Xe ngừng lại trước nhà, Diệc Tâm Đồng vừa muốn tháo dây an toàn, nhưng đột nhiên anh lại tiến tới, khom lưng giúp cô tháo dây an toàn. Có lẽ do uống một chút rượu, hồi lâu anh vẫn chưa tháo ra được giúp cô, ngược lại trong lúc lơ đãng ngón tay chạm đến trước ngực mềm mại của cô, cả hai người đều rất sửng sốt.
Tầm mắt Vũ Lạc Trạch như tia X nhìn chằm chằm bộ ngực của cô, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh luôn luôn tự chủ rất mạnh, đột nhiên bụng dưới dâng lên một cỗ nóng ran, tay của anh mất kiểm soát sờ soạng trên bộ ngực của cô.
Diệc Tâm Đồng nhận thấy được ánh mắt anh thay đổi, mà tay anh đã vân vê trên nơi mềm mại cách lớp vải mỏng manh của cô.
Cô thở một hơi, hoảng sợ kêu lên:
- Em tự làm! – Cô khéo léo đẩy tay của anh ra, sau đó nhanh chóng cởi dây an toàn.
- Tâm Đồng! – Đột nhiên anh nhích lại gần cô, cô chưa kịp phản ứng, cánh tay của anh đã quấn lên eo cô, đầu cọ xát vào ngực cô, toàn thân cô căng thẳng, sợ hãi nói - Vũ Lạc Trạch, anh sao vậy? Mau buông em ra!
Vũ Lạc Trạch kinh hoảng, cũng bị hành động của mình làm sợ hết hồn, nhưng trong cơ thể có cổ nóng ran vẫn bức bách anh, khiến anh muốn nhận được sự thoải mái từ người cô, môi anh mang theo hơi nóng đặt trên cổ trắng như tuyết của cô, thõa mãn mút.
Diệc Tâm Đồng bị động tác bất thình lình của anh dọa đến thét ra tiếng chói tai:
- Không được, Mạc thiếu gia. . . . . .
Trong tiềm thức cô chỉ đọc truyện tại nguồn gọi ra tên của người đàn ông kia, khiến toàn thân Vũ Lạc Trạch giống như bị dội một thùng nước lạnh, anh đặt môi ở cô cô, thở hổn hển nói:
- Không muốn có chuyện thì mau xuống xe!
Anh buông lỏng cô ra, toàn bộ sắc mặt tái nhợt tựa vào trước chỗ ngồi, trong miệng thở gấp từng ngụm từng ngụm.
Diệc Tâm Đồng mở cửa xe, chạy thật nhanh khỏi xe. Vũ Lạc Trạch như vậy đối với cô mà nói, quá xa lạ, cũng làm cho cô thấy sợ hãi.
Tại sao anh có thể xâm phạm cô? Cô vẫn cho rằng anh là một chính nhân quân tử, nhưng chuyện hôm nay, làm cô có kích động muốn thoát khỏi nơi này.
Diệc Tâm Đồng về phòng của mình rồi khóa trái cửa, leo lên giường, dùng chăn che kín cả đầu, sợ hãi nắm chặt hai góc chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ, mà căn phòng cách vách truyền đến tiếng động rất lớn.
"Bốp" có đồ vật gì đó bị đánh ngã, sau đó truyền đến tiếng người giúp việc:
- A! Thiếu gia, cậu làm sao vậy?
Tiếp theo truyền đến tiếng Vũ Lạc Trạch gầm nhẹ:
- Tránh ra!
Anh thật sự quá nóng, nhiệt độ trên cơ thể làm anh chỉ muốn tắm nước lạnh. Anh biết nhất định anh đã uống phải cái gì không nên uống, nên mới có thể biến thành bộ dáng này. Anh mở ra vòi hoa sen, phun lên người của mình, một tay xé áo trên người ra, cởi cả quần dài, cuối cùng chỉ còn lại một cái quần trong.
Trong tay Diệc Tâm Đồng nắm thật chặt điện thoại di động, cô nên làm gì đây? Hình như tình trạng của Vũ Lạc Trạch rất tệ, nhưng bây giờ cô cũng rất sợ phải đến gần người đàn ông kia, cảm giác cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, cô nhắm mắt lại.
"Bốp. . . . . ." Cửa phòng ngủ bị người khác dùng lực gõ mấy cái, cô sợ hãi co rúc cơ thể vào giữa giường. Tiếp đến cô nghe cửa phòng có tiếng chuyển động, một loạt ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, làm cô thấy rõ người đang đi tới, cô hoảng sợ nhấn số điện thoại của Mạc Duy Dương, nhưng mới nhấn vào phím call, chăn đơn trên đỉnh đầu bị lấy xuống, cả người cô bị Vũ Lạc Trạch nhấc lên, điện thoại di động rơi lên trên giường.
- A! Anh làm gì vậy? Buông tôi ra! - Cô liều mạng đấm ngực anh, Vũ Lạc Trạch chống cả người cô trên vách tường, điện thoại di động nằm trên giường đến giờ phút này cũng được kết nối.
Một tay Mạc Duy Dương bưng cà phê, nhấn nút trả lời, vừa muốn mở miệng, lại nghe được bên kia điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai: "A!"
Anh sợ đến run tay một cái, quăng cốc cà phê đi, hốt hoảng hỏi:
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?