hồi ức qua ngày, mà cũng có một loại người muốn có được hồi ức qua mỗi ngày.Mạc Duy Dương thuộc về loại người trước.
Hai năm rồi, cô
rời khỏi anh đã hai năm rồi, mà trong hai năm này, cô chưa từng gọi điện thoại cho anh,số điện thoại trước kia của cô đã sớm đổi rồi. Anh biết
cô ở nước Anh, bây giờ nước Anh trong lòng anh là một đau đớn.Mỗi lần đi công tác, anh luôn tránh nước Anh ra, không phải không muốn gặp cô, mà
là quá muốn gặp cô, khôn biết như thế nào cho phải.
Thì ra muốn gặp
lại không thể gặp là chuyện khổ sở như vậy, anh khổ sở cưới một tiếng,
cho đến khi cửa phòng làm việc bị đẩy ra.Đi vào là Mộ Dung Tuyết, cô vừa tiến vào lại thấy vẫn tư thế đó.Người đàn ông này thay đổi quá lớn, vốn từ bá đạo vô lý đến bây giờ thành trầm muộn bình tĩnh. Cô biết này toàn bộ là vì một người con gái tên là Diệc Tâm Đồng.
“ Dương!” cô đi tới phía sau anh nhỏ giọng kêu một tiếng, anh chậm rãi xoay người, ngẩng
đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu hỏi “ Có chuyện gì sao?”
“ Có muốn ly hôn hay không?” Mộ Dung Tuyết đặt tìa liệu trên tay lên trên bàn làm việc, nhìn anh hỏi.
“ Tại sao?” Anh nhếch môi gượng cười một tiếng.
“ Rõ ràng anh yêu cô ấy, Mạc Duy Dương… ly hôn không phải rất tốt sao?” cô không hiểu anh đang kiên trì cái gì.
“ Anh sẽ không ly hôn!” Đâu anh cũng không ngẫng lên nói.
“ Tại sao? Chẳng lẽ hôn nhân thế này có ý nghĩa sao?” cô thực sự quá mệt
mỏi. Hai người kết hôn cũng hai năm rồi, chưa từng nắm tay, chưa từng
lên giường, tiếp tục vậy nữa, gia trưởng hai nhà sẽ buộc cô sinh con!
“ Nếu như em tìm được một nửa kia, anh sẽ kí tên ly hôn!” anh đứng dậy
lướt qua cô đi ra ngoài, Cô đuổi theo anh,đưa tay giữ chặt cánh tay của
anh, trong mắt có ướt át.
Nếu như nói trước kia ghét anh, thì bây giờ cô lại đau lòng cho anh,còn có thể có ấn tượng tốt không giải thích
được đối với anh. Một người đàn ông từ nội tâm cho đến vẻ bề ngoài đều
trở nên lạnh lùng và ưu buồn, là phụ nữ luôn không kháng cự được, huống
chi cô và anh chungsống lâu như vậy, cô thật sự sợ mình sẽ yêu anh.
“Mạc Duy Dương quên cô ấy đi!”
Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt cô, sau đó kéo cánh tay của cô từ trên tay anh xuống.