- Mạc thiếu gia, cứu ba tôi, ông ấy hẳn sẽ không chết, anh cứu ông ấy có được không? - Cô kéo cánh tay của anh, nước mắt mơ hồ hốc mắt.
- Được, anh phái người đi tìm ông ấy, nhưng em phải đồng ý với anh, nghỉ ngơi thật tốt! - Anh thở dài nói.
Có thể tìm được hay không còn là một bí mật, cho dù tìm được, cũng chưa chắc còn sống. Sắc mặt Mạc Duy Dương cứng lại nắm chặt tay cô.
Cô nước mắt lã chã gật đầu nói:
- Được, tôi nghe anh, xin anh nhất định phải đưa ông ấy quay về, tôi chỉ có duy nhất một người thân là ông ấy thôi!
- Anh đồng ý với sẽ dốc hết toàn lực tìm kiếm ông ấy, nhưng anh cũng không thể bảo đảm ông ấy vẫn còn sống! -Anh vỗ lưng cô, tâm tình có phần nặng trĩu.
Diệc Tâm Đồng cũng biết, cơ hội ba có thể còn sống sót rất nhỏ, nhưng cô không muốn buông tha một chút hi vọng còn sót lại.
Vũ Lạc Trạch nhìn báo sáng nay, biết tin tức Vũ Thịnh Thiên trúng đạn rơi xuống biển, đồng thời cũng biết được Diệc Tâm Đồng vào bệnh viện, sáng sớm chạy tới bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, ánh mắt quét về phía người trên giường, bước nhanh tới bên giường, kêu lên:
- Đồng Đồng!
Diệc Tâm Đồng khó khăn từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ôm lấy Vũ Lạc Trạch khóc nói:
- Anh, có phải ba em chết rồi không?
- Đồng Đồng trước hết em đừng gấp, chú hai không có việc gì!
- Em biết rõ anh đang an ủi em, từ hôm qua tới hôm nay Mạc thiếu gia vẫn không hề mang tới bất cứ tin tức gì. Em biết hi vọng không lớn, nhưng. . . . . . Em thật sự hối hận đã gọi ba đi giúp đỡ, nếu như không phải là em gọi ba đi giúp đỡ, ông ấy cũng sẽ không bị súng bắn chết, là lỗi của em, là em hại chết ba! - d;iễn đàn lê quý đ,ôn Cô dùng sức đấm lồng ngực của mình, cực kỳ bi ai khóc nói.
Vũ Lạc Trạch bắt lấy tay của cô, khuyên nhủ:
- Không phải lỗi của em, ai cũng không thể ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, em phải tin tưởng bản lĩnh của Dương, cậu ấy nhất định sẽ mang đến tin tức tốt!
- Có thật không? - Cô hít mũi một cái.
- Đúng, không có tin tức chính là tin tức tốt, em phải nghĩ như vậy! - Vũ Lạc Trạch khổ sở cười một tiếng.
Mà Mạc Duy Dương trốn ngoài cửa, không tự chủ siết chặt quả đấm, ngửa đầu tựa vào vách tường, gương mặt tuấn tú xẹt qua một tia tái nhợt. Ngày hôm qua đội điều tra lục soát toàn bộ quanh biển một lần, không tìm được thi thể Vũ Thịnh Thiên. d'iễn đàn lê quý đ:ôn Đội trưởng đội điều tra bảo anh không cần làm tiếp vô ích nữa, người nhất định phải chết không thể nghi ngờ rồi.
Cái này bảo anh làm sao đối mặt với cô, làm sao nói kết quả này cho cô biết, chẳng lẽ muốn anh tàn nhẫn nói cho cô biết không cần ôm lấy bất kỳ hy vọng gì nữa, sẽ không có kết quả. . . . . .
Anh vốn định bước vào phòng bệnh, bước chân xoay chuyển, trực tiếp từ ngoài phòng bệnh đi mất.
Ngoài phải tìm thi thể Vũ Thịnh Thiên, Mạc Duy Dương còn phải đối mặt các vấn đề nhà họ Mạc và nhà Mộ Dung hỏi.
- Mạc Duy Dương chừng nào thì mày mới có thể bớt phóng túng bản thân! Tao cầu xin cha vợ đại nhân của mày giúp mày xử lý xong cục diện rối rắm, nhưng mày rất giỏi, chẳng những không kiêng dè, còn chạy đi giết người! Mày muốn chọc giận chết tao phải không? - Mạc Vi Phẩm giận dữ quăng đồ, mặc kệ ai cũng không ngăn được.
Mạc Duy Dương mệt mỏi, mặc cho ông gầm thét cho đến khi thở hồng hộc ngã ngồi trên ghế sofa.
Vũ Phong Nhi vội ra hiểu bảo anh lên lầu, anh đang có ý đó, lại bị Mạc Vi Phẩm hét lên:
- Mày đứng lại, lời của tao còn chưa nói hết, mày đi cái gì mà đi. Bắt đầu từ ngày mai, mày chuyển vào sống trong biệt thự nhà Mộ Dung cùng với cha mẹ của Tuyết Nhi, tao không cho phép mày lại có bất kỳ lui tới giừ với con bé cô nhi đó!
