- Ha ha! - Anh giữ chặt cằm của cô, mập mờ mà cười nói – Nhưng tôi lại có, có muốn hay sờ không?
Bởi vì lời nói của anh, tai cô nhiễm đỏ, thẹn thùng không biết nhìn nơi nào cho tốt.
- Không thử xem? - Anh nâng cằm của cô, khóe môi nhếch lên nụ cười hài hước.
Cô hốt hoảng muốn né ra, từ dưới đất bò dậy, giầy trên chân không cẩn thận mắc vào thảm trên đất, cả cơ thể nghiêng tới trước, một cánh tay níu
hông của cô lại, kéo lui về phía sau. c/ập n"hật nhanh nhất ở d:iễn đ:àn l:ê q:uý đ:ôn Cả người cô ngã vào trong ngực của anh, tay đúng lúc sờ
vào nơi tách ra giữa hai đùi của anh, đè vào một vật cứng nổi lên.
Mắt trong tích tắc trợn to, cái miệng nhỏ nhắn của Diệc Tâm Đồng khẽ run,
tay hốt hoảng giật ra, giống như con thỏ con bị giật mình, mở mắt to lo
lắng nhìn anh.
Mà anh kêu rên lên một tiếng, một tay cầm tay nhỏ bé của cô, âm u nói:
- Biết vậy là cái gì sao?
Cô nuốt nước miếng một cái, mắt to nhìn chung quanh nhưng không nhìn nơi từ từ thay đổi giữa đùi anh.
Anh cầm tay cô đến gần nơi đó của anh, tà mị nhếch môi cười nói:
- Đây là thứ phụ nữ thích nhất! Chẳng lẽ em không tò mò công hiệu của nó!
Mặt của cô biển đỏ liên tục, làm sao anh có thể không biết xấu hổ nói ra
lời nói như vậy. Cô ra sức hất tay của anh ra, không vui bĩu môi nói:
- Em tuyệt đối không muốn biết!
Anh vây cô ở trong ngực, ngón tay dán lên cái mũi nhỏ của cô, rỉ tai mập mờ bên tai của cô:
- Em sẽ có cơ hội thể nghiệm nó!
Cô trợn to mắt, trong mắt có hoảng sợ.
Anh thừa dịp lúc môi anh đào của cô hé mở, môi mỏng trực tiếp phủ trên môi
của cô, nặng nề gặm một cái, hàm răng buông lỏng ra, d[iễn đ'àn l,ê q,uý đ'ôn môi chuyển qua cằm của cô, hung hăng cắn một cái, cho đến khi trên cằm xinh đẹp của cô lưu lại dấu răng, anh nâng đôi mắt ngập đầy dục
vọng nhìn chằm chằm môi sưng đỏ lộn xộn non mềm, ngón tay giữ chặt cánh
tay của cô, kéo cô đến ngực mình, dùng cằm liếm gương mặt của cô, bá đạo nói:
- Phải quen mùi vị của tôi!
Bàn tay của anh đầy tham muốn chiếm hữu giữ đầu của cô:
- Nhớ, chỗ này, chỉ có thể lưu lại dấu vết của tôi! - Tay của anh chạm
môi đỏ thắm, cổ trắng noãn, xương quai xanh xinh đẹp, đẫy đà mềm mại, và nơi đặc trưng cho phái nữ của cô.
Mặt của cô đỏ đến mức không thể đỏ nữa, tay nhỏ bé nắm thật chặt vạt áo quần áo của anh, trong lòng rất xấu hổ.
******
Diệc Tâm Đồng cầm quần áo mặc xong, vào phòng rửa mặt, sau khi xử lý tốt bản thân xong, cô cầm túi vải trên giường lên, đang chuẩn bị xuống lầu, một cái tin nhắn từ di động trong túi truyền đến, cô tò mò mở ra túi vải,
lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn.
Là tin nhắn Quan Hi gởi tới.
- Đồng Đồng, khi cậu thấy tin nhắn này thì tớ đã ngồi trên máy bay đi
chuyến bay tới Hy Lạp. Tớ và ba với anh trai phải di cư tới Hy Lạp! Thật xin lỗi, hiện tại mới nói cho cậu biết. Tối hôm qua tớ cũng mới biết
tin tức này, thật ra thì tớ rất không nỡ xa cậu! Hu hu, thật xin lỗi! Tớ phải đi rồi!
Điện thoại di động Diệc Tâm Đồng cầm trên tay
‘pằng’ một tiếng rơi trên mặt đất, Quan Hi muốn di cư tới Hy Lạp? Tại
sao bất ngờ như vậy? Chẳng lẽ là. . . . . .
Cô mở cửa chính phòng ngủ ra, chạy ra ngoài.
- Mạc thiếu gia! Là người có đúng hay không? Là người làm cho bọn họ phải dời đi đúng không? - Cô chạy đến bên cạnh Mạc Duy Dương đang dùng bữa
ăn sáng, khóc chất vấn.
Quá đột nhiên, đang tốt mà, làm sao lại đột nhiên dọn nhà, nhất định là anh sử dụng quan hệ.
- Em đang nói gì vậy? - Anh cau mày nhìn cô.
- Mạc thiếu gia, cầu xin người làm cho bọn họ trở về được không? Tôi chỉ
có mình người bạn tốt Quan Hi này, tôi không thể mất đi cô ấy, cầu xin
người. . . . . . - Cô nói tới đây đã quỳ trên mặt đất, đôi tay kéo ống
quần anh, khóc đến không ngóc đầu lên được.