- Anh Uy! Phát hiện xe Mạc Duy Dương! – có tên thuộc hạ chạy tới thông báo.
Dư Uy đưa tay vê nát tàn thuốc, sâu trong ánh mắt thoát qua một tia lạnh cực nhanh:
- Đi xem hắn có dẫn người tới không, bố trí bẫy!
- Vâng anh Uy!
Lần này Mạc Duy Dương dẫn theo người, nhưng người đều bí mật ở một nơi
bí mật gần đó, nếu như Dư Uy dám làm loạn, anh không ngại ngọc nát đá
tan (kiểu như chết chung).
Trong xã hội đen sẽ thường xảy ra một số chuyện tàn bạo, vì đề phòng khi còn chưa xảy ra, chút thủ đoạn giở trò là nhất thiết.
Mạc Duy Dương dừng xe ở gara của sòng bạc ngầm, tắt máy. Tròng mắt đen
bắn ra phía ngoài cửa xe, trong bóng tối từ gara lao ra môt nhóm người,
sường xe lập tức bị thuộc hạ của Dư Uy vây lại, vô số họng súng đều nhắm ngay vào xe anh.
Mạc Duy Dương sóng nước không dao động nhìn thẳng Dư Uy trong đám người
đi ra, trong mắt đen không kia dao động rất hứng thú nhìn hắn.
Một tay Dư Uy phẩy xuống ngăn trước mặt một thuộc hạ ở trước mặt hắn, giáo huấn nói:
- Một đám người thô lỗ, lui xuống hết tao, nói với các nguwoif biết bao nhiêu lần, không thể chỉa súng về phía người khác!
Khóe miệng Mạc Duy Dương giếu cợt, xem hắn có thể giở ra được trò hề gì!
Sắc mặt Dư Uy chuyển một cái, nhìn về phía Mạc Duy Dương ra dáng một người tốt mà cười nói:
- Mạc thiếu gia, mời xuống xe!
Mạc Duy Dương lo lắng an nguy của Diệc Tâm đồng, không dám nán lại giây
phút nào, đẩy cửa ra xuống xe, sau dó cùng Dư Uy vào sòng bạc ngầm.
Vừa vào sòng bạc, anh có phần không kìm nén được hỏi:
- Người của tôi đây?
Dư Uy ngồi lên ghế đàn anh của mình, lắc lư cái ghế, vỗ tay vang lên một cái
Diệc Tâm Đồng bị mấy tên đẩy đi ra, đôi tay bị trói ở phía sau, ngoài
miệng quấn băng dính, hai cây súng lạnh như băng đặt ở huyệt thái dương
và sau lưng, cô không dám dùng sức giãy giụa.
- umh umh… - Cô khó chịu phát ra một tiếng ưm, nhìn về phía Mạc Duy Dương trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Tầm mát của cô nhìn bốn phía, phát hiện chỉ có một mình anh tới, anh không mang theo người sao?
Sau khi Mạc Duy Dương nhìn thấy cô, con mắt đen trong nháy mắt co rụt
lại, bàn tay để ở bên người không tự chủ nắm chặt, nhìn về phía Dư Uy,
nhếch môi nói:
- Thả cô ấy!
Mặt của Dư Uy vốn là cười, một giây kế tiếp trở nên âm hiểm tàn nhẫn, dùng sức quăng ly rượu trên tay, mắng:
- Mạc Duy Dương, mày *** đến lúc này, còn dám dùng cái loại giọng điệu
này nói chuyện với tao, có tin tao sẽ giết chết mày không?
Mạc Duy Dương cười nhạt:
- Chúng ta đều tới đây, chẳng lẽ còn sợ tôi chạy?
Dư Uy vuốt chiếc nhẫn vương trên ngón tya, nhếch miệng lên thành một nụ cười âm hiểm:
- Mạc Duy Dương, chú hai của tao bị mày dùng súng bắn năm phát, ông ấy
chết thảm vậy, mày cảm thấy hôm nay mày sẽ dễ dàng rời đi vào lúc này
như vậy sao? Trừ phi mày không muốn đàn bà của mày sống nữa!
Mạc Duy Dương không thể không nghĩ tới dùng súng giải quyết vẫn đề,
nhưng bây giờ Diệc Tâm Đồng ở trong tay bọn họ ,kĩ thuật bắn súng của
anh luôn luôn rất cao, nhưng anh không dám khẳng định súng của anh có
thể nhanh hơn này hai cấy úng đặt ở huyệt thái dương và sau lưng cô, anh không thể mạo hiểm.
Diệc Tâm Đồng nhìn ra yên lặng và nặng nề trong mắt của anh, cô phát ra
âm thanh khó khăn, sử dụng ánh mắt nói cho anh biết, không cần phải để ý đến cô, nhưng ánh mắt anh phức tạp nhìn cô, hồi lâu mới nghe được giọng nói của anh vang lên:
- Nói đi! Điều kiện, điều kiện để cô ấy rời đi!
Dư Uy cười ha ha một tiếng:
- Mạc Duy Dương , không ngờ mày để ý con bé này như vậy, trò chơi so với tưởng tượng của tao càng vui vẻ hơn! Tao… là sẽ không dừng lại nhanh
như vậy, Mạc Duy Dương, mày hãy nghe cho kỹ! Tao muốn làm cho mày sống
không bằng chết!
Mạc Duy Dương không quan tâm mà cười nói:
- Nếu như mày có bản lãnh đó, cứ xông tới đây!
Nụ cười của Dư Uy im bặt, nhục nhã thẹn quá thành giận.