- Không có gì đáng nói, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt! - Vũ Phong Nhi nhìn anh một cái, vội vã rời đi.
Vũ Lạc Trạch đập một quyền vào vách tường, xoay người vào phòng bệnh, liếc mắt liền dáng vẻ như người sắp chết của cô, khẽ nguyền rủa một tiếng trong lòng, bất đắc dĩ ngồi bên giường của của cô nhìn cô.
- Đồng Đồng! - Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, người tới trực tiếp nhào lên người cô, cầm lấy tay cô, bi thống khóc ròng - Làm sao lại thành loại sự tình này!
Con ngươi Diệc Tâm Đồng không hề chuyển động hạ xuống, chỉ nghe thấy Quan Hi một mình kêu khóc từng tiếng, Vũ Lạc Trạch nói với cô ấy:
- Đồng Đồng, em ấy mới vừa sảy thai, cơ thể có hơi suy yếu, em đừng lộn xộn với em ấy!
Tiếng Quan Hi im bặt, nhìn cô không chớp mắt, đưa tay sờ sờ mặt của cô, lo lắng nói:
- Đồng Đồng thật đáng thương, Mạc thiếu gia chết rồi, ngay cả đứa bé cũng mất!
Vũ Lạc Trạch vội ho khan một tiếng, ý bảo cô ấy không nên nhắc lại ba chữ Mạc Duy Dương, Quan Hi vội vàng che miệng, sau đó đứng dậy nói với anh:
- Bộ dạng Đồng Đồng thế này thật làm cho người ta lo lắng, mặc dù em muốn ở alij với cô ấy, nhưng mà ngày mai em phải trở về Hy Lạp, cho nên Đồng Đồng đành nhờ anh chăm sóc!
- Anh là anh trai em ấy, chăm sóc em ấy là nhất định! - Vũ Lạc Trạch cau mày nói.
Quan Hi quay đầu lại liếc nhìn Diệc Tâm Đồng không còn sức sống trên giường, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hôn lễ thật tốt sao lại thành tang lễ vậy?
******
Mạc Vi Phẩm mang theo một đám người đến trước nhà Mộ Dung muốn nói chuyện. Con trai mình bị Mộ Dung Tuyết đâm chết, Mộ Dung Thương ngược lại núp trong nhà không ra, đây coi là cái gì!
Mạc Vi Phẩm ngồi trong phòng khách ở nhà Mộ Dung, Mộ Dung Thương bảo người làm truyền lời tới ông:
- Tuyết Nhi không có ở trong nhà!
Mạc Vi Phẩm hừ lạnh nói:
- Không có ở trong nhà? Vậy đi đâu?
- Tiểu thư đến ở nhà Lục thiếu! - Người làm thật lòng để báo thù, len lén quan sát sắc mặt của ông.
Mạc Vi Phẩm lại dẫn người dưới tay mình đi đến nhà Lục Hạo Nam.
Lục Hạo Nam biết được Mạc Vi Phẩm mang người tới nhà đòi nói chuyện, vội trấn an Mộ Dung Tuyết chơi ở phòng ngủ. Anh đứng dậy đi ra phòng ngủ, đi tới ngoài cửa phòng, thấy Mạc Vi Phẩm ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, mười mấy người đứng bên cạnh, anh biết nên tới sẽ tới.
- Bác Mạc! – Anh đi xuống, kêu Mạc Vi Phẩm một tiếng.
Mạc Vi Phẩm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
- Đem Mộ Dung Tuyết giao ra đây!
- Bác Mạc, bác hãy nghe cháu nói mấy câu đi! - Lục Hạo Nam ngồi đối diện với ông trên ghế sa lon, hai tay chồng lên nhau đặt trên đùi, thở dài nói - Tuyết Nhi đã điên rồi, chẳng lẽ bác nhẫn tâm đưa một người điên vào từ ngục? Cho dù Tuyết Nhi phạm vào sai lầm tày trời nhưng cũng bởi vì cô ấy quá yêu con trai của bác, d;iễn đàn l,ê quý đ-ôn dựa vào giao tình nhiều năm của nhà họ Mạc và nhà Mộ Dung, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho cô ấy sao?
- Bỏ qua cho cô ta? Vậy không phải con trai ta chết uổng phí rồi sao? - Mạc Vi Phẩm hừ lạnh nói, khắp khuôn mặt đều giận tái đi.
- Cháu hoàn toàn có thể hiểu nỗi đau xót mất con của bác, nhưng người đã chết không thể sống lại, tại sao thì không thể có lòng khoan dung độ lượng vậy?
