Biệt thự nhà họ Vũ vì Diệc Tâm Đồng mất tích mà trở nên hỗn loạn. Vũ Thịnh Thiên nhanh chóng nổi điên, một người tốt lành sao lại đột nhiên biến mất?
Vũ Lạc Trạch vội trấn an nói:
- Chú hai, trước hết chú đừng nóng vội, cháu phái người đi tìm một chút, nếu có tin tức lập tức thông báo chú!
Phi Ưng tiến lên một bước nói:
- Bang chủ, có phải tiểu thư bị người khác bắt đi không?
Sắc mặt vốn sốt ruột của Vũ Thịnh Thiên trong nháy mắt bình tĩnh lại. Lần này khách mời của bữa tiệc đều là nhân vật có máu mặt, ngay cả ký giả cũng không thể vào, lại có ai bản lãnh lớn dẫn người đi như vậy?Trừ cậu ta ra, hẳn không có người thứ hai!
- Mọi người về trước đi, chuyện này ta có dự định khác! - Vũ Thịnh Thiên có chút tức giận xua tay.
Vẻ mặt Vũ Lạc Trạch và Vũ Thịnh Thiên đều mờ mịt, đây là xảy ra chuyện gì?
Vũ Lạc Trạch không nhịn được nhắc nhở ông mấy câu:
- Chú hai, phía ông nội đã biết chú trở về nước, chú xem. . . . . .
Anh không làm rõ lời nói, anh biết chú hai hiểu ý tứ của anh.
Mặt của Vũ Thịnh Thiên càng u ám thêm mấy phần:
- Lần này chú trở về nước cũng không tính trở về nhà họ Vũ!
Trong lòng Vũ Lạc Trạch như đã biết trước, chỉ cười nói:
- Được rồi, coi như cháu chưa nói, có điều thân thể ông nội bay giờ không được như xưa, tin tưởng cái này chú hai rõ ràng hơn cháu.
Vũ Thịnh Thiên mang bộ mặt sa sầm, nắm cái ly trong tay hơi lộ ra dùng sức. Họ không phải người nhà.
*******
Điện thoại Diệc Tâm Đồng để ở biệt thự, lúc đi không mang đi, cho nên bất luận Vũ Thịnh Thiên liên lạc với cô thế nào, cô đều hoàn toàn không biết.
Mà tiếp theo chính là xì căng đan ùn ùn kéo đến. Sáng sớm các các tờ báo tạp chí lớn đăng ra tin nói Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng thân mật. Sở dĩ nói là thân mật, bởi vì khi đó hai người ngồi trong xe, vừa lúc Mạc Duy Dương đang nghiêng đầu nói chuyện với cô, ký giả lợi dụng điểm này mượn đề tài phát huy, lợi dụng kỹ thuật ps ghép hình hia người, d-iễn đàn l`ê quý đ,ôn làm cho tư thế hai người nhìn qua giống như đang hôn, hơn nữa phía dưới chật nít miêu tả, tờ báo mới sáng sớm đã tiêu thụ vô số.
Chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng Mạc Duy Dương, sau khi cưới không tới một tháng, ngênh ngang xuất hiện cùng với tiểu tam ở biệt thự bên ngoài của mình, hai bên khó kìm lòng nổi, ở trên xe hôn nóng bỏng, tựa đề giật mình:《Chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng bao nuôi tiểu ramm trẻ tuổi 》.
Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đều không biết hai người bọn họ đã lên báo, hai người còn ngủ trên giường bị chuông điện thoại di động đánh thức. Mạc Duy Dương với một cái tay ra cầm điện thoại đặt ở mép giường, nhẹ giọng ‘a lô’ một tiếng.
- Đáng chết, mày chạy đi đâu? Hôm nay tốt nhất đừng ra khỏi cửa, xem chuyện tốt mày đi! Mày muốn công ty đều sụp đổ hết mới cam tâm phải không? - Mạc Vi Phẩm giận đến quăng tờ báo trên tay một cái. Ông biết chỉ cần cô gái kia còn tồn tại một ngày, con ông sẽ không cách nào dành hết tâm tư cho Mộ Dung Tuyết.
