Diệc Tâm Đồng đi qua đi lại trong đám người ở sân bay tìm kiếm bóng dáng của Quan Hi. Cô sợ trễ nên đã cố tình đi sớm, cơ thể nhỏ bé chui tới chui lui trong đám người.
- Đồng Đồng! - Quan Hi đi từ cửa ra liếc mắt lập tức thấy được cô, xách theo vali hành lý nặng nề chạy tới chỗ cô.
- Hi!
Hai người ôm nhau, có vui sướng và xúc động khi gặp lại.
- Sao cậu gầy vậy? - Quan Hi ngạc nhiên nhìn mặt cô không mượt mà như trước kia, tay sờ soạng tới hông của cô một cái, ngay cả hông cũng gầy.
- Không có! - Diệc Tâm Đồng cười nói.
- Còn gạt tớ! Đi thôi! Đến quán ăn gần đây. . . . . . - Quan Hi nhấc hành lý bên chân lên, kéo cô rời khỏi sân bây đông nghịt.
Tìm quán ăn học sinh bình thường họ thích đi, hai người gọi hai phần thức ăn. Quan Hi vừa ăn vừa lau miệng, có tiếng thở dài chậc chậc nói:
- Thật hoài niệm, lại ăn được mùi vị trước kia. Cậu không biết đâu, tớ hoàn toàn không quen ăn thức ăn nước ngoài.
Diệc Tâm Đồng nhìn cô hỏi:
- Chỉ có một mình cậu quay về?
- Đúng vậy! Anh và ba tớ mở một công ty ở bên kia, rất bận rộn! – Cô cười nói.
- Ặc, vậy quá tốt rồi!
- Đúng là tốt! Chẳng qua hình như anh tớ còn chưa quên cậu....!
- Ách. . . . . . Anh ấy sẽ nhanh chóng tìm được cô gái tốt hơn so với tớ!
- Hy vọng vậy! Đúng rồi, bây giờ cậu vẫn còn ở biệt thự của Mạc thiếu gia sao? Nghe nói anh ta và Mộ Dung Tuyết kết hôn! Dáng dấp Mộ Dung Tuyết đó lại rất đẹp mắt! - Quan Hi cứ thế nói xong, không hề chú ý tới đôi mắt Diệc Tâm Đồng đã ảm đạm xuống.
Ngay cả Quan Hi ở nước ngoài cũng biết tin tức Mạc thiếu gia kết hôn, xem ra ảnh hưởng trong ngoài nước của anh đều rất lớn! Đột nhiên cô thấy may mắn anh không cưới cô nhi như cô, bằng không sẽ trở thành chuyện cười lớn.
- Sao cậu không ăn gì? - Quan Hi ngậm cơm nhìn cô vẫn cầm cái muỗng nhưng không hề ăn một miếng.
- Tớ không đói bụng! Tiếp thao cậu chuẩn bị tìm phòng ốc ở thành phố J hay là. . . . . .
- Tớ ở khách sạn mấy ngày, chơi mấy ngày ở đây sau đó trở về Hy Lạp! – Cô đã lập đem kế hoạch toàn bộ hành trình của mình ổn thỏa.
- À, phải về Hy Lạp! – Mặt cô mất mác nói.
- Đúng thế! – Cô cũng không nỡ xa Diệc Tâm Đồng!
Quan Hi đưa cô đến khách sạn cô ấy ở. Khách sạn xem như cũng sạch sẽ. Phòng ốc lúc trước ở thành phố J của Quan Hi đã bán mất, cho nên trở về thành phố J cũng chỉ là khuây khỏa.
- Đồng Đồng, cậu ngồi tự nhiên, tớ đi tắm, nóng đến chết rồi! - Quan Hi khẽ ném vali hành lý vào trong góc, nóng không chịu nổi, đi tới phòng tắm.
- Được! - Diệc Tâm Đồng đánh giá đồ đạc khách sạn coi như hoàn toàn mới. Cô nhàm chán mở cửa phòng ra, liếc nhìn hành lang nhỏ rất dài, cái khách sạn này chắc thuộc khách sạn cấp năm sao!