- Được! – Anh bình tĩnh vô ba trả lời.
Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi đều rất sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía anh, đây là con trai của bọn họ sao? Sẽ thỏa hiệp dễ dàng như vậy? Vũ Phong Nhi cảm giác rõ ràng con trai có cái gì đó không đúng, d/iễn đàn l/ê quý đôn về phần không đúng ở chỗ nào bà lại không thể nói, cảm giác con trai phát sinh thay đổi. . . . . .
Tim Mạc Vi Phẩm trước tiên có phần đập mạnh và loạn nhịp, sau đó nói:
- Sống tốt với Tuyết Nhi, không cần gây ra mấy chuyện ở bên ngoài nữa!
- Được! – Giọng anh vẫn như cũ trả lời.
Mạc Vi Phẩm không thể không xem xét kỹ lưỡng anh lần nữa, giật mình đẩy mắt kiếng một cái.
Diệc Tâm Đồng nằm trên giường bệnh trông mong trái phải, chờ Mạc Duy Dương mang đến cho cô tin tức tốt, nhưng liên liếp mấy ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh. Tinh thần của cô có hơi trở nên chán nản, trong lúc vô tình tầm mắt quét qua một cái Lcd Tv đặt trong phòng bệnh, chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn lại khiến cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên TV.
Cô khiếp sợ trợn to mắt, lắc đầu một cái, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót khó hiểu, không phải anh giúp cô tìm người sao? Tại sao lại khoác tay Mộ Dung Tuyết tham dự tiệc, thật sự anh giúp cô tìm người sao? Hay là anh hoàn toàn không đặt lời nói của cô trong lòng. Cô ở đây khổ sở chờ tin tức của anh, vậy mà anh lại vội vàng cùng vợ tham gia tiệc tùng, cô cảm thấy tức giận, trong lòng nguội lạnh.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác mở ra, người tới lại là Vũ Lạc Trạch và một vị trưởng bối lớn tuổi. Cô nhìn Vũ Lạc Trạch một cái, lại nhìn cụ già bên cạnh anh, không hiểu chớp chớp mắt nhìn.
Vũ Lạc Trạch đi tới trước mặt cô, cười nói:
- Đồng Đồng, đây là ông nội, mau gọi ông nội!
Diệc Tâm Đồng nhìn cụ già tóc trắng xóa trước mắt này, hốc mắt đỏ lên, khóe miệng mím lại, thế nào cũng không gọi ra được.
Vũ Hồng Minh quan sát cô bé trước mặt, chống gậy đi tới trước mặt cô, nhìn cô một cái, xác định diện mạo của cô có mấy phần giống như người mẹ quá cố của cô, lòng mới mềm lại hỏi:
- Con tên là gì?
- Diệc Tâm Đồng!
- Nếu là con cháu nhà họ Vũ, nên sửa đổi họ! – Vũ Hồng Minh lên tiếng nói.
Diệc Tâm Đồng rất không quen đột nhiên bên cạnh nhiều hơn một người thân, hiển nhiên cô không phải quá yêu thích cụ già này, bởi vì giọng điệu ông nói chuyện làm cô không thoải mái.
- Mẹ nuôi đối với cháu có ân. Cháu mang họ của người báo đáp bọn họ trên kia cũng là việc nên làm, ông nội cần gì chấp nhất với cái họ này!
Rốt cuộc Vũ Hồng Minh hài lòng cười, thật tốt là cô bé này không quật cường giống ba nó như vậy, biết gọi ông nội.
- Sau khi xuất viện, trở về nhà họ Vũ đi! Ở đó có giữ cho con một vị trí riêng! – Vũ Hồng Minh ngẩng đầu nói.
- Cảm ơn ý tốt của ông nội, cháu không thể nào nhận được! – Diệc Tâm Đồng khéo léo cự tuyệt.
- Chẳng lẽ con muốn học ba mình không vâng lời của ta sao? – Trong nháy mắt mặt của Vũ Đồng Minh trầm xuống.
Vũ Lạc Trạch vội vàng khuyên nhủ.
- Ông nội, Đồng Đồng đã quá quen với cuộc sống hiện tại, đột nhiên bảo em ấy trở về nhà họ Vũ, em ấy không thích ứng được.
- Là vậy sao? – Ông nhìn cô hỏi.
Cô vội gật đầu một cái:
- Dạ, rất không quen!
- Được rồi….vậy ta cũng không ép buộc con, muốn trở về nhà họ Vũ, thì cứ trở lại! – Vũ Hồng Minh cúi đầu thở dài nói, sau đó xoay người chống gậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Vũ Lạc Trạch nói với cô:
- Thật ra thì ông nội vẫn rất hi vọng em có thể trở về, cho dù ông không nói, cả nhà đều biết ông không nỡ bỏ chú hai, hiện tại chú hai gặp nạn, ông chỉ còn lại em!
Diệc Tâm Đồng quay đầu, nước mắt rơi xuống. Không phải tùy hứng, chỉ là trong lúc nhất thời cô vẫn không thể tiếp nhận người ông này, ban đầu nếu như không phải là bởi vì ông, ba và mẹ cũng sẽ không trải qua khổ cực như vậy. Cho nên trong tiềm thức, cô có oán giận người ông này.