Lục Hạo Nam chú ý tới sắc mặt của ông hơi có hòa hoãn, dù sao Mạc Vi Phẩm vân không ngu ngốc đến mức đến làm loạn.
Mạc Vi Phẩm ngửa đầu thở dài nói:
- Nếu việc đã đến nước này, con ta bất hạnh mất mạng, mà Tuyết Nhi cũng nhận được trừng phạt nên có.
Lục Hạo Nam vội cảm kích nói:
- Cám ơn bác Mạc!
Mạc Vi Phẩm vung tay lên, nhìn anh nói:
- Về sau nhà họ Mạc và nhà Mộ Dung cả đời không qua lại với nhau nữa!
Sắc mặt Lục Hạo Nam đột biến, không ngờ Mạc Duy Dương chết đi lại khiến cho hai nhà đoạn liệt.
*******
Hôm nay là ngày thứ ba Diệc Tâm Đồng ở bệnh viện, mặc dù không có liên lạc với bên ngoài, nhưng cô vẫn nghe được một vài tin đồn. Tin tức của tất cả các cơ sở truyền thông thông báo, chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng chết và hiện tại tập đoàn Diệu Hằng vây trong nước sôi lửa bỏng, mà cô cũng nghe nói Mộ Dung Tuyết điên rồi.
Ba người rối rắm rốt cuộc lấy này loại hình thức bi kịch chấm dứt, trong lòng cô có đau. Mạc Duy Dương chết đi mang cho cô chấn động quá lớn, cho nên cô cự tuyệt tin tưởng ọi thứ. Chính cô thôi miên mình ngủ một giấc sẽ hết chuyện, ngủ một giấc tỉnh lại, anh trở về bên cạnh cô rồi. Nhưng cuộc sống ngày ngày trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ ba mà anh vẫn như cũ không hề trở lại. . . . . .
Mặt của cô tựa vào trong gối, nước mắt theo lông mi nhỏ lên trên gối đầu. Tay cô níu chặt lấy bao gối, móng tay xuyên qua vải vóc, gào lên nhiều tiếng:
- Anh cũng sẽ không quay lại nữa, Mạc thiếu gia đi thật. . . . . . ai trả cho tôi Mạc thiếu gia. . . . . .
- Đồng Đồng! - Vũ Lạc Trạch giật mình, kéo cô từ trong gối ra, cúi đầu nhìn ngón tay cô, trong lòng đau xót, ấn cô trên vách tường, trong giọng có trách mắng – Cho dù em tự sát, cậu ấy cũng sẽ không trở lại, tại sao không sống cho thật tốt! Chẳng lẽ chết là có thể đoàn tụ với cậu ấy? Đừng có ngu. . . . . . chết là thật sự vĩnh viễn chia tay với cậu ta, còn sống thì có thể giữ linh hồn cậu ấy! Em tỉnh táo lại được không. . . . . . Không có Mạc Duy Dương, em vẫn có thể sống được rất tốt!
Nước mắt cô giàn giụa, lắc đầu một cái khóc nói:
- Em không được! Không có anh ấy, em thật sự không làm được! Em yêu anh ấy như vậy, nhưng anh ấy lại vì cản thay em một dao mà chết rồi. Em hận chính mình, càng hận anh ấy hơn. Anh ấy dựa cào cái gì cản dao cho em, dựa vào cái gì không hỏi qua ý kiến của em lại chết, dựa vào cái gì bỏ lại một mình em, anh ấy dựa vào cái gì. . . . . .
Anh ôm lấy cô thật chặt vào trong ngực, trong lòng mãnh liệt đau quá mức, hiện tại anh chỉ cô một suy nghĩ: "Làm cho cô ấy sống thật tốt!"
- Đồng Đồng. . . . . . em hãy nghe anh nói. . . . . . sống thật tốt, vì tốt cho cậu áy hãy sống tốt, cậu ấy cũng không hi vọng em đi theo cậu ấy.
- Hu hu, tại sao phải khuyên em sống tiếp, để cho em chết không phải tốt hơn sao, cũng không cần như phế nhân nằm trên giường, ngay cả con mình cũng không giữ nổi, em còn có mặt mũi gì để sống! - Cô điên cuồng nắm tóc của mình, cảm xúc kích động khác thường.
- Đó không phải là lỗi của em, được rồi! Nghỉ ngơi trước, chớ suy nghĩ quá nhiều! - Anh đặt cô về trên giường, để cô nằm yên ổn. Cô khóc đến mặt đầy nước mắt, ánh mắt trống rỗng không thân thái.
