Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 90: Câu đố thân thế




- Đồng Đồng, hôm nay có rãnh không? Chúng ta đi chơi nhé? - Đột nhiên Quan Hi điện thoại tới kêu lên.

- Ừm, đi đâu chơi? - Cô đang nằm trên giường, buồn ngủ lờ mờ hỏi.

- Quán bar!

*****

Sau nửa giờ, Diệc Tâm Đồng ra khỏi biệt thự, đến khu vực buôn bán sầm uất nhất thành phố J. diễn đàn lê-quý-đôn Hôm nay là chủ nhật, trên đường đoàn người chen lấn, có người không cẩn thận đẩy cô ngã xuống, cô quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt kinh ngạc hô lên:

- Chú!

Vũ Thịnh Thiên vừa quay đầu lại, thấy cô cũng kích động vậy:

- Đồng Đồng? Ra ngoài chơi?

- Vâng, chú muốn đi đâu?

- Chú có chút chuyện cần xử lý, gần đây không bận rộn chứ? Có rãnh rỗi thì cùng với Vũ nhi đến chỗ của chú chơi, địa chỉ là khu Linh Lung. . . . . .

Vũ Thịnh Thiên nói địa chỉ hiện tại của mình cho cô, sau đó lại gấp gáp rời đi.

Diệc Tâm Đồng suy nghĩ một chút, khu Linh Lung không phải nơi ở của người giàu sao? Hơn nữa cha mẹ của Mạc Duy Dương cũng ở đó.

Quan Hi đã tới quán bar trước, uống sạch một chai rượu. Vừa thấy được cô, lập tức vẫy vẫy tay với cô, không nhịn được oán giận:

- Sao bây giờ mới tới! Hại tớ một mình ở đây uống rượu giải sầu!

Diệc Tâm Đồng vội vàng giải thích:

- Xin lỗi, để cậu chờ lâu, vừa rồi gặp được một người quen, cho nên mới. . . . . . Đã tới trễ!

- Người quen? Ai? Tớ biết không?

Diệc Tâm Đồng lắc đầu một cái. Vũ Thịnh Thiên cô quen khi bồi dưỡng ở Anh, cứ có cảm giác người này rất thần bí, thậm chí khiến cho người ta thấy áp lực.

Vũ Thịnh Thiên đến hộp đêm Mị Ảnh. Dựa vào hiển thị của hệ thống định vị, biết điểm dừng chân của Phi Ưng là ở đây. Lần này ông từ Anh quốc trở lại thành phố J chỉ có một mục đích, đó chính là điều tra về đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình. truyện của diễn đàn l,ê.q,uý.đ,ôn Năm đó mất đi người phụ nữ thân yêu, làm cho ông không gượng dậy nổi, cho rằng con gái cũng đã chết. Cho đến khi thấy cái bớt tương tự con gái trên cánh tay Diệc Tâm Đồng, mới khiến ông có ý định tìm con gái thất lạc.

Bởi vì ông đã rửa tay nhiều năm, thuộc hạ học trò đều phân tán đến các quốc gia khác nhau, mà Phi Ưng vừa khéo là thuộc hạ năm đó ông hai lòng nhất, lần này cũng vừa khéo dùng đến nơi này của cậu ta.

Phi Ưng cũng không biết Vũ Thịnh Thiên đang tới tìm mình, khi thuộc hạ đưa thông tin tới anh mới ra nghênh đón Vũ Thịnh Thiên.

Vũ Thịnh Thiên được đưa đến phòng của Phi Ưng, Phi Ưng vội vàng tiến lên gọi lên:

- Bang chủ!

Vũ Thịnh Thiên không ngờ thằng nhóc sôi nổi năm đó giờ đã trở thành người đàn ông thành thục, không khỏi cảm thấy vui mừng:

- Phi Ưng, không cần câu nệ với ta, lần này ta tới nơi này của cậu là có chuyện cần cậu giúp một tay!

- Xin bang chủ phân phó, Phi Ưng nguyện vào nước sôi lửa bỏng!