Cho dù hai người kết hôn có thể khiến cho nó bớt phóng túng một chút, nhưng kết quả đây, hiện tại ngay cả tiểu tam cũng bị công khai ra! - Cái này bảo ông ăn nói như thế với cha mẹ của Dung Tuyết, như thế nào không làm Mộ Dung Thương thất vọng?
Mạc Duy Dương sững sờ nửa giây mới phản ứng được, chẳng lẽ ký giả lại gây ra chuyện gì?
Anh vội vàng bò xuống giường, ngồi trên ghế sa lon, mở Lcd Tv ra, từng dãy hình ảnh làm đầu anh như muốn nứt ra, đáng chết!
Diệc Tâm Đồng cũng bị chuông điện thoại đánh thức, khoác thêm áo đi tới trước mặt anh, hỏi:
- Sao vậy?
Tầm mắt của cô nhìn sang ti vi, trong nháy mắt sợ ngây người!
- Chuyện này. . . . . . sao lại. . . . . . – Lời nói của cô không mạch lạc trợn to hai mắt.
- Đồng Đồng, cái này em không cần phải quan tâm, trước tiên ở trong biệt thự đợi không được đi ra ngoài, anh về nhà trước một chuyến! - Anh có phần hết đường xoay xở day day thái dương. Ồn ào như vậy, ăn nói với nhà Mộ Dung bên kia là tệ nhất.
- Nhưng. . . . . .
- Không nhưng nhị gì cả, ăn bữa sáng trước, tất cả chờ anh trở lại rồi nói! - Anh đứng dậy sau khi căn dặn xong hết mới đã cầm áo khoác của mình ra khỏi phòng ngủ, Diệc Tâm Đồng lo lắng không biết như thế nào cho phải!
*******
Một xấp báo chí bị ném trên khay trà, dễ thấy ảnh chụp làm sắc mặt Mộ Dung Thương trong nháy mắt xanh mét. Sắc mặt mẹ Mộ Dung Tuyết cũng có chút khó coi theo. Con rể của mình bị báo nói có tiểu tam, cái này bảo con gái của mình làm sao mà chịu nổi.
- Ông xã, em cảm thấy được đây là xì căng đan, Dương là đứa tận tụy như vậy, không giống sẽ nuôi tiểu tam! Đây nhất định là lăng xê!
- Lăng xê cái gì, tôi thấy là cậu ta thèm muốn người trẻ tuổi khác. Xem gương mặt này, là đàn ông đều sẽ muốn chiếm cô ta thành của mình. Huống chi, Mạc Duy Dương còn là một người đàn ông huyết khí sôi trào! – Khuôn mặt già nua của Mộ Dung Thương giận đến căng lên.
Mẹ Mộ Dung Tuyết chỉ có thể cúi thấp đầu, nói:
- Gọi điện thoại cho con gái, hỏi nó thử xem đây là xảy ra chuyện gì đi!
- Muốn gọi tự gọi, thật là mất mặt mất thể diện! - Mộ Dung Thương tức giận đứng lên, sau đó lấy cặp công văn của ông ra khỏi phòng.
- Trời, đây là chuyện gì vậy!
*******
Một luồng khói nhẹ phun ra từ một cái miệng dày, khói thuốc lá theo lỗ mũi phun ra ngoài, một người đàn ông bị khói mù bao phủ dựa vào trên ghế, một tay cầm tẩu thuốc lá, một cái tay khác vân vê tờ báo sáng nay. Tàn thuốc lá từ thuốc lá trên tay nhắm ngay hình Mạc Duy Dương trên báo đâm một cái, tờ báo trong tích tắc bắt đầu cháy rừng rực.
- Mạc Duy Dương, tao muốn làm cho mày thân bại danh liệt, kết quả giống như tờ báo này, bốc cháy gần như không còn! – Người đàn ông đặt tẩu thuốc trong miệng, trong mắt toát ra toàn là hận ý.