Anh lo lắng cô lại làm chuyện điên rồ, chỉ có thể canh giữ ở bên giường của cô, nhìn cô ngủ.
Diệc Tâm Đồng đến ngủ cũng không an ổn, đầu choáng váng mờ mịt, còn có một giấc mơ rất dài. Trong mơ cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cô khóc đuổi theo khuôn mặt quen thuộc đó, mà bóng dáng đó đột nhiên dừng bước, đợi cô đuổi theo.
Cô và anh cách một khoảng cách, cô muốn tiến lên chạm tới mặt của anh nhưng thế nào cũng tới không gần anh được. chỉ có thể khóc kêu:
- Mạc thiếu gia, anh trở lại? Là tới mang em đi sao?
Mạc Duy Dương nhìn cô cười dịu dàng một tiếng:
- Đứa ngốc, anh không yên lòng em nên mới đến thăm em. Xem cái bộ dạng này của em bảo anh làm sao cam lòng rời khỏi, sống thật tốt.
- Không. . . . . . Mạc thiếu gia đừng bỏ đi. . . . . . - Trong nháy mắt cô vươn tay, toàn bộ nụ cười của anh tản lạc thành sao từ trước mặt cô bay lên bầu trời.
Sao chớp mắt với cô:
- Đồng Đồng, anh còn sống, anh sẽ luôn nhìn em. . . . . .
Diệc Tâm Đồng ngồi xổm trên mặt đất, ôm hai tay khóc nói:
- Mạc thiếu gia.
Vũ Lạc Trạch đáp khăn lông lên trán của cô, gắng sức kêu tên của cô:
- Đồng Đồng, em tỉnh đi, đừng ngủ!
Diệc Tâm Đồng rùng mình một cái tỉnh lại, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy nước mắt, cô ôm cổ Vũ Lạc Trạch khóc:
- Anh, em thấy được Mạc thiếu gia rồi, anh ấy nói em sống thật tốt, anh ấy nói anh ấy vẫn còn sống. Em muốn sống thật tốt, em muốn đi tìm anh ấy. Trong lòng em có một âm thanh nói cho em biết, anh ấy vẫn còn sống, anh ấy chưa chết, cho nên em muốn sống tiếp!
Sắc mặt Vũ Lạc Trạch thay đổi, đẩy cô ra, cười nói:
- Con bé ngốc, người đã chết rồi, sao lại còn sống, em cũng đã nhìn thấy tro cốt của cậu ấy rồi, đừng làm chuyện điên rồ nữa!
- Không. . . . . . em không tin anh ấy đã chết! - Cô lắc đầu một cái, muốn thân thể của mình mau sớm hồi phục, cô muốn đi tìm Mạc thiếu gia.
- Được, em nói cái gì cũng được, nghỉ ngơi thật tốt, chỉ cần đừng muốn tìm chết là tốt rồi! - Anh cười khổ.
- Sẽ không, hiện tại em không muốn chết! - Ánh mắt cô kiên định nói.
Vũ Lạc Trạch âm thầm cắn răng, Đồng Đồng! Có một số việc cưỡng cầu không được.
*******
【 1 năm sau 】
Năm nay Diệc Tâm Đồng đã hai mươi mốt tuổi, cô tìm kiếm Mạc thiếu gia đã suốt cả một năm rồi, nhưng đến cùng không thể tìm được anh, từ lúc mới bắt đầu tự tin hơn gấp trăm lần đến bây giờ lòng tin cũng hao mòn.
Cô đứng ở trước cửa sổ sát đất, suy nghĩ có hơi mơ hồ. Một năm trước, cô được bị Vũ Lạc Trạch mang về nhà họ Vũ, đi theo Vũ Lạc Trạch học tập quản lý công ty, mà cô bây giờ là trợ thủ của Vũ Lạc Trạch, từ không hề có kinh nghiệm đến hiện tại tạo ra một chút thành tích. Cô bây giờ có thể một thân một mình xử lý một số công việc mà không cần qua tay người khác.
Một năm trước từ lúc Mạc Duy Dương qua đời, thành phố J gần như đã truyền khắp xì căng đan có liên quan đến anh. Tập đoàn Diệu Hằng đã bị Mạc Vi Phẩm bán vật chất lấy tiền mặt, Mạc Vi Phẩm đưa theo vợ Vũ Phong Nhi rời khỏi thành phố J, nghe nói đi nước ngoài, về phần cụ thể đi quốc gia nào cô không biết.
