Anh thật vất vả mới phê duyệt xong từng công văn, đưa tay day day cái trán đau nhức, điện thoại di động đặt trên bàn làm việc cá nhân đột nhiên vang lên.
Cúi đầu lại thấy là do cô gọi tới, khóe miệng không tự chủ giương lên, giọng nói tràn đầy vui vẻ:
- Chuyện gì?
- Mạc thiếu gia, tối mai trong lớp em có một hoạt động, có thể sẽ rất khuya mới về nhà, cho nên. . . . . . – Cô ngập ngừng nói.
Anh vừa nghe, khóe miệng khẽ hạ thấp, nha đầu vừa gọi điện đã nói chuyện trường học, khiến cho anh cảm thấy hơi thất vọng.
- Sau khi hoạt động kết thúc, gọi quản gia đợi bên ngoài trường học đón em! Còn ngày diễn ra bữa tiệc đính hôn sau đó, tám giờ sáng đến nơi tổ chức trước! - Một tay của anh gõ bàn làm việc, nhẹ giọng dặn dò.
- Được! - Cô cắn môi, đang chuẩn bị cúp điện thoại, giọng nói trầm thấp từ tính của anh ở đầu kia vang lên lần nữa - Gần đây tôi có chút bận rộn, không có cách nào bận tâm đến em, tiệc đính hôn ngày đó tương đối nhiều người, tự mình chăm sóc bản thân nhiều hơn! Đi ngủ sớm chút đi cập nhật chương mới nhanh nhất ở!
Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, nằm trên giường, làm sao cũng không ngủ được. Suy nghĩ cứ dừng lại ở câu nói không có cách nào bận tâm đến cô kia. Tiệc đính hôn thì anh nên bận tâm chính là vị hôn thê, cũng không phải cô, cô nhiều lắm cũng chỉ là một trong những vị khách được anh mời đến buổi tiệc.
Hoạt động diễn ra đến rất khuya mới dần kết thúc, rất nhiều người cùng chuẩn bị ra ngoài ăn khuya, còn Diệc Tâm Đồng chuẩn bị trở lại chỗ của mình lấy túi về nhà. Đúng lúc đó điện thoại bỏ trong túi vang lên, cô xem thấy là điện thoại quản gia gọi tới, đoán chừng là hỏi cô tan giờ học chưa.
- Quản gia.
-Tiểu thư, thật xin lỗi, nhà tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ tôi đang ở cổng đại học của cô, lúc nào các cô tan học thì tôi chờ cô ở cổng! - Quản gia có phần sốt ruột nói.
Diệc Tâm Đồng vừa nghe gia đình ông ấy xảy ra chuyện, vội vàng khuyên:
- Quản gia vậy ông về nhà trước đi! Tôi ở lại đi xe bạn học về nhà là được rồi!
Quản gia vừa nghe, trong lòng lộ vẻ hơi xúc động, nhưng nghĩ tới mệnh lệnh ông chủ ra cho, ông lại e sợ:
- Tiểu thư như vậy không ổn, nếu như bị Mạc thiếu gia biết, phỏng chừng chén cơm của tôi cũng không giữ được nữa!
- Quản gia, ông không phải lo lắng chuyện này, về nhà vẫn quan trọng hơn, ông không nói cháu không nói, chắc chắn Mạc thiếu gia sẽ không biết! - Diệc Tâm Đồng mang túi lên vai, ra khỏi phòng học.
- Chuyện này. . . . . . - Quản gia còn có chút do dự, nhưng nghĩ tới chuyện trong nhà, ông lại dao động – Xin cảm ơn tiểu thư!
- Không cần khách sáo! - Diệc Tâm Đồng cười nói.
Cất điện thoại xong, cô đang lo lắng trở về biệt thự như thế nào thì đột nhiên có một bóng người đi tới trước mặt cô cười nói:
- Đồng Đồng, muốn cùng ăn khuya không?
Cô vội từ chối:
- Không cần đâu Xảo Xảo, tớ còn phải về nhà!
Lăng Xảo Xảo thấy cô muốn bỏ đi, vội níu tay của cô lại, nói:
- Tớ có xe, tớ đưa cậu về! Đã trễ thế này, một mình cậu về nhà rất nguy hiểm đó!
Cô tò mò hỏi:
- Không phải cậu đi ăn khuya với mọi người sao? Nếu như cậu lo lắng cho sự an toàn của tớ thì cảm ơn cậu. Tự tớ đi nhờ xe về là được!
- Đừng khách sáo như vậy, đi thôi! - Lăng Xảo Xảo không nói gì kéo cô đi về phía xe xủa cô ta.
Diệc Tâm Đồng nghĩ dù sao muộn rồi, đi nhờ xe rất khó khăn, cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo phía sau của cô ta, nói cảm ơn:
- Xảo Xảo cảm ơn cậu!
Lăng Xảo Xảo giúp cô mở cửa xe, để cô đi vào.
- Không khách sáo! - Cô nhếch môi cười nói.
Diệc Tâm Đồng ghé đầu vào cửa sổ xe, ý thức được hướng đi của xe khác với đường quay về biệt thự, vội vàng xoay người nói với Lăng Xảo Xảo:
- Xảo Xảo, sai hướng rồi!
Lăng Xảo Xảo quay mặt sang cười nói:
- Không thành vấn đề, cậu phải tin tưởng lái xe của tớ!
Diệc Tâm Đồng chú ý tới nụ cười trên mặt Lăng Xảo Xảo, có loại quỷ dị không nói được. Cô cho rằng mình quá nhạy cảm. Mặc dù quan hệ giữa Lăng Xảo Xảo và cô không tính là quá tốt, nhưng ít ra cũng không hại cô chứ ?