- Không cần phải vào nước sôi lửa bỏng, chẳng qua chỉ muốn nhờ cậu giúp ta tra một người, một người rất quan trọng với tôi! – Đôi mắt Vũ Thịnh Thiên trở nên thâm thúy khác thường.

- Bang chủ cứ nói! - Phi Ưng nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy phong thái năm đó của người đàn ông này không giảm. Trong lòng anh, Vũ Thịnh Thiên đối với anh ơn nặng như núi.

Năm đó nếu như không phải Vũ Thịnh Thiên thu nhận anh, mang theo anh lang bạt khắp nơi, đoán chừng anh đã sớm nghèo túng trở thành tên ăn xin, cho nên người ở trước mặt này, anh vẫn luôn luôn tôn kính và cảm kích trong lòng.

Vũ Thịnh Thiên kể tỉ mỉ cho anh biết một chút tình hình bản thân ông biết rõ, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một tấm hình lúc nhỏ của con gái đưa cho anh:

- Đây là con gái của ta, hi vọng cậu có thể giúp ta tìm được con bé!

Phi Ưng nhận lấy hình xem, đứa nhỏ hơn hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, một đôi mắt to sáng ngời vô cùng hấp dẫn người, đây chính là con gái bang chủ!

- Xin bang chủ yên tâm, chắc chắn Phi Ưng sẽ dốc hết toàn lực giúp ngài tìm thấy con gái!

- Chuyện này đàn làm phiền cậu!

Vài ngày sau, đột nhiên Phi Ưng mang cho Vũ Thịnh Thiên một tin tức tốt.

- Bang chủ, căn cứ vào sự miêu tả của ngài, tìm được một chút đầu mối ở trong một thôn!

Đối với tin tức Phi Ưng mang tới này, không thể nghi ngờ khiến cho Vũ Thịnh Thiên rung động lớn và vô cùng vui mừng, thậm chí ông tin chắc con gái của mình còn sống.

Ông lái xe hơi màu đen đến thôn dưới chân núi mà Phi Ưng nói. Trước hết thôn này ở trong rừng rất hẻo lánh, cho nên xe của ông lái đến giữa sườn núi thì không thể lái tiếp, chỉ có thể đi bộ vào trong thôn.

Nếu như con gái ông thật sự ở lại chỗ này, ông cảm thấy đó là một loại trừng phạt đối với mình. Ông lại có thể để mặc cho con gái của mình trải qua cuộc sống khổ sở như vậy.

Phi Ưng ở ngoài một căn nhà trệt trong thôn chờ ông. Gặp được ông vội vàng tiến lên đón:

- Bang chủ, theo thuộc hạ điều tra, trước kia tiểu thư từng được gia đình này nhận nuôi! Nhưng những người nàh này đều đã không còn trên cõi đời. Nghe hàng xóm bên cạnh nói, đứa trẻ được nhận nuôi sau khi họ chết đi thì đã bị đưa tới cô nhi viện!

Cổ họng Vũ Thịnh Thiên căng chặt, trong lòng muốn xác định đứa trẻ có phải chính là đứa con của mình hay không càng ngày càng khẩn thiết. Ông đẩy cửa gỗ đã có mạng nhện và bụi tụ lại của căn nhà, đi vào.

Căn nhà bày biện hết sức đơn sơ, đồ vật trong nhà vẫn còn, bụi bậm trong nhà tương đối nhiều, còn mang theo một mùi nấm mốc khó ngửi. Vũ Thịnh Thiên đi tới trước tủ treo quần áo, tìm kiếm khắp nơi một chút đồ vật có liên quan đến đứa nhỏ.

Phi Ưng cũng vội tìm giúp, xem có thể tìm thấy được chút manh mối không.

Vũ Thịnh Thiên lục loạn trong tủ quần áo, đột nhiên tay của ông dừng lại, tầm mắt bị một bộ quần áo con nít đã cũ hấp dẫn. Bàn tay to kéo bộ quần áo từ tận phía dưới tủ ra ngoài. Cầm bộ quần áo trong tay, tức khắc hai mắt mở to, đôi tay luôn không ngừng run rẩy.