Bệnh điên của Mộ Dung Tuyết cho đến bây giờ vẫn chưa tốt, nhưng Lục Hạo Nam vẫn theo ở bên cạnh cô ấy chăm sóc cô ấy, đoán chừng là tự trách từ nội tâm, hoặc là nhật cửu sinh tình (ngày dài sinh tình cảm). Cô nhìn bọn họ thấy rất mờ nhạt. Cô còn sống là vì tìm Mạc thiếu gia, những người khác hoặc chuyện khác, cô tuyệt không quan tâm.
Nghĩ quá đến mất hồn, cho tới khi điện thoại đặt trên bàn làm việc vang lên nhiều lần, cô mới kéo suy nghĩ về, xoay người đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên, nhìn hiển thị gọi tới, cong lên một nụ cười nhạt:
- Hi!
- Đồng Đồng, khi nào thì tới Hy Lạp đó? Gần đây tớ bị anh tớ ép đo xem mắt, cậu mau tới cứu tớ! - Quan Hi vẫn như cũ, một chút thay đổi cũng không có.
Diệc Tâm Đồng cười khổ sở một tiếng:
- Vậy rất tốt! Chứng minh cậu có người muốn rồi, mau vội vàng gả đi! Tránh cho không ai muốn cậu!
- Này, Đồng Đồng, không ngờ miệng cậu lại nói ra những lời này, hiện tại cũng không phải thời điểm đắc ý. Rốt cuộc muốn không muốn giúp tớ đây! Cậu lại là người bạn tớ tín nhiệm nhất, không thể thấy chết mà không cứu! - Quan Hi liên tục dậm chân ở bên đầu kia điện thoại, chọn lầm bạn tốt.
Ngón tay Diệc Tâm Đồng lật lịch ngày ra, tính toán một phen, cười nói:
- Cậu sốt ruột cũng vô ích, gần đây tớ không đi được, đoán chừng còn phải đợi mấy ngày mới có thể đến chỗ của cậu! Cậu không ngại tớ tới trễ chứ?
- Không ngại, tuyệt không để ý, Đồng Đồng, tó biết ngay cậu là tốt nhất!
- Được, đừng cho tớ lời tâng bốc nữa! Tớ không chịu nổi! – Cô muốn đi Hy Lạp là vì không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội gặp lại anh, Mạc thiếu gia, rốt cuộc anh ở đâu? Nếu như anh biết em đang tìm anh, xin cho chút nhắc nhở để em tìm đến anh đi!
Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, lần nữa đi tới trước cửa sổ sát đất, hai tay chống trên cửa sổ thủy tinh, ngắm nhìn nơi xa, trong miệng thì thầm nói:
- Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia, anh thật sự bỏ em đi sao?
*******
Một căn biệt thự diện tích mấy ngàn mét vuông, thợ đang gạt bỏ cành lá hoa cỏ, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tắm rửa, vòi hoa sen như trút nước từ phía trên tưới xuống, khuôn mặt tuấn mỹ mang mặt nạ nửa bên, đôi mắt gọc cạnh sắc sảo, sống mũi cao, môi mỏng khêu gợi không có một chút nhiệt độ khẽ nhếch, cánh tay rắn chắc đang tắm kỳ. Nước dọc theo một vết sẹo giống con rết trên ngực người đàn ông thẳng chảy xuống dưới cho đến bắp đùi bền chắc có lực. Màu da mật ong khỏe mạnh có sức hấp dẫn. (không thể hiểu sau bao nhiêu chuyện làm sao bà tác giả vẫn có thể viết về vẻ đẹp của tên này, thật sự muốn cắt đoạn này ==)
Người đàn ông lắc lắc một đầu tóc ướt, đẩy cửa phòng tắm đi ra, một cái khăn tắm màu trắng quấn tùy ý vào hông. Một máy laptop bày trên bàn trà, người đàn ông ngồi trên ghế sa lon bên cạnh bàn trà, ngón tay thon dài cầm lấy cốc trà, miệng cốc áp ở hai bờ môi, tiếp theo ngón tay gõ bàn phím. Không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch lạch cạch.
Trong chớp mắt, người đàn ông vào phòng thể hình. Tay nâng tạ tay, không tốn chút sức nào giơ cao lúc lên lúc xuống. Vốn là cánh tay phẳng phiu trong nháy mắt có bắp thịt, tầng tầng mồ hôi dọc theo da thịt người đàn ông thẳng xuống dưới, trên khuôn mặt người đàn ông hiện đầy mồ hôi. . . . . .