Người này chính là Dư Sở, hắn mất đi con trai cả ngày trở nên uể oải sa sút, không có ngày nào hắn không muốn diệt trừ Mạc Duy Dương, mà tình thế hiện nay đối với hắn mà nói, là cực tốt.
Xì căng đan tiểu tam đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá cổ phiếu tập đoàn Diệu Hằng, một mẩu tin tức tiếp đó lại có thể nói là một kích trí mạng đối với tập đoàn Diệu Hằng.
Chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng Mạc Duy Dương từng liên quan đến sòng bạc ngầm, người đàn ông đánh nhau trong hình, mu bàn tay chảy máu, độ rõ nét của hình làm không khó nhìn ra người này chính là chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng.
Tin trước chỉ ảnh hưởng thanh danh của anh, nhưng tin sau lại liên quan đến phạm pháp và ngồi tù.
Sau khi Mạc Vi Phẩm thấy hai tờ báo, giận đến sắp ngất đi. Con ông sao có thể lại là người trong xã hội đen, cái này không thể nào, ông không tin toàn bộ.
Mộ Dung Thương dường như đoán trước Mạc Vi Phẩm sẽ đến nhà, gọi người làm pha trà mang lên, còn ông thì mắt nhắm mắt mở.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Mộ Dung Tuyết cũng ở trong nhà, đi ra ngoài hiện tại nhất định sẽ bị ký giả đuổi theo chạy xung quanh. Mạc Duy Dương, rốt cuộc anh ta muốn chọc cho xảy ra bao nhiêu chuyện đây! Làm cô tức chết!
- Ba! Con muốn đi tìm Dương! - Mộ Dung Tuyết cắn môi nói.
- Đi đi! - Mộ Dung Thương cũng không ngăn cản.
Cô lại nhìn về phía Mạc Vi Phẩm, cười nói:
- Ba, vậy con đi trước!
- Được!
Đợi đến khi con gái vừa rời đi, trong nháy mắt sắc mặt Mộ Dung Thương trầm xuống, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, người gây ra họa kia chạy đi đâu?
Mạc Vi Phẩm cười xấu hổ nói:
- Anh Mộ Dung, chuyện này là tôi dạy con không đúng, mới có thể gặp phải một cái phiền phức lớn như vậy!
- Hừ! - Mộ Dung Thương hừ lạnh một tiếng - Tôi giao con gái bảo bối của tôi cho con trai ông, không phải bảo con trai ông cả ngày ra ngoài tìm tiểu tam!
- Đúng đúng đúng, Mộ Dung anh xem, hiện tại cũng không phải là thời điểm tranh chấp chuyênh này. Theo quan điểm của anh, lào sao để chuyện này lắng xuống, tôi tin tưởng con trai của tôi không phải người dính vào hắc đạo gì đó. . . . . . Một chữ tôi cũng không tin, cho nên. . . . . . - Mạc Vi Phẩm len lén nhìn ông ta một cái, tin Mộ Dung Thương sẽ không thấy chết không cứu, dù sao con trai ông bây giờ đã là con rể của ông ta.
Trong lòng Mộ Dung Thương căn nhắc, với địa vị hiện tại của ông ở thành phố J, lợi dụng quan hệ làm chuyện này xuống cũng không phải là không thể nào.
- Chuyện này tôi có thể xử lý, nhưng phải có một điều kiện!
- Điều kiện gì?
- Bảo con rể đến nhà Mộ Dung ở, cho đến khi hai người bọn nó sinh con, còn phải dọn dẹp thanh lý sạch sẽ cỏ dại hoa dại bên người nó, để tránh làm trở ngại cuộc sống vợ chồng! Không biết anh Mạc cho rằng như thế nào? - Ông cố ý đưa ra yêu cầu hà khắc thế này , mục đích là muốn cho con gái của mình ở nhà họ Mạc gia có một chỗ đứng riêng.
