- Diệc Tâm Đồng, hiệu trưởng tìm cậu! - Cửa phòng học đột nhiên truyền đến một tiếng nói.
Cô nhìn ra cửa phòng học, sau đó gật đầu một cái.
Quan Hi lại gần, tò mò hỏi:
- Hiệu Trưởng đại nhân tìm cậu làm gì?
- Không rõ lắm! - Cô nhíu nhíu mày, trực giác không phải là chuyện tốt.
Khi cô thấy bóng lưng đưa về phía cô trong phòng hiệu trưởng kia thì mặt cô thoáng chốc biến trắng, dẫu môi kêu một tiếng:
- Hiệu trưởng!
Hiệu trưởng vội vàng cười kêu lên:
- Diệc Tâm Đồng, mau tới gặp Mạc tổng, Mạc tổng chờ em đã lâu!
Gương mặt hiệu trưởng lấy lòng nhìn về phía Mạc Duy Dương nói:
- Mạc tổng, người anh muốn gặp đã gọi vào!
- Hiệu trưởng, làm phiền rồi, có thể để cho một mình tôi nói chuyện một chút với cô bé này không? – Giọng trầm thấp dễ nghe của Mạc Duy Dương lượn vòng ở trong phòng.
Hiệu trưởng vội khom lưng cười nói:
- Có thể!
Hiệu trưởng đi qua bên người cô thì vỗ bả vai của cô không quên nhắc nhở:
- Nói chuyện thật tốt với Mạc tổng, Mạc tổng quan tâm em đó!
Hai chân Diệc Tâm Đồng mềm nhũn, liếc nhìn người đàn ông trong phòng hiệu trưởng. Cau mũi nhỏ dễ thương, anh tới đây làm gì?
- Vào đi! Đừng đứng ngoài cửa làm thần giữ của! - Người đàn ông kia khôi phục vẻ mặt cũ, nhìn về phía cô kêu lên.
- Người tới đây làm gì? - Diệc Tâm Đồng dùng giọng điệu chất vấn nói.
Mạc Duy Dương hết sức bất mãn với giọng điệu của cô, bước chân thong thả đi tới trước mặt cô, cánh tay dài duỗi một cái, cửa sau lưng cô ‘rầm’ một tiếng bị đóng lại, cô bị dọa đến mặt trắng không còn chút máu.
- Tôi chỉ cố ý dặn dò hiệu trưởng, thay tôi chăm sóc em thật tốt, làm cho em cách xa những thứ con ruồi nhặng mà học tập tốt! - Giọng anh nhẹ như mây trôi nói.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút tức giận nói:
- Tại sao người cảm thấy tôi không học tập tốt?
- Cái này giải thích thế nào? - Ngón tay của anh chạm mí mắt cô, phun một hơi hỏi.
- Chuyện này với học tập của tôi không quan hệ! - Trực giác của cô tránh khỏi đụng chạm của anh.
Ngón tay thon dài của anh nắm cằm của cô, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ không phải vì một tên đàn ông mà ngủ không yên? Lại không phải là bị nam sinh đá nên khóc đến đau lòng như vậy chứ? Nói. . . . . . người kia là ai hả, xem tôi đánh gãy chân hắn không?
Diệc Tâm Đồng hoài nghi có phải anh mắc chứng suy đoán không, như vậy cũng đoán được.
- Vâng, tôi bị đàn ông đá! - Cô cố ý nói lời nói làm anh tức giận, cô trở nên chật vật như vậy còn không phải là vì anh.
Đôi mắt Mạc Duy Dương trong nháy mắt híp lại, quả nhiên yêu thương rồi? Thượng Quan Tước? Chẳng lẽ là hắn?
Cái nhận thức này khiến cho anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Mới bao nhiêu tuổi đã bắt đầu nghĩ tới đàn ông? Tôi bảo em tới trường học đi học, không phải để cho em học người khác nói chuyện yêu đương. Nếu như muốn nói chuyện yêu đương cũng không nên tới trường học, mà là chạy về nhà! - Giọng điệu của anh rất hung dữ, hung dữ làm cô thiếu chút nữa khóc lên. Nhưng cô không khóc, đôi mắt chỉ mông lung nhìn thẳng anh, khóe miệng mếu máo, một bộ muốn khóc lại không khóc.
Ý thức được hành động mình có chút khác thường, Mạc Duy Dương không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, buông lỏng cằm của cô ra, phiền não nói:
- Tôi mặc kệ là em vì người đàn ông nào mà trở nên sa ngã như vậy, không được làm cho tôi đối với em quá thất vọng. Quay về đi học, thu cánh đang bay trong tâm lại đi!
- Tôi. . . . . . biết. . . . . . rồi! - Cô quay đầu, không để cho anh nhìn thấy đáy mắt ướt át của mình, quay lưng kéo cửa phòng, lại nghe được tiếng của anh vang lên lần nữa - Bây giờ em không thích hợp nói yêu thương, trước hoàn thành việc học rồi nói!
Cô gật đầu một cái, nghẹn ngào ra khỏi căn phòng.
******
Diệc Tâm Đồng cùng Quan Hi ra cổng trường, một chiếc màu đen xe hơi dừng ở cửa trường học, cửa sổ xe mở ra. Khuôn mặt y hệt phù dung nhìn về bọn họ, sau khi nhìn rõ gương mặt đó, chân Diệc Tâm Đồng không tự chủ mềm nhũn xuống.
Ngồi lên xe Vũ Phong Nhi, Diệc Tâm Đồng lo lắng níu chặc váy đồng phục học sinh.