*******
Diệc Tâm Đồng cầm ly nước lên uống một hớp, lúc đứng dậy, ly nước cầm trên tay rơi xuống mặt đất, đập thành một mớ mảnh vụn. Cô nheo mắt, ôm tim đập nhanh hơn trong ngực, cảm giác có dấu hiệu gì đó không tốt. Ngực đột nhiên buồn bực đau một hồi, tay cô kéo hộc bàn làm việc ra.
Đang tốt mà thế nào bất ngờ mắc bệnh dạ dày rồi, sắc mặt cô tái nhợt, lôi thuốc bao dạ dày ra uống mấy viên. Ném thuốc dạ dày lên trên bàn làm việc, cô rũ rượi gõ bàn phím. Tước kia Mạc thiếu gia cũng có bệnh dạ dày, bây giờ đổi thành cô có bệnh dạ dày rồi. Cô bất đắc dĩ nhếch miệng cười, hình như lại nhớ tới ngày trước cùng với anh.
Điện thoại di động để trên bàn bất thình lình vang lên dọa cô giật mình. Cô cầm điện thoại lên cười nói:
- Hi, sao thế?
- Đồng đồng, anh tớ bảo tớ hôm nay đi xem mắt, làm sao đây? Tớ hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ rồ! A a. . . . . . - Quan Hi ở bên kia ma rống quỷ kêu. Cô che ống nghe điện thoại, cười nó - Vậy thì đi thấy mặt đối phương đi! Nói không chừng sẽ gặp phải người mình thích đấy?
- Đâu phải cậu không biết, anh ta giới thiệu người hầu như là người làm ăn với anh ấy trên nhiều phương diện. Những người đàn ông không phải đầu hói chính là bụng bự nâng cao! Bảo tớ gả cho hạng người đó còn không bằng bảo tớ đi tìm chết!
- Không nghiêm trọng như vậy chứ! Mấy ngày nay vừa lúc tớ xử lý xong chuyện làm ăn, đại khái ngày mai là có thể đến Hy Lạp rồi, cậu nhịn một chút! - Diệc Tâm Đồng kẹp điện thoại di động ở giữa cổ và bả vai, gõ chữ.
- Được, tớ chờ cậu!
- Ha ha, tốt!
Diệc Tâm Đồng thả điện thoại lại chỗ cũ, tiếp tục đánh chữ.
*******
Quan Hi vì ứng phó Thượng Quan Tước, tùy tiện mặc một thân quần áo nhìn qua rất nhếch nhác đi đến nơi hẹn, cái gì vương lão ngũ kim cương, chó má! Đoán chừng tuổi tác mấy chục, độc thân quá lâu trụi lông.
Chẳng qua chỉ có một điểm cô cho là tương đối hài lòng, đó chính là đối phương lựa chọn nơi coi như cao cấp, nhưng quần áo bản thân mặc với khách sạn này không ăn khớp. Cô cúi đầu kéo kéo váy dưới thắt lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Cửa thang máy tầng chót khách sạn đột nhiên mở ra, đoàn người từ bên trong đi ra. Người đàn ông đi đeo mặt nạ nửa bên, mu bàn tay chắp sau lưng, cả người tản ra lạnh lẽo người lạ chớ đến gần, gương mặt tuấn mỹ như được dao khắc dẫn đến các khách bên cạnh bàn luận sôi nổi một trận.
Quan Hi cúi đầu chuẩn bị quần áo trên người, không hề chú ý tới tình huống đường trước mặt, đột nhiên chạm mặt đụng vào một bức tường, phản ứng chậm nửa nhịp cô ngẩng đầu liền mắng:
- Xảy ra chuyện gì? Ở đâu ra. . . . . . tường?
Sau khi nhìn rõ tấm mặt nạ, trong nháy mắt mắt Quan Hi trợn to, miệng há thành hình, chỉ vào khuôn mặt người đàn ông, kinh ngạc kêu lên:
- Mạc. . . . . . thiếu?
Trong phút chốc cô bắt đầu cà lăm:
- Mạc thiếu gia? Là anh sao?
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông bắn về phía cô. Một đám người đi theo phía sau anh trực tiếp vây cô lại, côvẫn không rõ chuyện gì xảy ra. Đám người trực tiếp đẩy cô đi, cô vội vã hét lớn:
- Mạc thiếu gia. . . . . . anh không chết phải không? Anh không thể đi! Này, các người đừng cản tôi, Đồng Đồng đang đợi anh... anh không thể đi!
