Tay Mộ Dung Thương chỉ người làm, quát:
- Người đâu? Đi nơi nào? Cô làm việc cho ta kiểu gì thế?
- Ông chủ. . . . . . tôi. . . . . . rõ ràng có trông tiểu thư. . . . . . - Người làm run rẩy cơ thể quỳ trên mặt đất, cúi đầu sợ hãi dập đầu – Ông chủ, tôi biết rõ sai lầm rồi, tôi không nên đi nấu cháo.
- Không trông người thật kỹ cho ta, nấu cháo cái gì! - Mộ Dung Thương một cước quật ngã người làm, giận dữ ngút trời đá người làm một cước.
- Là phu nhân, bà ấy muốn uống cháo! - Người làm ôm đầu mà khóc.
Mộ Dung Thương ngừng lại, nhìn cô ta chằm chằm:
- Cút cho ta! Đồ vô dụng, giữ lại cô có ích lợi gì, lập tức thu dọn đồ đạc cho ta!
- Ông chủ. . . . . . cầu xin ông đừng đuổi tôi đi.
- Biến, muốn ta gọi người kéo cô đi ra ngoài phải không?
- Vâng ông chủ, tôi lập tức thu dọn đồ đạc!
Mẹ Mộ Dung Tuyết núp ở sau cửa, không dám thở mạnh, sợ Mộ Dung Thương sẽ chỉa mũi dùi về phía bà.
"Oành!" một tiếng, cửa bị một cước đá văng, bà quay đầu nhìn lại, kinh ngạc kêu lên:
- Ông xã!
- Là bà có đúng không? Là bà giúp đỡ có chạy trốn đúng không? - Mộ Dung Thương tiến lên mãnh mẽ giữ chặt cổ tay của bà, làm bà nhíu mày lại.
- Tôi không biết ông đang nói gì?
- Bà không nó cũng không sao, chờ tôi tìm được nó, xem tôi đánh gãy chân nó không! Hừ! - Mộ Dung Thương đẩy bà ra, đi xuống lầu.
Lòng bà vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, hiện tại chỉ hy vọng con gái chạy trốn càng xa càng tốt.
******
Diệc Tâm Đồng không yên lòng bưng bít tết thịt bò đi về phía bàn ăn, bởi vì một lòng nghĩ chuyện cuối tuần kết hôn, cô thất thần, làm nước sốt thịt bò bít tết vẩy vào mu bàn tay, đau đến mức cô lập tức đặt bò bít thịt tết trên bàn ăn của khách, d,iễn đàn lê quý đ,ôn mà vừa lúc khách xoay người, dội cho đối phương một thân màu tương nước sốt.
- A! – Mỹ nữ ăn mặc thời thượng tát cô một cái, lập tức từ vị trí nhảy lên.
- Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! - Diệc Tâm Đồng vội nói xin lỗi với đối phương, một tay ôm mu bàn tay bị thương của mình, cúi đầu cắn môi.
- Cô phục vụ khách nhân kiểu gì vậy? Gọi quản lý các người ra ngoài, thật sự là bẩn chết! - Mỹ nữ run run một thân váy bẩn thỉu trên người, không khách khí chỉ trích.
- Thật xin lỗi, cô có chỗ nào không hài lòng, tôi có thể từ từ cải thiện, mời tiếp tục dùng bữa ăn, tôi giúp cô thay một phần bít tết thịt bò mới! - Diệc Tâm Đồng vội vàng nói.
- Không cần, không có khẩu vị nữa! - Mỹ nữ nhẹ trề môi dưới.
Diệc Tâm Đồng lúc này gấp rút đầu đầy mồ hôi, không biết như thế nào cho phải. Người đàn ông ngồi đối diện mỹ nữ nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Thôi Lala, đối phương cũng không phải phải cố ý.
Diệc Tâm Đồng không nhịn được nhìn đối phương nhiều một cái, là một người ngoại quốc lịch sự tiêu chuẩn, ngũ quan sắc xảo, âu phục sang trọng, quan trọng nhất là trên thân người đàn ông tản mát ra cao nhã và quý khí mê người.
Lúc cô nhìn anh ta, người đàn ông cũng đang nhìn cô, khêu gợi nhếch miệng lên mỉm cười mê người, ngón tay thon dài chập chờn ly đế cao trong tay, chất lỏng rượu màu đỏ đang từng vòng từng vòng lướt qua miệng ly, có ý tứ không chút để ý.