Cô đang chuẩn bị đóng cửa lại, cửa căn phòng cách vách đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm xoay người, trong ngực ôm một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cô gái mềm như không xương dính vào trên người người đàn ông, màu đỏ dữ dội. Váy ngắn có nguy cơ lộ ra sạch, hai luồng ngực của cô gái này có thể so với trái dừa. Chân cô gái vẫn cọ xát vào người đàn ông, hai người như không có ai xung quanh đi ra khỏi phòng. Tầm mắt như chim ưng của người đàn ông đột nhiên lướt qua cô, cô không tự chủ quay mặt, nhưng tầm mắt lại không nhịn được người đàn ông đó nhiều hơn chút.
Người đàn ông có một mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt rất sắc bén, mặt sắc sảo, môi mỏng khêu gợi, cái mũi thẳng tắp, làm cho người ta có cảm giác tự ti, mà tây trang màu đen trên thân người đàn ông bao vô cùng chặt chẽ lấy vóc dáng cao lớn.
Khi người đàn ông ôm cô gái đi ngang qua cửa phòng cô thì đột nhiên anh ta nghiêng mặt sang, nhìn về phía cô lộ ra nụ cười nhạt bí ẩn. Thấy được, trong lòng cô rùng mình một hồi, đưa tay đóng mạnh cửa, lòng vẫn còn sợ hãi.
Sao cô lại sợ một đàn ông xa lạ, có điều ánh mắt của người đàn ông kia quá mức sắc bén, khiến cho cô bất giác liên tưởng đến boss phía sau Mị Ảnh.
Lúc Quan Hi tắm xong đi ra, nhìn phòng khách không có ai, kêu lên:
- Đồng Đồng đi đâu rồi!
- Ở đây! - Lưng của cô rời khỏi cánh cửa, đi tới chỗ Quan Hi.
- Tối nay ở lại chơi trò chơi với tớ, tớ đã không chơi trò chơi rất lâu rồi.
Trong nháy mắt trán Trán Diệc Tâm Đồng rơi xuống vô số vạch đen. Quan Hi biết cô chơi trò chơi rất tệ, bảo cô ở lại, không phải giống như kêu cô ngồi xem sao?
*****
Hai chân Mộ Dung Tuyết bắt chéo ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, Mạc Duy Dương từ trên lầu đi xuống, một thân quần áo nhàn nhã, vừa nhìn đã biết là muốn ra ngoài.
Cô nhìn anh một cái hỏi:
- Đã trễ thế này còn đi đâu?
Mạc Duy Dương nhìn tư thế cô ngồi trên ghế sa lon, lông mày không tự chủ cau lại:
- Đi ngủ sớm một chút đi!
Bỏ lại câu này, đầu anh cũng không quay ra khỏi cửa.
Mộ Dung Tuyết cắn môi, có chút tức không nhịn nổi. Họ mới kết hôn mấy ngày thôi, nhưng mỗi đêm anh đều chạy ra bên ngoài, không phải trong lòng có quỷ chính là cơ thể có quỷ, nhất định là đi ra ngoài bí mật gặp người tình! Chẳng lẽ là đi tìm Diệc Tâm Đồng nữa? Sức hấp dẫn của cô nhỏ vậy sao? Lại có thể khiến cho anh ấy ngày ngày chạy ra bên ngoài. . . . . .
Ném bấm điều khiển ti vi một cái, hai tay cô chống nạnh.
Lục Hạo Nam nhận được điện thoại Mộ Dung Tuyết vừa lúc đang từ trong cục ra ngoài, một tay cầm điện thoại di động, tay mở cửa xe.
- Chuyện gì?
- Lục Hạo Nam, bổn tiểu thư ra lệnh anh lập tức tới biệt thự của em!
Lục Hạo Nam sợ hết hồn, ấn cái trán vô cùng nhức đầu nói:
- Tuyết Nhi, đêm hôm khuya khoắc tới biệt thự của hai người, người khác sẽ nghĩ sao? Huống chi không phải Dương có nhà sao? Nhàm chán thì tìm cậu ta làm vận động một chút, chớ ngày đêm gây trở ngại cho công dân nghỉ ngơi!
Anh đã làm mấy ca đêm liên tục, hiện tại nhu cầu nghỉ ngơi cấp bách, cô nàng này phát điên vì cái gì vậy!