Toàn thân Diệc Tâm
Đồng không ngừng run rẩy, ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt tất cả đều là
mồ hôi, sợ hãi dẫu môi nhìn về phía anh.
Còn anh chỉ nhếch khóe miệng, trong mắt có ngọn lửa nhàn nhạt. Anh giơ tay giúp cô lau đi máu ngoài miệng, khát máu cười nói:
- Nhớ kỹ chưa?
Cô cắn răng nhìn anh, không nói tiếng nào.
Thân thể cao lớn của anh ngồi xổm xuống, nâng cằm nhọn của cô lên, nheo mắt nhẹ giọng nói ra:
- Em còn nhỏ, không hiểu đàn ông muốn gì. . . . . . Tên đàn ông kia sẽ
không đơn thuần chỉ muốn hẹn em ra ngoài. . . . . . Ngoan, nghe lời, vào nhà. . . . . .
Đọc truyện tại nguồn để xem chương mới nhanh nhất và thể hiện sự tôn trọng người dịch.
Anh lại khôi phục dịu dàng như trước vỗ lưng của cô, không ai chú ý tới tia hung ác chợt lóe lên rồi biến mất ở đáy mắt anh.
Diệc Tâm Đồng cảm giác rõ sống lưng trở nên lạnh lẽo. Rõ ràng là anh đang
cười, nói chuyện với cô nhưng cô lại cảm giác trong mắt anh là lạnh lẽo.
Cô không tự chủ rụt cổ một cái, lại bị anh chặn xuống một cái. Đầu của anh đặt trên vai cô, môi lơ đãng lướt qua vành tai của cô, chạm vào nơi
nhạy cảm làm cô sợ hãi quay đầu, lại bị anh bắt một cái giữ chặt lấy
cằm, môi của anh gần như sắp dán lên môi của cô.
Hơi thở cực nóng đem tầng tầng bao quanh lấy cô, thiếu chút nữa cô đã quên hít thở cứ
như vậy nhìn anh giữ lấy cằm, không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
- Không đi vào sao? - Môi của anh lại một lần nữa vểnh lên trên môi của
cô, bàn tay mạnh mẽ bóp chặt eo thon của cô đặt trên vách tường thang
máy. Không gặm cắn lung tung giống vừa nãy, lần này thả chậm nhịp độ như thưởng thức một ly rượu ngon. Anh lựa chọn lướt qua rồi dừng, nhẹ nhàng phớt qua cánh môi cô, đầu lưỡi trơn mịn cạy hàm răng của cô ra, tìm
kiếm mùi hương mềm mại nhất nhất nơi cô cùng nhảy múa.
- Tinh. . . . . . – Đèn báo, cửa thang máy đột nhiên mở ra, anh nghiêng người né ra nhường một lối đi, nói với cô - Vào nhà đi! Đi ngủ sớm một chút!
Diệc Tâm Đồng ôm môi, vội vàng từ trước mặt anh chạy mất, một đường chạy
thẳng vào biệt thự của Vũ Lạc Trạch. Cho đến khi không thấy đèn báo và
cửa thang máy, toàn thân cô mới nhũn xuống tựa vào vách tường, từng ngụm từng ngụm mà thở gấp.
Một tay Mạc Duy Dương ấn lên nút đóng cửa
trên thang máy, một tay cầm điện thoại di động phân phó nói với người
bên kia đầu dây điện thoại:
- Giúp tôi điều tra cái người Thượng Quan Tước kia, tài liệu phải cặn kẽ, gửi qua hộp thư của tôi. . . . . .
Cúp điện thoại, Mạc Duy Dương sải bước ra khỏi thang máy.
Quan Hi kéo cô qua một bên, thần bí hỏi:
- Ngày hôm qua đi chơi với anh trai tớ rất vui vẻ chứ?
Bị cô hỏi như vậy, lòng Diệc Tâm Đồng vẫn còn sợ hãi mà nói:
- Hi, sau này không cần sắp đặt cho anh cậu và tớ gặp mặt nữa!
- Tại sao? Cậu không thích? Hay là anh tớ làm chuyện gì khiến cho cậu mất hứng? Anh ấy cưỡng hôn cậu? Á. . . . . . miệng của cậu. . . . . . -
Quan Hi chỉ chỉ môi sưng đỏ của cô, đôi mắt kinh ngạc trợn to - Anh tớ
thật sự cưỡng hôn cậu?
- Không có. . . . . . , Hi, không phải như cậu nghĩ, tóm lại không cần xen vào chuyện giữa anh cậu và tớ nữa, tớ
không thể hại anh ấy! - Diệc Tâm Đồng nhức đầu nói.
- Cái gì gọi
là cậu sẽ hại anh ấy? Sao cậu lại hại anh ấy? Đồng Đồng, có phải cậu có
chuyện gì gạt tớ không hả? - Quan Hi nghi ngờ nhìn cô.
- Không có việc gì. . . . . . - Cô khẽ cắn môi dưới.
- Cậu vẫn không xem tớ là bạn tốt, nhất định có chuyện gạt tớ!
- Tớ vẫn chưa muốn yêu đương ở tuổi này, không cần cho tớ thêm mấy chuyện uyên ương hỗn loạn nữa. Hi, xem như tớ cầu xin cậu có được không? - Cô
đã cuống đến phát khóc còn nha đầu Quan Hi này lại có thể có tâm tình
nói giỡn.
- Được rồi. . . . . . cậu không cần như vậy mà, lần sau tớ sẽ không quyết định lung tung nữa! ! Cậu mau lau lau nước mắt, lát
còn phải đi học. . . . . . - Cô vỗ bả vai của bạn an ủi.
- Uh! - Diệc Tâm Đồng vội cúi đầu lau nước mắt.