Mạc Duy Dương ngồi
trên ghế làm việc, ánh mắt quét về phía điện thoại sáng lên, cầm điện
thoại di động lên đặt bên tai trầm giọng hỏi;
- Chuyện gì?
- Tổng giám đốc, tiểu thư Diệc Tâm Đồng lên xe một người đàn ông, xin hỏi muốn tiếp tục theo dõi sao?
Mạc Duy Dương nhẹ chau mày lại, lên tiếng dặn dò:
- Tiếp tục theo dõi cho tôi.
- Vâng, tổng giám đốc!
Mạc Duy Dương tắt điện thoại di động, cửa phòng làm việc bị người khác đẩy ra, thư ký đi vào.
- Tổng giám đốc, lịch trình bố trí hôm nay là như thế này. - Thư ký cầm
một sấp tài liệu trong tay bắt đầu đọc – Mười giờ sáng có cuộc hội nghị
cần ngài chủ trì, ba giờ chiều ký hợp đồng với công ty quốc tế đa quốc
gia, năm giờ chiều ngài có hẹn đánh golf với ngài Will, tám giờ tối cùng tiểu thư Mộ Dung Tuyết chụp ảnh cưới, chín giờ tối ngài hẹn… - Thư ký
vẫn còn đang thông báo lịch trình hôm nay, đột nhiên Mạc Duy Dương vung
tay lên, cắt đứt lời của cậu ta.
- Chụp ảnh cưới do cậu làm thay! – Anh nói mà không có biểu cảm gì.
Thư ký sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu đi chụp áo cưới, trước không nói
hình thể hai người, chỉ là trên mặt khí thế cậu lập tức thua xa rồi.
- Tổng giám đốc. . . . . . chuyện đó. . . . . . sợ rằng. . . . . . có khó khăn. . . . . . - Hàm răng thư ký bắt đầu run lên, giọng cà lăm nói.
- Có cái gì khó khăn? - Anh nhướng nhướng mày, không chút đếm xỉa tới
nghịch nắp điện thoại di động, vẻ mặt kia giống như đang nói... cậu dám
không đi!
- Không có gì khó khăn. . . . . . toàn bộ làm theo ý
tổng giám đốc! - Thư ký đổ mồ hôi hột, đưa tay lau mồ hôi trên cái trán
nhỏ.
Diệc Tâm Đồng bị Quan Hi đẩy lên xe Thượng Quan Tước, cô kéo tay Quan Hi, nháy mắt với cô ấy:
- Hi, cậu không đi?
Quan Hi vỗ tay của cô, cười nói với Thượng Quan Tước:
- Anh, thay em chăm sóc Đồng Đồng thật tốt!
Thượng Quan Tước rất lịch sự thay cô thắt dây an toàn, nhìn về phía Quan Hi cười nói:
- Yên tâm, anh sẽ trông chừng thật kỹ!
Quan Hi nhìn cô mập mờ mà cười nói:
- Này Đồng Đồng, bye bye!
Diệc Tâm Đồng khẽ ngửa cơ thể ra sau để cho anh thay cô thắt dây an toàn. Cô chỉ nói với Hi là cô muốn đi vườn thú xem khỉ, kết quả cô ấy gọi cho
anh trai một cú điện thoại, bảo anh trai cô ấy đưa cô đi..
Cô rất nhỏ giọng nói:
- Cám ơn!
Thượng Quan Tước lui về ghế lái, cười nói:
- Không cần khách khí với anh, nếu là bạn tốt của Hi, đương nhiên anh sẽ đặc biệt quan tâm!
Diệc Tâm Đồng đối diện với đôi mắt mỉm cười của anh, không được tự nhiên
nhìn về phía khác, mà anh cũng thu hồi ánh mắt, hai tay điều khiển vô
lăng, xe xuất phát đến vườn thú.
Mạc Duy Dương vừa mới nhấc
tay lên uống một ngụm trà, lập tức nhận được điện thoại của Mộ Dung
Tuyết. Mộ Dung Tuyết không nhanh không chậm nói:
- Mạc Duy Dương, cha em gọi anh tới nhà em ăn cơm tối, anh có thể tìm người thay thế
anh, dù sao bác trai bác gái cũng tới, tất cả phụ thuộc vào anh!
Nói xong Mộ Dung Tuyết cúp điện thoại, hừ lạnh một tiếng. lại có thể không
coi trọng đính hôn giữa bọn họ như vậy, nay cả ảnh cưới cũng tìm người
thay thế, Mạc Duy Dương rốt cuộc anh muốn như thế nào?
Khóe miệng Mạc Duy Dương không tự chủ nhếch lên, đứng dậy cầm áo khoác ra khỏi phòng làm việc.
Cho dù anh không coi trọng việc hôn sự này, nhưng với địa vị hiện tại của
nhà Mộ Dung ở thành phố J, liên kết hôn nhân với nhà Mộ Dung đối với
công ty của nhà họ Mạc sẽ có lợi ích rất lớn.
Giữa suy nghĩ, xe của anh đã dừng trong biệt thự của nhà Mộ Dung. Xuống xe, có người làm phía trước thay anh đỗ xe.
Anh giao chìa khóa xe cho người làm, đi vào trong biệt thự.
- Dương tan tầm rồi! Mau vào thôi! – Mẹ của Mộ Dung Tuyết cười dịu dàng mà chào hỏi với anh.
- Bác trai, bác gái! - Mạc Duy Dương lễ phép kêu một tiếng, sau đó đi vào phòng khách.
- Không cần khách sáo, cũng sắp là người một nhà! - Mộ Dung Thương đi theo cười một tiếng.
Mộ Dung Tuyết bĩu bĩu môi, chỉ có ba xem anh ta là người một nhà! Cô không đếm xỉa tới mà lột quýt.
Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi cười quan sát con trai của mình và con dâu
tương lai, đúng là càng xem càng thích, hai người thật đúng là xứng đôi.