Phi Ưng nhìn vẻ mặt ông, hết sức chắc chắn, bộ quần áo con nít này là đồ tiểu thư từng mặc.

- Con gái của ta, con gái của ta con còn sống. . . . . . Phi Ưng. . . . . . – Ông xoay người nhìn Phi Ưng, cơ thể có phần run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp – Đến. . . . . . cô nhi viện. . . . . .

Phi Ưng lập tức hiểu được:

- Dạ, bang chủ muốn đi cùng thuộc hạ sao?

- Đúng! Lập tức đi, đi ngay bây giờ! - Hai mắt của ông từ bi thương trở nên trong suốt. Thì ra con gái của ông còn sống, ông không phụ lòng người yêu đã chết.

Phi Ưng lái xe, thỉnh thoảng nhìn về phía Vũ Thịnh Thiên ngồi ở sau xe, mà Vũ Thịnh Thiên lại níu chặt quần áo trong tay, vừa vui mừng vừa đau đớn nhìn ra ngoài cửa xe, bộ dáng đó nhìn qua thật đúng làm người thấy chua xót.

Sau mấy giờ đi đường, Phi Ưng lái xe vào nội thành, đến cổng cô nhi viện.

Sau khi gặp viện trưởng, viện trưởng dịu dàng cười một tiếng:

- Nếu như tôi nhớ không lầm, các ngài nói hẳn là Diệc Tâm Đồng chứ? Đứa nhỏ đó lúc được đưa tới dáng vẻ rất đáng thằng. Nhưng sau này cô bé gặp được người tốt bụng, được nhận nuôi rồi! - Viện trưởng cho hai người biết tất cả hoàn cảnh của Diệc Tâm Đồng ngày trước.

Vũ Thịnh Thiên gần như khiếp sợ trợn to mắt, thì ra ông đã sớm gặp qua con gái của mình rồi. Diệc Tâm Đồng, Đồng Đồng chính là con gái ông và người yêu sinh ra, con gái của ông!

- Người nhận nuôi cô bé là ai? - Vũ Thịnh Thiên kích động hỏi.

- Ngài ấy rất nổi tiếng cũng rất có bản lĩnh, ngài ấy là chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng thành phố J. . . . . . Mạc Duy Dương! - Viện trưởng cười nói.

Phi Ưng vừa nghe ba chữ ‘Mạc Duy Dương’, vẻ mặt đột ngột thay đổi. Thế nào cũng không nghĩ tới người nhận nuôi tiểu thư là Mạc Duy Dương, chẳng lẽ con gái của bang chủ là. . . . . Anh không dám nghĩ tiếp nữa, cảm thấy đó nhất định là hiểu lầm, con gái bang chủ sao lại là. . . . . . cô ấy?

- Viện trưởng, rất cám ơn bà đã cho tôi một tin vui lướn như vậy. Đây là một chút tấm lòng nhỏ, hy vọng có thể đến giúp đỡ các em trong cô nhi viện, cũng cám ơn ôn bà đã chăm sóc con gái giúp tôi, xin tạm biệt! - Vũ Thịnh Thiên để một xấp tiền lơn lên bàn, sau đó đứng dậy nói cảm ơn với viện trưởng.

Viện trưởng vội vàng đứng dậy theo, chắp tay trước ngực nói:

- Cảm ơn ngài đã hào phóng, tôi thay tất cả trẻ em của cô nhi viện trịnh trọng cám ơn ngài!

Vũ Thịnh Thiên và Phi Ưng ra khỏi cổng cô nhi viện, Vũ Thịnh Thiên cũng tạm biệt với Phi Ưng.

Vốn là Phi Ưng muốn đi tiếp cùng với ông, nhưng trên đường có chút việc mới xuất hiện, anh không đi được. Cho nên chuyện kế tiếp sẽ để cho Vũ Thịnh Thiên tự mình đi xử lý.

Vũ Thịnh Thiên không biết liên lạc với Diệc Tâm Đồng như thế nào, chỉ có thể tìm đến Vũ Lạc Trạch, bảo anh cho ông biết số điện thoại của Diệc Tâm Đồng.