Người phụ nữ mới vừa rồi còn ương ngạnh thô lỗ lập tức như chim nhỏ nép vào người tựa vào ngực người đàn ông, móng tay màu đỏ xẹt qua khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, bĩu môi, gắt giọng:
- Nhưng. . . . . . cô ta làm dơ quần áo của em, bộ váy này lại là quà tặng anh tặng cho em. . . . . . bảo người ta có đau lòng không?
Người đàn ông cúi đầu hôn môi của cô ta, đôi mắt câu hồn mang theo nụ cười nhàn nhạt:
- Chỉ là bộ váy mà thôi, hôm khác tặng em thêm một cái!
Anh ta lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô nói:
- Lại đi bưng một phần bít tết thịt bò đến đây đi! Ba phần chín là được rồi! – Người đàn ông ngẩng đầu cười nói với cô.
- Vâng! - Diệc Tâm Đồng không nhịn được hít một hơi, trai đẹp hoàn hảo không so đo. Cô vội chạy về phía nhà bếp lại bưng một phần bít tết thịt bò mới lên bàn.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn cô một cái, vung tay kêu lên:
- Đi đi! Ở đây không cần cô phục vụ!
Diệc Tâm Đồng xoay người rời khỏi bàn ăn, sau đó đến phòng bếp, để tay dưới vòi nước, rửa thật lâu, cho đến khi tay sưng đỏ, nguy rồi! Bộ dạng thế này trở về, còn không bị Mạc thiếu gia hoài nghi, nếu để cho anh ấy biết cô ở nhà hàng Tây học nấu ăn, anh chắc chắn sẽ không cho cô đi đến nơi này.
Vì không để cho anh nghi ngờ, Diệc Tâm Đồng mua một cái bao tay đeo trên tay, mặc dù thoạt nhìn có chút tức cười, nhưng chỉ cần không lấy bao tay xuống, cũng sẽ không có chuyện nữa.
Quá hỏng rồi, vừa lúc thương tổn ở tay phải, cho nên cầm đũa thì đều sẽ đặc biệt làm người khác chú ý.
- Trời rất nóng em mang bao tay làm cái gì? - Ánh mắt Mạc Duy Dương nhìn chằm chằm tay cô, mở miệng nói.
- À. . . . . . đồ trang trí, gần đây tương đối thịnh hành cái này! – Cô vội rút tay về, có hơi xấu hổ mà dùng tay trái ôm tay phải của mình.
Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi cũng nhìn qua cô, thái độ hai người xem như bình thường, có điều anh lại vẫy vẫy tay với cô.
- Cho anh xem một chút? Thịnh hành chỗ nào?
- Không phải. . . . . . cái bao tay này không thể lấy, bởi vì phải mang mấy ngày mới có thể lấy ra, nếu như bây giờ lấy xuống, thì không thể đeo, bởi vì thiết kế bên trong sẽ bị phá hư! - Nhịp tim cô như sấm nháy mắt nói.
- Thiết kế cái gì? – Anh buông đũa xuống ung dung nhìn cô hỏi.
- Chính là thiết kế rất đặc biệt! Mạc thiếu gia, đợi trở về phòng lại nói, bây giờ ăn cơm có được không? – Cô tiến tới trước mặt anh nhỏ giọng van xin.
Anh nhíu nhíu mày, cũng không có vạch trần cô, đã cảm thấy bao tay của cô có nhiều bí ẩn, không sao, đợi trở về phòng sẽ xem rõ!
- Uh! - Anh tỏ vẻ đồng ý, gật đầu một cái.
Cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu múc cơm.
Diệc Tâm Đồng cầm áo choàng tắm, len lén liếc nhìn anh trên giường, may là anh đã ngủ rồi. Cô nhẹ chân nhẹ tay vào phòng tắm, sau đó để áo choàng tắm ở một bên, ghé vào trước gương phòng tắm, lấy cái bao tay ra. Thật là đau, cũng chỉ có vào lúc này, cô mới có thể không nhịn được kêu đau ra tiếng, dù sao không ai thấy.
Mà một đôi dép không hề cho hay biết đi tới cửa phòng tắm, thấy hết rất rõ ràng tình huống bên trong.
