Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 65: Cô không phải thiên kim tiểu thư




- Đồng Đồng! - Đột nhiên nghe được sau lưng có người kêu cô, cô quay đầu nhìn lại, kinh sợ kêu lên - Thượng Quan Tước, sao anh tới trường học?

- Anh cố ý tới tìm em, Mạc Duy Dương không làm gì em chứ? Bây giờ em ở nơi nào? - Mặc dù đã đại khái đoán ra quan hệ của cô và Mạc Duy Dương, nhưng anh vẫn muốn từ chính miệng cô xác nhận.

- À. . . . . . em ở. . . . . . – Cô biết có lẽ không gạt được anh, liền nói thật cho anh biết - Em đang ở biệt thự của Mạc Duy Dương, em là cô bé cô nhi anh ấy nhận nuôi!

Trên mặt Thượng Quan Tước hiện lên sự khiếp sợ. Thế nào cũng không ngờ đến chân tướng sự thật lại là thế này:

- Thật xin lỗi, không phải anh cố ý muốn dò xết chuyện riêng của em, anh. . . . . .

- Em biết, anh không phải giải thích. Cám ơn anh quan tâm, thời gian lên lớp đến rồi, em đi trước! - Cô cười cười với anh, đột nhiên cảm thấy nói ra sự thật thì ra là chuyện thoải mái như vậy.

- Được! - Thượng Quan Tước đưa mắt nhìn cô vào phòng học, sau đó xoay người, trên mặt mang nụ cười. Thì ra cô là đứa bé Mạc Duy Dương nhận nuôi, không trách được Mạc Duy Dương lại quan tâm cô như vậy. Vừa nghĩ như thế, anh cảm giác mình có lòng tin giành được tin tưởng và ủng hộ của Mạc Duy Dương.

- Anh, anh nói gì? Đồng Đồng là cô nhi Mạc Duy Dương nhận nuôi? - Quan Hi cho rằng mình nghe lầm. Cô và Đồng Đồng qua lại lâu như vậy, chưa bao giờ biết cô ấy là cô nhi. d"iễn đ/àn l,ê q,uý đ,ôn Nha đầu này nghiệp vụ giữ bí mật làm cũng tốt quá, giọt nước không lọt một chút, thiếu chút nữa cả cô cũng lừa gạt.

Quan Hi vẫn cho rằng Diệc Tâm Đồng cũng giống như mình, là đứa trẻ gia đình giàu có, bởi vì bình thường Đồng Đồng mặc quần áo đều là hàng hiệu.

Cô ở phòng khách bước chân thong thả đi tới đi lui, quay đầu lại nhìn Thượng Quan Tước hỏi:

- Anh, có phải Mạc Duy Dương là tổng giám đốc tập đoàn Diệu Hằng không? Là anh ta nhận nuôi Đồng Đồng?

Trên ti vi thường đưa tin về người này, cho nên cô cũng có nghe qua về anh ta.

- Không sai, chính là anh ta! Hi, anh nói với em nhiều như vậy, là muốn bảo em giúp anh cho một vài biện pháp. Em nói nếu như anh muốn qua lại với Đồng Đồng, Mạc Duy Dương sẽ đồng ý không? – Anh khá lo lắng người đàn ông Mạc Duy Dương kia.

- Cái này. . . . . . em cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà em có thể giúp anh hỏi ý tứ Đồng Đồng một chút! - Quan Hi nhìn ạm một cái, giống như chuyện càng ngày càng phức tạp.

- Đồng Đồng, cậu chờ chút! - Quan Hi đuổi theo cô, vỗ bả vai của cô nói - Cái nha đầu này có phải giấu tớ điều gì không?

Diệc Tâm Đồng trừng mắt nhìn, lập tức phản ứng kịp, hẳn là Thượng Quan Tước đã nói chuyện cô là cô nhi với Quan Hi.

- Thật xin lỗi Hi, không phải tớ cố ý muốn giấu giếm cậu, tớ có nỗi khổ tâm của tớ! - Không có ai mong muốn để cho người khác biết mình là cô nhi cha mẹ vứt bỏ, cho nên cô không hy vọng Quan Hi vì thân phận của cô mà rời xa cô, cô thật sự rất quan tâm người bạn tốt Quan Hi này d.i.ễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn.

- Tớ không có ý muốn trách cứ cậu! Yên tâm, mặc dù cậu là cô nhi, nhưng cậu còn có tớ cùng anh tớ, chúng tớ đều rất thích cậu! Cho nên. . . . . . cậu đồng ý làm bạn gái của anh tớ không? Anh ấy sẽ rất yêu rất thương cậu!

Diệc Tâm Đồng sửng sốt một chút, rút tay về, lúng túng nói:

- Hi, muốn nghe thật sao? Thật ra thì tớ trước giờ coi Thượng Quan Tước là anh trai mà đối đãi, cũng không có ý tứ thích anh ấy. . . . . .

- Hả? Cậu coi anh tớ là anh trai! Nếu anh tớ nghe được cậu nói gì, nhất định sẽ đau lòng mà chết! Cậu không cần phải lo lắng nhiều nữa, thật ra thì anh tớ trừ hơi già rồi, nhưng đối với cô gái rất dịu dàng nhá! Hơn nữa sự nghiệp thành công, người cũng có dáng dấp đẹp trai. - Quan Hi không buông tha một tia hi vọng, tiếp tục khuyên nhủ.

- Hi, tớ thật sự không có thể cùng anh ấy, tớ. . . . . . - Cô không biết giải thích như thế nào với Quan Hi, thật ra thì trong lòng của cô đã có người đàn ông khác.