Xuống xe, Diệc Tâm Đồng đi tới cổng biệt thự rồi nhấn chuông cửa ngoài cổng.
Thượng Quan Tước từ trong biệt thự đi ra, giúp cô mở cổng, nhận lấy túi trên tay cô, cười nói:
- Tới thật đúng lúc! Vào đi!
Diệc Tâm Đồng đánh giá quang cảnh chung quanh biệt thự, lộ ra ít kinh ngạc.
- Một mình anh ở nơi lớn như vậy?
- Uh! - Anh gật đầu một cái.
- Nơi này rất lớn! - Cô cười cười với anh, cô nên sớm đoán được nhà anh rất có tiền.
- Em thích là tốt rồi! Không cần đứng yên, ngồi đi! - Anh từ phòng bếp đi ra, lấy cho cô một ly nước.
- Cảm ơn!
- À ~ Đồng Đồng, công ty anh còn có chút việc, đi trước nhé, em cứ tự
nhiên! - Anh nhớ tới hôm nay còn phải bàn chuyện hợp tác với nhóm người
của công ty, cũng sắp mười một giờ trưa rồi.
- Được, anh đi làm việc trước đi, không cần phải để ý đến em!
- Nếu nhàm chán có thể tìm con nhóc Quan Hi ở với em, anh đi trước! - Anh đi tới cửa chính cởi dép ra, thay giày da sau đó cầm cặp công văn rời
đi.
Diệc Tâm Đồng ngồi trên ghế sa lon cằm đặt trên đùi, hai cánh tay ôm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn lâm vào một mảnh trầm tư.
******
Mạc Duy Dương nhận được điện thoại của Vũ Lạc Trạch là ba ngày sau đó:
- Cái gì? - Gương mặt tuấn tú lộ ra một tia khiếp sợ.
- Tôi cho rằng cô ấy trở về chỗ của cậu rồi, chẳng lẽ cô ấy không có ở
chỗ của cậu? - Vũ Lạc Trạch cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, Tâm Đồng
không có lý do nào trốn nhà đi mới đúng. Nhớ tới ba ngày trước, đối
thoại giữa anh và cô, anh lập tức kịp phản ứng -Dương, cậu và cô ấy xảy
ra chuyện gì? Ngày đó cô ấy hỏi tôi cô ấy có phải là gánh nặng của cậu
không!
Bên đầu kia điện thoại Mạc Duy Dương rơi vào trong im lặng.
- Tôi biết rồi! - Hồi lâu, anh mới mở miệng nói.
- Tôi luôn luôn tôn trọng suy nghĩ của cậu, cũng biết đối với cô ấy cậu
không phải không có cảm giác, nhưng cậu cũng sắp đính hôn với Mộ Dung
Tuyết, cậu đặt Tâm Đồng ở vị trí nào? Chẳng lẽ cậu dự định cả đời đem
giữ lấy cô ấy ở bên người làm một búp bê? Cô là một con người, không
phải tượng gỗ, cậu có nghĩ tới hay không, sớm muộn cũng có một ngày cô
ấy sẽ rời khỏi cậu! - Trong lòng Vũ Lạc Trạch không có cảm giác nói.
- Tôi không sẽ lấy cô ấy, nhưng sẽ không để cho người đàn ông khác đụng vào cô ấy! - Anh nhếch môi cười nói.
- Dương, cậu không biết cậu như vậy là rất ích kỷ sao? Cậu được kết hôn,
cô ấy thì không thể sao? - Vũ Lạc Trạch có chút tức giận.
- Chẳng lẽ cậu muốn cưới cô ấy?
- Tôi không muốn đụng vào phụ nữ của cậu nữ! - Vũ Lạc Trạch cười khổ sở một tiếng.
- Vậy là tốt, từ ngày cô ấy lựa chọn tôi đó, thì nhất định, cô ấy trốn tôi không thoát!
Vũ Lạc Trạch không nói ra bất kỳ cảm nghĩ nào nữa, bởi vì anh có thể khẳng định, người Mạc Duy Dương yêu là Diệc Tâm Đồng, về phần tại sao cưới Mộ Dung Tuyết, hẳn là có liên quan tới bối cảnh.
Địa vị nhà Mộ Dung ở cả Thành phố J vô cùng có ảnh hưởng, hai nhà liên
kết hôn nhân đối với sự nghiệp cả hai đều có lợi ích, chỉ đáng thương
cho Diệc Tâm Đồng.
Mạc Duy Dương cúp điện thoại, một phát quăng
điện thoại đi. Ngực tức giận làm bộ mặt anh có chút vặn vẹo. Diệc Tâm
Đồng em cho rằng lẩn trốn thì không thể tìm thấy em sao? Em quá ngây thơ rồi!
Xem ra lần tập huấn cắm trại dã ngoại trước không có làm
cho em bị một chút giáo huấn, nên mới làm cho em to gan mà muốn chạy
trốn như vậy.
******
Thượng Quan Tước không ngờ người đàn
ông này tìm tới nhanh như vậy, lần trước để cho anh ta mang Đồng Đồng
đi, lần này nói gì cũng không thể để anh ta mang đi.
Có điều khí thế người đàn ông này quá mạnh mẽ, chỉ ngồi ở chỗ đó cũng đã cho người ta cảm giác bị áp bức vô hình.
Anh thận trọng hỏi:
- Mạc tổng, không biết tìm tôi có chuyện gì?
Mạc Duy Dương ngồi đối diện anh, đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra một
vòng khói, đôi mắt thâm sâu bắn ra một tia sáng lạnh, vẻ bên ngoài thì
cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Tôi biết rõ cô ấy ở chỗ
của anh, nói cho cô ấy biết, tối nay tôi muốn thấy bóng dáng cô ấy, nếu
không hậu quả không phải anh có thể gánh nổi!
Thượng Quan Tước
trên mặt biến sắc, không
ngờ tới giọng điệu người đàn ông này nói chuyện lại lớn lối như vậy, có
điều người đàn ông này và Diệc Tâm Đồng có quan hệ như thế nào? Người
tình? Không giống lắm. . . . . . bởi vì theo hiểu biết của anh đối với
Mạc Duy Dương, năm nay anh ta đã hai mươi chín tuổi, hơn nữa sẽ lập tức
đính hôn với một cô gái tên là Mộ Dung Tuyết, tuối anh ta và Đồng Đồng
lại chênh lệch mười hai tuổi, không thể nào là người đàn ông của Đồng
Đồng.