- Cái này. . . . . . tôi cho là có thể được! - Mạc Vi Phẩm có chút hơi khó khăn nói.
- Vậy thì tốt, cứ quyết định như vậy, tôi thay nó giải quyết chuyện này, ông khuyên nó tới nhà Mộ Dung ở! - Mộ Dung Thương tính toán đánh cho thật vang.
*******
Diệc Tâm Đồng thật sự lo lắng cho Mạc Duy Dương. Cô nghĩ đến trước mắt chỉ có thể nhờ ba giúp xử lý chuyện này một tay. Mặc dù mình trốn khỏi bữa tiệc có thể sẽ làm ba tức giận, nhưng bây giờ không có biện pháp nào khác rồi.
Ngón tay nhấn điện thoại bàn trong phòng khách, nhanh chóng nghe được tiếng Vũ Thịnh Thiên từ trong điện thoại truyền đến.
- Ba!
- Đồng đồng? Ở đâu? - Vũ Thịnh Thiên đang ngồi trong ghế trên xe màu đen, tài xế đưa ông tìm kiếm chỗ ở của Mạc Duy Dương khắp nơi. Theo tin tức Phi Ưng đáng tin gửi tới, ở nội thành Mạc Duy Dương tổng cộng có mấy căn nhà, mà ông chỉ có thể tìm kiếm từng chỗ một.
- Con đang ở biệt thự của Mạc Duy Dương! - Cô nhỏ giọng nói.
Vũ Thịnh Thiên vốn bụng còn có đầy lửa, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhịn xuống toàn bộ. Ai bảo cô là con gái của ông, ông thật sự không đành lòng trách cứ cô quá nhiều.
- Được, ba biết rồi, ba lập tức tới đó!
- Ba, con có thể cầu xin ba một chuyện không? Giúp đỡ anh ấy. . . . . . - Diệc Tâm Đồng nhỏ giọng cầu khẩn nói.
Vũ Thịnh Thiên lập tức nhớ đến tờ báo sáng hôm nay nhìn thấy, báo chí lại còn nói con gái của ông là tiểu tam, thật đáng ghét! Sao con gái ông có thể là tiểu tam của tên khốn đó! Mà bây giờ cô muốn ông giúp tên đó, anh tức không đánh được:
- Giúp cái gì? Để cho cậu ta vội đi! Dám làm cho con gái của ta bị người khác chỉ chõ, đáng đời cậu ta!
- Không phải. . . . . . ba. . . . . . cái kia tin tức sau, ba nhất định phải giúp một tay cản lại, con không muốn anh ấy ngồi tù!
". . . . . ." Vũ Thịnh Thiên do dự có nên nghe lời con gái nói giúp tên đó hay không. Điện thoại ở một tay kia đột nhiên vang lên, ông nhìn hiển thị gọi tới, là Phi Ưng gọi. Ông bảo Phi Ưng giúp ông theo dõi Mạc Duy Dương, bây giờ Phi Ưng gọi điện thoại tới nhất định có chuyện gì?
- Phi Ưng sao vậy? - Ông che điện thoại với Diệc Tâm Đồng, hỏi.
- Bang chủ, Mạc Duy Dương bị người khác vây lại, ở cầu vượt thành phố J! - Phi Ưng đang ngồi trong xe hơi màu đen của mình, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả trước mặt. Anh nhận ra xe Mạc Duy Dương, nhưng không có ý định tiến lên giúp một tay.
Vũ Thịnh Thiên lấy làm kinh hãi:
- Mạc Duy Dương bị người khác bao vây? Ai lớn gan như vậy?
Bên đầu điện thoại kia Diệc Tâm Đồng mơ hồ nghe được ‘Mạc Duy Dương bị người khác bao vây’, cảm thấy hoảng hốt, vội vàng kêu lên:
- Ba, Mạc thiếu gia thế nào? Anh ấy đã xảy ra chuyện sao? Ba. . . . . . bây giờ anh ấy đang ở đâu? Con muốn đi gặp anh ấy!