Mấy người áo đen ném cô vào trong thang máy, sau đó nhấn xuống nút đóng cửa. Cô nóng nảy dậm chân, xảy ra chuyện gì? Sao cô lại thấy Mạc thiếu gia? Nhưng anh mắt người đàn ông đó không giống Mạc thiếu gia, hơn nữa Mạc thiếu gia dễ nói chuyện hơn so với anh ta. Người đàn ông đó hoàn toàn là một khối băng, hơn nữa bộ dạng của anh ta thoạt nhìn rất dọa người. Cô không nhịn được run rẩy, lập tức lấy điện thoại ra cho báo cho Đồng Đồng.
- Hi sao vậy?
Quan Hi cứng rắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, giọng run nói:
- Đồng Đồng. . . . . . tớ. . . . . . thấy. . . . . .
- Thấy cái gì? Khẩn trương như vậy? Trai đẹp?
- Không phải. . . . . . tớ thấy được. . . . . . Mạc. . . . . . thiếu! Tớ thấy Mạc thiếu gia ở khách sạn! – Cô dốc hết toàn lực nói.
Bên đầu điện thoại kia sắc mặt Diệc Tâm Đồng tối đi, trợn to mắt, run rẩy hỏi:
- Cậu nói Mạc thiếu gia? Cậu thấy được Mạc thiếu gia sao? Ở đâu? Hy Lạp?
Cô dường như kìm chế tiếng khóc mới không để mình mất khống chế thét chói tai ra tiếng.
- Đồng Đồng, nhưng tớ cũng không dám khẳng định! Anh ta đeo mặt nạ, chẳng qua khuôn mặt có phần giống Mạc thiếu gia, nhưng hành động tuyệt đối không giống nhau, có thể là tớ nhìn lầm! - Quan Hi từ trong thang máy đi ra, nhỏ giọng nói.
- Hi, tớ cầu xin cậu một chuyện, giúp tớ đi theo anh ta, xem anh ta ở đâu? Tớ lập tức tới Hy Lạp! - Ngực Diệc Tâm Đồng cuồng loạn, chẳng lẽ vừa rồi ly thủy tinh bị rơi bể là dấu hiệu? Cô gần như dám khẳng định, Mạc thiếu gia vẫn còn sống, ngón tay của cô nắm ly thủy tinh cố gắng khôi phục tâm tình.
- Đồng Đồng, cậu thật sự muốn gặp người kia, nhưng rất nhiều thuộc hạ đi theo bên cạnh người kia, cho dù cậu muốn gặp anh ta, chưa chắc đã gặp được - Quan Hi nhớ tới mình bị ném vào trong thang máy, trong lòng lại tức.
- Hi, tớ chỉ muốn đến gặp anh ta, tớ muốn xác nhận anh ta có phải Mạc thiếu gia không, về phần nguy hiểm tớ không sợ!
- Được rồi, thật là thua cậu, tớ sẽ đuổi theo bọn họ ngay bây giờ, đoán chừng còn có thể đuổi theo anh ta! - Quan Hi cúp điện thoại, sau đó đuổi theo ra ngoài khách sạn, cô đã sớm quên mất chuyện xem mắt không còn chút nào.
Người đàn ông được mấy tên thủ hạ bảo vệ ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen, một thuộc hạ nhìn về phía sau, nhẹ giọng nhắc nhở ở bên tai người đàn ông:
- Dean, có người theo dõi.
Con mắt sắc bén của người đàn ông nữa híp, nhếch miệng lên thành nụ cười tràn đầy đùa giỡn:
- Để cho cô ta đi theo!
Thuộc hạ lập tức nói:
- Dạ!
Đoàn người chia ra ngồi vào ghế trong mấy chiếc xe màu đen, xe như mũi tên lái đi.
Tầm mắt người đàn ông cách cửa sổ thủy tinh, ánh mắt nhìn cô gái bị anh bỏ lại đằng sau. Nhếch miệng lên thành một đường cong đẹp mắt, ngón tay xoa mặt nhẫn không điểm xuyết gì trên ngón vô danh, khóe mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
- Mẹ nó, làm sao đuổi theo! Những người đó lái nhanh như vậy! Tài xế, làm phiền ông lái nhanh lên một chút! - Quan Hi ghé vào chỗ ngồi tài xế, chỉ điểm tài xế đuổi theo xe trước mặt.
Tài xế nhìn cô một cái, chân đạp lên chân ga đuổi theo xe trước mặt.
Quan Hi chú ý tới xe trước mặt ngừng lại ở một khách sạn, trong lòng mắng:
- Người ta hẳn là tới nơi này nói chuyện làm ăn? Cô theo tới làm cái gì? Thật sự không biết nói gì!
Cô ngồi trở lại vị trí của mình, nói với tài xế:
- Chúng ta ở đây chờ!