Sở dĩ Mạc Duy Dương tham gia cái bữa tiệc nhàm chán này, là vì mượn truyền thông giải thích xì căn đan trước, mà Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh anh diễn đủ trò, hai người ân ái trước màn ảnh, không ai biết giờ khắc này họ đang nghĩ cái gì.
Các ký giả vừa kết thúc, anh và Mộ Dung Tuyết đi ra cửa lớn, Mộ Dung Tuyết khoác túi xách trong tay, một cái tay khoác ở cánh tay của anh, hỏi:
- Dương, anh không sao chứ? Tinh thần không tốt lắm?
Ánh mắt Mạc Duy Dương thâm trầm nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Vợ của anh thật đúng là quan tâm chồng mình, đi về trước đi!
Anh gạt tay của cô một cái, nhét cô vào trong xe, sau đó xoay người đi về phía chiếc xe của mình.
Mộ Dung Tuyết không hiểu đã trễ thế này anh muốn đi đâu?
- Dương, anh đi đâu vậy? Cũng đã trễ thế này? Chẳng lẽ anh không sợ cha mẹ hỏi sao? – Đầu của cô nhô ra cửa sổ xe kêu lên.
Mạc Duy Dương không hề trả lời cô, trực tiếp lái xe đi.
Mộ Dung Thương thấy một mình Mộ Dung Tuyết về, tò mò hỏi:
- Chồng con đâu? Không phải con và nó cùng tham gia họp báo sao? Sao aon lại về một mình? Chẳng lẽ nó để con trở lại một mình?
- Không phải như thế ba! Vì công ty có chút việc cần làm thêm giờ, anh ấy về công ty nên không thể về cùng con! – Mộ Dung Tuyết nói dối.
Mộ Dung Thương vốn còn muốn mắng mấy câu, nhưng nghe con gái nói cậu ta về công ty làm thêm giờ thì nhịn xuống, vỗ tay cô khuyên nhủ:
- Nhân lúc còn trẻ sinh mấy đứa bé, không nên cả ngày chỉ bừa bộn công việc.
- Vâng ba! Vậy con đi nghỉ ngơi đây! – Mộ dung Tuyết không muốn nghe lại những lời này, vội lên lầu.
Mạc Duy Dương lái xe đến phía dưới bệnh viện, đã trễ thế này, cũng không biết cô ngủ chưa. Từ hôm qua anh vẫn luôn lo lắng tình trạng của cô, anh chậm chạp không dám đi thăm cô, cũng không biết đối mặt với cô như thế nào, làm sao nói tin tức xấu này cho cô biết.
Anh tựa đầu vào ghế trước, đốt một điếu thuốc, tâm tình phiền muộn hít một hơi. Trốn tránh không phải phương pháp giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại anh chỉ muốn trốn tránh, cũng chỉ có gặp việc của cô anh mới trở nên bó tay hết cách như vậy.
Lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, tìm được số di động của cô, ngón tay nhấn xuống.
Diệc Tâm Đồng uống canh Vũ Lạc Trạch đưa tới, nghỉ ngơi một lát, đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại đặt ở đầu giường vang lên. Cô đưa tay cầm điện thoiạ liếc nhìn, tên hiển thị trên màn hình làm cho cô run sợ.
Bây giờ anh gọi tới làm gì? Chẳng lẽ có tin tức?
Cô không tự chủ nhấn xuống phím nghe:
- A lô, có tin tức sao?
- Đã ngủ chưa? – Anh im miệng không đề cập tới chuyện Vũ Thịnh Thiện, chỉ muốn biết lúc này cô tốt hay không.
- Chưa ngủ, ba tôi sao rồi? – Anh không trả lời cô, cô chỉ có thể hỏi lại.
- Đã không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi! – Anh sắp kết thúc điện thoại, tiếng của cô vội từ đầu bên kia truyền đến – Tại sao vội vã cúp điện thoại của tôi? Là bởi vì vợ anh ở bên cạnh sao? Hay là anh cảm thấy như vậy có thể qua loa được với tôi.
Anh mím môi không nói lời nào, cô tức giận mắng:
- Căn bản anh sẽ không giúp tôi tìm ba tôi phải không? Anh hoàn toàn đang gạt tôi, tìm người cái gì, tham dự tiệc mới là thật, tôi thật sự là tin lầm anh!
Một câu tiếp theo khiến Mạc Duy Dương nhíu nhíu mày, không phải anh không tìm, mà là bỏ qua tìm người, bởi vì căn bản là không tìm được. . . . . . .
Không nghe được tiếng của anh cô tịch mịch khóc nói:
- Thôi, chuyện này vốn không liên quan gì đến anh, tôi có tư cách gì bảo anh tìm người giúp một tay, không cần tìm!
Lần này không phải anh muốn cúp điện thoại, mà là cô trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Quăng điện thoại vào góc tường, hai tay Diệc Tâm Đồng ôm lấy chân mình ngồi trên giường, bật ra tiếng khóc hu hu.