Vũ Lạc Trạch tò mò hỏi:

- Chú hai, chú cần số điện thoại của Đồng Đồng làm gì thế!

GiọngVũ Thịnh Thiên như nghẹn ngào nói:

- Vũ nhi, Đồng Đồng. . . . . . con bé là em gái của cháu! Nó là con gái của chú!

Ly trà Vũ Lạc Trạch cầm trên tay rớt xuống đất‘xoảng’ một tiếng, không dám thừa nhận hỏi:

- Chú hai, Đồng Đồng. . . . . . sao lại là con gái của chú. . . . . . Vậy cháu không phải là anh trai cô ấy sao!

- Không sai, Đồng Đồng chính là đứa con gái thất lạc nhiều năm của chú!

Không không không. Vũ Lạc Trạch dường như nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát. Cô gái anh yêu lại là em gái của anh, anh thất vọng ngã ngồi trên ghế, đôi mắt rã rời cũng không có tiêu cự.

Cúp điện thoại, anh vẫn còn trong mê man. Anh lại có nhiều hơn một người em gái, ha ha! Đột nhiên anh cực kỳ bi thương bắt đầu cười ngây ngô.

Diệc Tâm Đồng nhận được một cuộc gọi từ dãy số xa lạ, âm thanh từ bên đầu kia điện thoại truyền đến cũng rất quen thuộc:

- Đồng đồng, có thể ra ngoài gặp mặt được không!

- Ngài là? - Cô nghi ngờ mà hỏi.

- Chú là Vũ Thịnh Thiên, chú hai của Vũ Lạc Trạch! - Vũ Thịnh Thiên gần như sắp rơi lệ.

Diệc Tâm Đồng có hơi do dự, nhưng nhớ tới người chú cô độc đó nên cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, gật đầu một cái:

- Vâng!

Diệc Tâm Đồng bắt một chiếc taxi, sau đó đến khách sạn Vũ Thịnh Thiên nói. Xuống xe đi vào cửa chính của khách sạn.

Vũ Thịnh Thiên nói là lầu hai? Cô đi thang máy lên lầu. Mạc Duy Dương mới vừa xã giao xong với một khách hàng khó chịu, từ phòng đi ra, lúc ngẩng đầu đúng dịp thấy một bóng dáng quen thuộc đẩy cửa căn phòng bên cạnh ra đi vào.

Đồng Đồng? Sao cô ấy tới đây? Anh bước nhanh đến cửa phòng, ngẩng đầu ghi nhớ số phòng. Xuống lầu, anh hỏi:

- Tôi muốn biết thông tin khách phòng số 2018!

Cô gái ở đại sảnh vốn nên làm việc theo quy định, không thể tùy ý tiết lộ thông tin về khách. Nhưng ai bảo dáng dấp đối phương quá mức anh tuấn, cô nhìn không chớp mắt, đã sớm quên hết quy định, xuất tư liệu của khách ra màn hình máy tính, đỏ mặt ngượng ngùng nói:

- Là một vị họ Vũ thuê phòng!

Họ Vũ? Hai hàng lông mày Mạc Duy Dương không tự chủ nhíu lại, chẳng lẽ là Vũ Lạc Trạch? Tên này, chẳng lẽ đến giờ vẫn còn ý định với Đồng Đồng? Anh lập tức gọi cho Vũ Lạc Trạch một cú điện thoại.

Điện thoại vừa thông, anh lập tức không nhịn được mở miệng mắng to:

- Vũ Lạc Trạch, lập tức đưa Đồng Đồng xuống lầu!

Vũ Lạc Trạch tò mò hỏi:

- Dương, cậu đang phát bệnh thần kinh gì đấy, hiện tại tôi không ở cùng Đồng Đồng, còn nữa. . . . . . không phải là cậu mất trí nhớ sao? Sao lại nhớ số di động của tôi thế!

- Chẳng lẽ cậu không biết có thứ gọi danh bạ sao? Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm, lập tức đưa cô ấy xuống lầu, nếu không tôi không ngại xông vào trong phòng! - Mạc Duy Dương cắn răng nghiến lợi nói.