- Đi đi! Em không thích anh, sau này không cần tới đây nữa! - Diệc Tâm Đồng thay anh đóng cửa xe lại, sau đó nói lời tuyệt tình với anh.
Thượng Quan Tước nản lòng thoái chí buông lỏng tay ra. Cô lại có thể không thích anh? Không có gì làm cho người ta tuyệt vọng hơn nữa.
- Thượng Quan Tước! - Diệc Tâm Đồng không nhịn được gọi anh một tiếng, trong mắt phiếm nước mắt, anh khổ sở cười một tiếng với cô - Anh biết rồi! Gặp lại sau!
Câu này gặp lại, làm lòng của Diệc Tâm Đồng giống như bị mũi nhọn đâm vào, đau không cách nào hô hấp, che miệng quay khỏi cửa sổ xe, hai chân mềm nhũn lui một bước sang bên cạnh xe, cho đến khi xe từ từ khởi động từ trước mắt cô lái đi, cô mới đặt mông ngồi trên mặt đất.
- Hu hu, thật xin lỗi! – Hai tay cô chống trên đất mặt, cúi đầu nức nở nói.
Một đôi giày da xuất hiện dưới mí mắt của cô, cảm giác vòng eo căng chặt, ngay sau đó cả người cô bị lôi dậy.
- Mạc thiếu gia, người buông tôi ra! - Cô liều mạng đấm anh, nhưng cánh tay khỏe mạnh, có sức của anh kẹp ở bên hông của cô, dẫn cô vào phòng khách.
- Phịch! - Cô bị ném lên thảm trên đất, đầu tóc rối bời dính vào gương mặt của cô. Cô nghẹn ngào khóc ròng nói – Tại sao người muốn làm như vậy! Anh ấy hoàn toàn không làm gì sai? Người thật nhẫn tâm. . . . . .
Mạc Duy Dương giữ mái tóc đen, ngồi xổm người xuống, ngón tay dùng sức nắm chặt cằm của cô, môi mỏng khẽ nhếch, lòng ngón tay vuốt ve cằm của cô, khóe miệng động:
- Đau lòng cho hắn? Muốn cùng hắn qua lại?
- Người là kẻ điên! Tại sao có thể ức hiếp người khác! Thượng Quan Tước cũng không làm tổn thương tôi, sao người có thể để cho gấu trắng lớn cắn anh ấy! - Cô giương nanh múa vuốt cào tới mặt anh, lại bị anh kéo lấy tóc, mặt ngửa ra sau, mặt của kề sát lại, giọng nói âm trầm từ giữa kẽ răng bật ra - Gấu trắng lớn cũng không cắn hắn, là chính bản thân hắn bị dọa đi khỏi! TRUYỆN CỦA DIỄN ĐÀN LÊ QUÝ ĐÔN
- Người. . . . . . - Cô nhìn anh chằm chằm, anh chợt cười, ngón tay đặt trên môi khẽ run của cô, môi mỏng đi tới bên tai của cô cười nói - Loại đàn ông hèn yếu vậy, không đáng để em khóc thút thít! Diệc Tâm Đồng, mắt nhìn của em thật đúng là kém, muốn tìm cũng phải tìm tốt một chút!
Người đàn ông này còn có tâm tình nói giỡn, nhưng mà dáng vẻ anh cười lên thật sự rất hấp dẫn người ta, vẫn còn rất hợp với lòng của cô. Ánh mắt cô sững sờ mà nhìn chằm chằm vào đôi môi của anh, đôi môi cô đã thưởng thức vô số lần, mỗi lần đều là anh cưỡng hôn cô.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, anh kéo tóc của cô qua, mê hoặc cười nói bên tai cô:
- Nhìn cái gì vậy? Có phải cảm thấy so với hắn tôi hấp dẫn em hơn không?
Mặt của cô bỗng nhiên đỏ lên, đưa tay đẩy anh:
- Không có!
- Không có, tai của em làm gì đỏ như vậy, Diệc Tâm Đồng em thật đúng là nhạy cảm! - Anh nghiêng mặt sang một bên, há miệng ngậm vào vành tai của cô, ngón tay trượt một đường, dọc theo cổ mịn màng mãi cho đến xương quai xanh xinh đẹp của cô, cuối cùng dừng ở ngực phập phồng bất ổn của cô. Bàn tay đến chỗ nào thì mang theo một hồi tê dại đến đó, cảm xúc xa lạ làm cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ mở ra. DIỄN ĐÀN LÊ QUÝ ĐÔN
Anh hài lòng nhìn ảnh hưởng mình mang đến cho cô, bờ môi khêu gợi chuyển qua cái ót cô, đầu lưỡi liếm tóc đen như tơ của cô, ngón tay vén cài quần áo phía sau lưng cô, con ngươi đen trong lúc lơ đãng nổi lên dục vọng, màu đỏ.
- Chuẩn bị xong chưa? - Môi của anh đi tới bên tai của cô phun ra hơi thở mát mẻ hỏi.
Cô bị hơi thở trên môi anh làm mê mẩn tâm trí, thiếu chút nữa theo lời của anh gật đầu, nhưng nhanh chóng kéo một tia lý trí về, lắc đầu một cái, tay nhỏ bé đẩy bờ vai của anh, sợ hãi nói:
- Mạc thiếu gia. . . . . . không có!
- Ha ha! - Anh giữ chặt cằm của cô, mập mờ mà cười nói – Nhưng tôi lại có, có muốn hay sờ không?