Mặt Diệc Tâm Đồng thoáng cái trắng bệch, cô cũng hoài nghi tới mục đích anh nhận nuôi cô. Khi sự thật tàn khốc bị lột ra, lòng của cô bị nhéo đau. cô thà rằng Mạc Duy Dương nhận nuôi cô là vì thương hại, chứ không phải vì thỏa mãn dục vọng của anh. cô không muốn là công cụ phát tiết của anh.
Mộ Dung Tuyết thấy sắc mặt cô không tốt lắm, vội trấn an:
- Yên tâm đi, bên cạnh Dương không thiếu người phụ nữ thoáng chốc sẽ không đụng tới cô!
Mặt của cô càng thêm tái nhợt. Mộ Dung Tuyết có ý tứ là, khi cô mất đi giá trị làm công cụ phát tiết của anh, có phải cô cũng sẽ bị vứt bỏ không? một luồng rét lạnh từ lòng bàn chân xông vào trong cơ thể cô, làm cho cô lạnh lẽo hít thở không thông.
******
Mạc Duy Dương cởi áo khoác, giao người làm, liếc nhìn căn phòng trên lầu, hỏi:
- Tiểu thư ăn cơm tối xong chưa?
Người làm chỉ uhm, nhỏ giọng nói:
- Từ xế chiều tiểu thư dạo phố trở về xong, vẫn không xuống lầu, gọi cô ấy dùng cơm, trong phòng cũng không có phản ứng.
Lông mày Mạc Duy Dương không tự chủ xiết chặt lại, chẳng lẽ còn đang tức giận vì chuyện ngày hôm qua?
Anh đi tới cửa phòng, gõ cửa, kêu lên:
- Diệc Tâm Đồng, mở cửa!
Diệc Tâm Đồng đang nằm trên giường, nghe được tiếng của anh, tâm căng thẳng theo, rũ mắt xuống đáp lời:
- Em đã ngủ!
Ngủ! Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, quả thật là không còn sớm, thôi! cô hẳn là không đói bụng mới không xuống dưới lầu ăn cơm. Gương mặt anh lạnh lùng xoay người vào phòng của mình.
Mặt của Diệc Tâm Đồng đem chôn ở trong gối nằm lộ ra, lông mi thật dài đã ướt một mảng rồi, cô nghẹn ngào nói:
- Tôi không muốn làm sủng vật!
đi ra cửa phòng, Diệc Tâm Đồng thấy Mạc Duy Dương đang dùng bữa sáng dưới lầu, vội vàng xoay người gạt tóc xuống trước mặt, che giấu hai mắt sưng đỏ, sau đó đi xuống lầu.
Mạc Duy Dương thả bữa ăn sáng trong tay ra, nhìn cô một cái, nhếch môi nói:
- Tại sao tối qua không ăn bữa tối?
cô lấy bữa sáng đưa vào trong miệng khẽ cắn, bởi vì lời nói của anh mà suýt nữa khóc lên. Cố ý vừa nuốt bữa sáng, vừa mơ hồ không rõ nói:
- không đói bụng!
- Về sau không được phép không ăn bữa tối, không đói bụng cũng phải ăn một chút! – Mặt anh nghiêm túc nói, nghĩ đến mình chính là một người có bệnh bao tử, anh không hy vọng cô có di chứng gì.
- Dạ! – cô lấy bữa sáng để xuống, nắm lấy túi bên cạnh, đứng dậy nói: - Em đã ăn no, đi trước!
Nghĩ đến mục đích anh giấu ở trong lòng, cô chỉ cảm thấy anh thật đáng sợ, không muốn cùng anh dùng bữa sáng nữa. cô ôm túi, sải bước từ trước mặt anh đi mất.
Mạc Duy Dương liếc nhìn dĩa bánh bao đối diện, mới ăn một miếng đã đi?
- Chờ một chút! – Anh đột nhiên xoay người, nhìn về phía sau lưng cô kêu lên.
Hai chân của cô đứng ngay tại chỗ, cũng không quay đầu, chỉ nhắm mắt lại hỏi:
- Mạc thiếu gia còn có chuyện gì?
- Em không thoải mái ở đâu? – Anh mở miệng nói.
- Em không có chỗ nào không thoải mái. Chẳng qua là đau lòng, cô tự lẩm bẩm.
- Ai dạy em xoay lưng nói đối với người khác vậy? Xoay người lại! – cô càng né tránh, anh càng thấy được cô có vấn đề, đặc biệt là giọng của cô, nghe có chút khàn khàn giống như đã khóc.
Diệc Tâm Đồng lo lắng bản thân sẽ rống hết ra với anh, cô từ từ điều chỉnh hô hấp, xoay người đáp lại ánh mắt của anh.
Lông mày anh nhíu lại, nhìn mắt đỏ một vòng của cô, hỏi:
- đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi không muốn ở nơi này! – cô nói xong câu này, ôm túi từ trước mắt anh chạy trốn.
Ánh mắt Mạc Duy Dương phức tạp nhìn thẳng tới bóng lưng cô rời đi, suy nghĩ trong lòng cứ dán vào nha đầu này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua cũng không thấy cô có phản ứng lớn thế này! Chẳng lẽ ở trường học bị uất ức gì?