Thượng Quan Tước theo địa chỉ Diệc Tâm Đồng cho anh, tìm tới.
- Đồng đồng!
Diệc Tâm Đồng quay đầu nhìn về phía anh, cười nói:
- Thượng Quan Tước!
- Tìm anh ra ngoài có chuyện gì sao? - Anh ngồi ở vị trí đối diện cô, cầm ly nước trên bàn uống một hớp.
- Em có thể nhờ anh giúp một chuyện không? - Cô khó khăn để mở miệng hỏi.
- Việc gì gấp vậy? - Anh để ly xuống, tò mò nhìn cô - Em nói thử xem, nếu như anh có thể giúp em, anh nhất định sẽ giúp hết sức!
- Anh có thể giúp em tìm chỗ ở không? – Cô xoắn ngón tay lại, khó khăn mở miệng nói.
- Em muốn chuyển nhà?
- Uh! Trong nhất thời em không biết tìm ai giúp đỡ, cho nên mới nghĩ tới
anh, nếu như anh cảm thấy phiền thì coi như không có gì đi!
- Không phiền, anh tuyệt đối không thấy phiền toái, chừng nào thì em chuyển ra? – Anh vội ngắt lời cô, cười nói.
- Càng sớm càng tốt, em muốn mau chóng chuyển ra! - Cô nhớ bọn họ sẽ đính hôn vào nửa tháng sau, cô không thể chậm trễ nữa.
- Cuối tuần này được đấy, cuối tuần này anh nghỉ, đến lúc đó anh có thể tới giúp em mang đồ!
- Không cần. . . . . . em không có đồ gì muốn mang đi, anh chỉ cần nói
cho em biết địa chỉ nhà là được rồi! Em tự đi! - Cô không muốn cho anh
biết, cô ở biệt thự của Mạc Duy Dương.
- Một mình em được không? Thật sự không có đồ muốn mang đi? – Anh khó hiểu hỏi, không phải chuyển nhà có rất
nhiều đồ phải dọn sao?
- Được!
- Vậy cũng được! Biệt thự
anh ở còn cmột phòng trống, em muốn đến ở không? Miễn phí tiền thuê nhà, miễn phí toàn bộ tiền điện nước, thế nào? - Anh tốt bụng đề nghị.
- Em đến ở có phải sẽ quấy rầy đến anh không? - Cô không thể quá ích kỷ.
"Sẽ không, một mình anh ở rất cô đơn, nếu như có người làm bạn cũng tương
đối vui vẻ. Con nhóc Quan Hi kia không có việc gì cũng sẽ thường chạy
tới! - Anh cười cười, hi vọng cô có thể chuyển tới ở cùng anh.
-
Nếu như em chuyển đến ở, anh sẽ giúp em giữ bí mật chứ? Em không muốn để những người khác biết em ở chỗ của anh. Bởi vì em và người nhà cãi nhau có chút mâu thuẫn, tạm thời không muốn để bọn họ biết em ở đâu? - Trong lòng Diệc Tâm Đồng hung hăng khinh bỉ nhìn chính mình sao có thể che
giấu lương tâm mà nói dối, nhưng bây giờ cô đã cùng đường rồi, chỉ có
thể đi một bước tính một bước .
- Đương nhiên, em muốn ở bao lâu cứ ở bấy lâu, anh sẽ không để cho bất kỳ ai biết em ở chỗ của anh, cho nên em có thể yên tâm ở lại đó! - Anh vỗ
ngực bảo đảm.
Diệc Tâm Đồng cảm kích cười nói:
- Cám ơn anh, sẽ không làm phiền anh lâu!
Đợi đến khi có cơ hội, cô sẽ tự mình tìm một căn phòng.
- Không cần khách sáo với anh như vậy, anh rất muốn em đến ở! - Anh nhếch môi cười nói.
Lần trước cô bị Mạc Duy Dương mang đi, anh vẫn hơi buồn bực, không ngờ cơ
hội hai người đơn độc chung sống đến nhanh như vậy. Hơn nữa còn là ở
chung một mái nhà, anh không tự chủ tràn đầy chờ mong đối với cuộc sống
tương lai.
Diệc Tâm Đồng chưa nói với Vũ Lạc Trạch chuyện cô muốn rời khỏi, tránh cho anh ấy báo tin cho Mạc Duy Dương. Rất cảm kích chăm sóc của mười mấy ngày nay đối với cô, mặc dù hai người nói chuyện rất
ít nhưng Vũ Lạc Trạch là người đàn ông rất dịu dàng . Trong tay mang theo một cái túi nhỏ, Diệc Tâm
Đồng xuống cầu thang.
Nắm trong tay địa chỉ Thượng Quan Tước cho, cô bắt một chiếc taxi, sau đó ngồi vào trong xe nói địa điểm với tài
xế, tài xế đưa cô đến địa chỉ đó.
Xuống xe, Diệc Tâm Đồng đi tới cổng biệt thự rồi nhấn chuông cửa ngoài cổng.