Diệc Tâm Đồng ra cổng trường, đang chuẩn bị về nhà Vũ Lạc Trạch thì một chiếc màu hơi đen dừng lại bên chân cô, cô nhìn phu nhân cao quý ngồi trong xe qua cửa sổ xe, khó hiểu nhìn bà.
Cho đến khi bà hạ cửa sổ xe xuống, nói với tài xề ngồi đằng trước:
- Mời vị tiểu thư này lên xe!
******
Cô gái mềm nhũn người lo lắng nhìn vị phu nhân ngồi đối diện cô, ngón tay khẽ chạm dọc cái ly.
Vũ Phong Nhi nhìn cô dịu dàng cười một tiếng.
Cô không hiểu hỏi:
- Người là?
- Quên tự giới thiệu bản thân, ta là mẹ Dương! Cháu gọi ta là bác gái cũng được! - Vũ Phong Nhi quan sát cô bé ngay trước mắt, nói chuyện khá lịch sự.
- Bác gái! – Cô ngạc nhiên gọi ra tiếng. Mẹ của Mạc Duy Dương tìm cô làm gì? Nhiều năm vậy cô cũng chưa từng nhìn thấy cha mẹ anh, không ngờ lại gặp mặt với cách thức này, cô vội gật đầu một cái với Vũ Phong Nhi.
- Ta nói tóm tắt vậy! Ta biết rõ cháu là một cô gái tốt, nếu không Dương cũng sẽ không tốn nhiều thời gian trên người cháu như vậy, nhưng. . . . . . năm nay Dương đã 29 tuổi, sắp ba mươi tuổi rồi. Mấy năm nay, nó đặt toàn bộ tinh thần vào người cháu, bây giờ thật vất vả nó mới tìm được một vị hôn thê môn đăng hộ đối. Nó và con bé sẽ đính hôn vào nửa tháng sau nên ta hi vọng cháu có thể rời khỏi bên cạnh nó! - Nói xong bà không quên quan sát phản ứng của Diệc Tâm Đồng.
Diệc Tâm Đồng quả thật rất khiếp sợ, cho nên trong nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
- Ta biết rõ làm như vậy là làm cháu hơi khó xử, nhưng cháu cũng cần phải lo lắng nhiều cho Dương. Dương chỉ vì cháu mà trở mặt với cha, ngay cả hôn sự cũng là một kéo hai kéo. Nó không thể so với cháu còn trẻ tuổi, không thể để lỡ nữa, cho nên ta hi vọng cháu có thể suy nghĩ thật kỹ, để cho nó có đầy đủ tinh thần lo liệu hôn lễ sắp tới! – Bà nhấn mạnh hôn lễ lẫn nữa, làm cho trong lòng Diệc Tâm Đồng rất đau khổ.
- Bác gái, cháu. . . . . . - Cô muốn ở lại bên cạnh anh cho dù chỉ có thể ở xa nhìn anh. Cô đã thành thói quen ỷ lại ở anh, nếu như rời khỏi anh cô không biết mình có thể đến được nơi nào.
- Gặp khó xử? Ta có thể giúp cháu, cần tiền phải không? – Bà lấy một xấp tiền từ trong túi ra đẩy tới trước mặt của Diệc Tâm Đồng. Diệc Tâm Đồng đẩy tiền trở lại, lắc đầu một cái - Bác gái, cái này cháu không thể nhận, đề nghị của người cháu sẽ suy nghĩ.
- Được, bác gái cũng không ép cháu, nếu như không có Tuyết Nhi, ta sẽ rất yêu thích cháu! - Vũ Phong Nhi vỗ tay cô cười nói.
Diệc Tâm Đồng khó khăn cười một tiếng, đáng tiếc là Mộ Dung Tuyết đã tồn tại cho nên mẹ Mạc Duy Dương sẽ không thích cô.
Nếu như lúc này cô phải rời đi, cô nên đi đâu? Cô đi đến nơi nào Mạc Duy Dương mới không tìm thấy?
Cô ở lại bên cạnh anh, làm trở ngại đến đính hôn của anh và Mộ Dung Tuyết sao?
Cô xoa đầu chú chó nhỏ, có chút mất mát.
- Tâm Đồng, nghĩ gì thế? Mất hồn như vậy? - Vũ Lạc Trạch ngồi xổm người xuống nhìn cô hỏi.
- Có phải em là một gánh nặng không? Em là gánh nặng của Mạc Duy Dương sao? - Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào anh hỏi anh.
- Tại sao phải nói mình như vậy? - Vũ Lạc Trạch nhìn cô, cau mày nói.
- Bởi vì em muốn biết rốt cuộc mình có phải là gánh nặng của anh ấy không. . . . . . - Cô cúi đầu thì thầm nói.
Vũ Lạc Trạch vỗ bả vai của cô cười nói:
- Em đương nhiên không phải là gánh nặng của cậu ta, dù là gánh nặng cũng là gánh nặng ngọt ngào, cậu ta cam nguyện trả giá vì em! - Trong mắt của anh có vẻ mặt không hiểu của cô.
Gánh nặng ngọt ngào? Là như vậy sao? Nếu quả thật là gánh nặng ngọt ngào, mẹ của anh ấy cũng sẽ không tới tìm cô. Cô biết Vũ Lạc Trạch đang an ủi cô nên cô rất cảm kích anh.