Tài xế không vui nói:
- Tiểu thư, tôi còn phải làm ăn, cô kêu tôi ngồi ở chỗ này, bảo tôi đi uống gió tây bắc sao
Quan Hi dĩ nhiên biết ông ta muốn tiền, móc từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho ông ta:
- Này, cầm đi, ở chỗ này với tồi chờ anh ta ra ngoài! Không có ý kiến gì cho tôi!
Tài xế thấy tiền sáng mắt, đâu còn có oán trách gì, vội nhận vào tay, yêu thích không buông số tiền.
Quan Hi lạnh lùng nhìn tài xế, lại dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Sắc trời dần dần chuyển sang đen, Quan Hi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng bảy giờ tối, người đàn ông kia thế nào lại không ra vậy? Cô chờ đến có chút không nhịn được nữa, đẩy cửa ra xuống xe. Nếu anh ta không ra được, cô trực tiếp đi tìm anh ta!
Sau đó cô mới phát hiện, vừa rồi cô và tài xế chờ ở nơi phía sau khách sạn, cho nên người đàn ông đó đã sớm đi cửa trước, mà cô còn ngây ngốc ở phía sau cửa đợi một buổi chiều, nghĩ tới trong lòng liền bốc cháy, sao đần như vậy!
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Diệc Tâm Đồng:
- Đồng Đồng, thật xin lỗi, tớ mất dấu!
Diệc Tâm Đồng trong lòng tiu nghỉu như mất, đánh mất?
- Hi, không có việc gì! - Diệc Tâm Đồng cười nói, thật ra thì trong lòng rất nôn nóng.
- Đồng Đồng, tớ cúp trước, anh trai tớ điện thoại tới, nguy rồi, nhất định là chuyện xem mắt bị anh ấy biết, tớ xong đời! - Quan Hi lập tức cúp điện thoại.
Diệc Tâm Đồng bất đắc dĩ cười:
- Người cũng bỏ đi, xem mắt cũng làm hư rồi, Hi, thật xin lỗi!
Được người thông báo Diệc Tâm Đồng tới tìm anh, Phi Ưng có hơi giật mình đi xuống lầu. Khi nhìn thấy cô thì trong lòng tràn đầy khiếp sợ, không ngờ cô sẽ chủ động tới tìm anh, kể từ sau khi Mạc Duy Dương qua đời, cô gần như không còn liên lạc gì với anh nữa.
Có điều người cô gầy đi không ít, mặt dài hơn so với trước kia, dáng người đầy đặn, xinh dẹp hơn trước kia. Dáng vẻ nhìn qua tuyệt đối không già đi, ngược lại tăng thêm khí chất điềm đạm, quyến rũ phụ nữ nên có.
- Em tìm anh? – Anh cố ý dùng giọng điệu xa lánh hỏi.
Diệc Tâm Đồng xoắn ngón tay, có phần khó có thể mở miệng nhìn vào anh. Cô biết không nên làm phiền anh, nhưng dưới tay anh nhiều người, tìm người mà nói cũng sẽ không quá khó khăn, cho nên cô mới có thể làm mặt dày tới tìm anh. Nhưng không ngờ anh lại dùng cái giọng điệu này hỏi cô, nghị lực vốn còn lại trong cô trong phút chốc sụp đổ.
- Em muốn nhờ anh một chuyện, giúp em tìm một người! - Cô cắn môi nhỏ giọng nói ra.
- Tìm người? Tìm ai? – Anh nhìn cô.
- Mạc thiếu gia!
Trong nháy mắt mặt của anh xuất hiện biến hóa:
- Khôn phải anh ta đã chết rồi sao? Làm sao tìm được?
- Anh ấy chưa chết, cho nên em cầu xin anh giúp em tìm anh ấy! – Cô gần như van xin nói.
- Anh được thù lao gì? – Anh nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt không thiếu được si tình.
- Anh muốn thù lao gì? - Cô lo lắng hỏi, không cách nào bỏ qua khát vọng anh đối với cô. Cô biết anh vẫn con thích cô, nhưng cô hi vọng anh có thể nhân từ một chút, bỏ qua cho cô.
- Thân thể của em, anh muốn thân thể của em! -Anh hoàn toàn không che giấu nói ra khát vọng trong lòng bản thân.
Cô trợn to mắt nhìn anh, mặc dù sớm biết anh sẽ nói ra những lời này, nhưng cô vẫn còn có chút không chịu nổi. Thân thể của cô ngoài Mạc thiếu gia không muốn để cho người đàn ông khác nhúng chàm. Nhưng trước mắt ngoài anh ra, thật không tìm được những người khác có thể giúp được cô, cô phải đồng ý yêu cầu của anh sao?
