Diệc Tâm Đồng dịch người, bị anh đè như vậy làm sao có thể ngủ được? Ngược lại anh đã yên tĩnh phát ra tiếng hít thở đều đều.
Tay của cô đặt ở phía dưới len lén miêu tả đường nét của anh. Khuôn mặt
sắc sảo tuấn tú, sống mũi thẳng tắp, có cả làn môi mỏng hôm qua vừa hôn
cô, lúc mím lại có thể làm ngàn vạn thiếu nữ mê đảo, hấp dẫn mê người.
Cảm thấy đột nhiên ngang hông nặng hơn, cô cúi đầu quan sát lại phát
hiện có thêm một cánh tay ở ngang hông mình. Cô kinh ngạc phát hiện, anh lại đang giả vờ ngủ say, mặt không tự chủ trở nên ửng hồng.
- Đang suy nghĩ gì vậy? - Anh tựa đầu vào ngực cô, ngón tay nâng cằm của cô lên, mặt mày nhíu nhíu, tầm mắt không thay đổi dừng trên mặt cô.
- Không có. . . . . . ưmh. . . . . . - Anh trực tiếp nghiêng người sang, niêm phong, ngăn chặn miệng của cô. Đầu lưỡi anh từ từ liếm qua môi cô, mang theo mùi vị cám dỗ, làm lưỡi cô và anh cùng nhau nhảy múa liên
miên.
Anh tự tay giữ chặt cổ cô, trong miệng phát ra một tiếng ngâm nga, điên
cuồng đòi lấy ngọt ngào trong miệng cô. Hai người răng môi cắn lẫn nhau, Diệc Tâm Đồng bị kỹ thuật hôn cao siêu của anh làm mê mang.
Lúc này, một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp xuất hiện trước mặt bọn
họ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Duy Dương, mang theo mỉm cười nói:
- Tiên sinh mời về lại chỗ ngồi, máy bay đang di chuyển trong không trung, xin thắt chặt dây an toàn!
Gương mặt Mạc Duy Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vị nữ tiếp viên hàng
không nhiều chuyện này, ngoan ngoãn ngồi về lại chỗ, đôi mắt lại mang
theo một tia cười đùa, len lén quan sát phản ứng của Diệc Tâm Đồng. Còn
gương mặt Diệc Tâm Đồng đã sớm đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Mấy giờ sau máy bay an toàn hạ xuống, hai người đi đến khách sạn tốt mà Mạc Duy Dương đã đặt trước đó.
Ngồi máy bay mấy giờ, cả hai người đều có vẻ hơi mệt mỏi, Mạc Duy Dương vỗ đầu cô nói:
- Đi tắm đi! Rồi ra ngoài ăn cơm tối!
- Được! - Cô từ lấy một bộ quần áo trong hành lý, vào phòng tắm.
Một giờ sau, sau khi tắm rửa xong Diệc Tâm Đồng vừa sấy tóc vừa đợi anh tắm.
Tắt máy sấy tóc, Diệc Tâm Đồng thấy anh vẫn chưa đi ra, liền lấy một bản vẽ từ trong túi xách, chuyên tâm dùng bút vẽ vẽ xóa xóa.
Cửa phòng tắm bị mở ra, Mạc Duy Dương đi ra, anh vừa lau tóc vừa đứng ở
phía sau cô, khom lưng đưa mặt lại gần bên tai cô, nhẹ giọng hỏi:
- Học lúc nào?
Ở gần cô quá mức, vừa muốn trả lời vấn đề của anh thì anh đã nhân cơ hội cắn cắn vành tai của cô, động tác không nghiêm túc lại có sắc, tình.
Cô bỏ qua rung động trong lòng, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, nghĩ rồi nói ra:
- Mới học gần đây!
- Ừ, tạm được! – Anh đưa ra đánh giá không cao lắm, đứng dậy đi tới trước gương.
Diệc Tâm Đồng không để ý đánh giá của anh, tiếp tục vẽ, còn anh thì đứng trước gương sấy tóc.
Bảy giờ tối, họ chọn một nhà nhà hàng buffe để dùng cơm, khách không
phải là rất nhiều nhưng quang cảnh nhà hàng cho người ta một loại cảm
giác tao nhã, ngồi xuống là có thể ngửi thấy một mùi hoa nhàn nhạt, thấm vào lòng người.
Mà phía trên bậc thanh của nhà hàng trưng bày một chiếc đàn piano màu
vàng kim, có điều không ai đàn hát, ánh mắt Diệc Tâm Đồng vẫn nhìn chằm
chằm vào đàn piano kia.
- Muốn thử sao? - Anh bắt được ánh mắt cô, để nĩa xuống, mở miệng hỏi.
- Em chỉ hơi hiếu kỳ, tại sao phải đặt một cái đàn piano ở đây?
". . . . . ." Khóe miệng Mạc Duy Dương mấp máy :
- Có thể tối nay sẽ có ai đó đàn hát. . . . . .
- A! - Cô cúi đầu nghich cơm trong chén.
- Tôi đi toilet! - Đột nhiên anh đứng dậy nói với cô.
- Vâng! - Đầu cũng không ngẩn lên trả lời.