Nhìn ra do dự trong mắt cô, ngón tay của anh gõ bàn nhắc nhở:
- Không muốn có thể nói ra, anh không ép buộc em, anh hi vọng em cam tâm tình nguyện đem thân thể cho anh!
Diệc Tâm Đồng cắn môi, trong mắt chứa đựng nước mắt, cô muốn gặp Mạc thiếu gia. Cô muốn biết có phải anh còn sống không, cho nên cô chỉ có thể quyết tâm cố nén đau đớn, gật đầu nói:
- Được, chỉ cần anh giúp em tìm được anh ấy, thân thể cho anh!
Anh không vì lời nói này của cô mà cảm thấy vui sướng, ngược lại có chút mất mát. Đây là anh đang ép buộc cô, nhưng anh thật sự vì cô mà trả giá quá nhiều, lấy được thân thể của cô chỉ là an ủi tâm bị thương của mình. Anh thật sự rất muốn lấy được lòng của cô chứ không phải thân thể của cô. Nhưng anh biết, lòng của cô chỉ thuộc về Mạc Duy Dương, cho nên lấy được thân thể của cô cũng đã tốt.
Y theo hai người đã ước định cẩn thận, cả đêm Phi Ưng đưa cô tới Hy Lạp. Bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, muốn thăm dò tin tức một người nhất định cần thời gian, cho nên hai người ở một khách sạn. Diệc Tâm Đồng thuận tiện nói chuyện mình đến Hy Lạp cho Quan Hi. Quan Hi bị Thượng Quan Tước cấm túc rồi cho nên không thể đi gặp cô, chỉ có thể thông qua tin nhắn biết được. Phải ngày mai Quan Hi mới có thể được thả ra ngoài.
- Đồng Đồng! Gặp cậu thật sự là quá tốt, cậu biết không, cuộc sống bị cấm túc của tớ có bao nhiêu khổ sở! Anh trai tớ đúng là ngang ngược, không hiểu chuyện, bắt tớ nhất định phải gặp mặt người đàn ông kia, ngày mai còn phải đi gặp mặt người đàn ông đó. Cậu muốn đi theo một lúc không? Nói không chừng sẽ gặp Mạc thiếu gia ở khách sạn đấy? - Cô biết Đồng Đồng tới Hy Lạp là vì Mạc thiếu gia, cho nên cô cố ý nói như vậy, để Đồng Đồng đi theo mình thêm can đảm.
Diệc Tâm Đồng vừa nghe, trong nháy mắt nổi lên tinh thần:
- Được, tớ đi với cậu!
Mặc kệ có thể nhìn thấy Mạc thiếu gia hay không, cô đều muốn đi thử một chút, chỉ cần có 1% cơ hội, cô cũng không thể bỏ qua.
Quan Hi và Diệc Tâm Đồng đến trước khách sạn Quan Hi xem mắt, Quan Hi nói với cô:
- Đồng Đồng, lần trước tớ thấy Mạc thiếu gia chính là ở khách sạn này, không biết hôm nay anh ta có quay lại hay không!
Tầm mắt Diệc Tâm Đồng nhìn chung quanh, hy vọng có thể thấy Mạc thiếu gia trong miệng Quan Hi, nhưng mãi cho đến khi hai người vào thang máy cũng không còn thấy Mạc thiếu gia trong miệng Quan Hi.
Đối tượng Quan Hi xem mắt bao một gian phòng, có điều người đàn ông đó thật thiếu lễ độ, xem mắt để phụ nữ chờ không nói, còn thuê một gian khung cảnh không đặc biệt tốt. Diệc Tâm Đồng uống mấy chén cùng với Quan Hi, có chút muốn đi vệ sinh.
- Hi, tớ đi toilet chút!
- Được, cậu phải trở lại nhanh lên một chút đó! Cũng không biết khi nào người đàn ông kia tới. Để bà cô ngồi ở chỗ này chờ anh ta, xem lát nữa tớ có cho anh ta biết tay không!
Quan Hi hừ lạnh nói, lại uống một ngụm rượu.
Diệc Tâm Đồng theo bảng chỉ dẫn tìm được toilet. Bồn rửa tay ở bên ngoài toilet, đi vệ sinh xong cô đứng ở bồn rửa tay rửa tay, mà từ bên cạnh lướt qua một đám người áo đen, cô cúi đầu sửa sang lại áo trước ngực, không hề chú ý tới người cô muốn tìm đang từ bên cạnh cô lướt qua.