Diệc Tâm Đồng đeo bao tay lần nữa, sau đó nhét thuốc vào trong túi áo, ra khỏi phòng tắm, tay đau thành ra như vậy, cô vẫn là không muốn thấm nước nữa.
Trên giường người đàn ông đã phát ra tiếng hít thở đều đều, cô sợ quấy rầy đến anh, cho nên không dám lộn xộn, chỉ có thể kề bên cơ thể anh nhắm hai mắt lại, mệt quá, nhưng tay rất đau. . . . . .
Mắt của Mạc Duy Dương bỗng nhiên mở ra, nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại ở tay cô đặt trong ngực.
Diệc Tâm Đồng bất tri bất giác đã tiến vào mộng đẹp, tay đến ngực của anh, như mèo con một dạng nắm lấy áo choàng tắm của anh không thả, anh dưa tay gạt tay của cô, nhẹ nhàng gở bao tay xuống, tay vươn vào trong túi cô tìm lọ thuốc phỏng. Thở dài một cái, bôi thuốc ở mu bàn tay của cô, sau đó lại thừa dịp cô chưa tỉnh lại, mang bao tay lại.
Đưa tay ôm cô ở trong ngực, thật là ngốc muốn chết! Có ai ngày nóng như vậy còn mang bao tay, cô ngại mình quá không thu hút sự chú ý của người khác rồi!
Diệc Tâm Đồng chống giữ cái lưng mỏi, tay chạm vào tay bị thương, cảm giác nơi đó không có đau đớn như hôm qua, cô hài lòng nhếch môi cười, sau đó xuống giường, chuẩn bị trước khi kết hôn họ được nghề làm bữa ăn Tây.
- Diệc Tâm Đồng, quản lý tìm cô!
Cô vừa tới nhà hàng Tây, đã có người cô, cô vội cười nói:
- Vâng!
Cũng không biết quản lý tìm cô làm gì? Chẳng lẽ là bởi vì vị khách hôm qua kia? Không phải cô đã chịu nhận lỗi rồi sao? Chẳng lẽ vị khách kia sau đó lại tìm quản lý tố cáo?
Cô thấp thỏm gõ cửa, đứng ở cửa phòng kêu lên:
- Quản lí.
- Vào đi! – Quản lí khách khí đứng lên đi về phía cô.
Cô cảm thấy không hiểu khẩn trương:
- Quản lí tìm tôi có chuyện gì?
- Diệc Tâm Đồng! Từ hôm nay trở đi, cô không cần phải làm làm việc vặt, chuyên tâm đi theo sư phụ học tay nghề đi! – Quản lí cười ha hả nói.
Cô sững sờ, có chút không phản ứng kịp:
- Quản lí? Tại sao?
Trên đời này không có bữa ăn miễn phí, cho nên cô cảm thấy quản lí hẳn là có sắp xếp khác.
- Chẳng lẽ cô muốn làm việc vặt? Những thứ này đều không thích hợp để cô làm, cô cứ chuyên tâm học nấu ăn, sau đó mau chóng rời đi đi! – Nụ cười trên mặt cười quản lí có phần cứng ngắc.
Cô có phần ngạc nhiên nhìn thẳng ông ta, hình như ông ta đang đuổi cô đi? Tại sao? Chẳng lẽ cô làm chưa đủ tốt?
Sư phụ nói với cô:
- Cô gái nhỏ, nhìn cho kỹ, món ăn này coi trọng nhất kỹ thuật xắt rau, học được món ăn này, tự thân cô có thể xuống bếp rồi!
- Có thật không? – Đôi mắt Diệc Tâm Đồng trở nên sáng như tuyết.
- Ngay cả lời của tôi cô cũng không tin sao?
- Không có đâu!
- Vậy thì học nghiêm túc chút, tôi thấy chịu khó lại hợp ý với tôi, tôi mới nguyện ý truyền thụ món ăn này cho cô! - Sư phụ nâng cao bụng bự, cười giơ cao dao trong tay, bắt đầu chạm khác một vài cánh hoa trang trí.
- Cảm ơn sư phụ! - Diệc Tâm Đồng nghiêm túc nhìn tư thế tay của cô, cẩn thận học từng bước.
Đến lúc tan việc, Diệc Tâm Đồng vẫn còn bận rộn ở phòng bếp, bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng học nấu ăn, cô muốn ghi chép một số thứ quan trọng vào một cuốn sổ, còn có tay cô bị thương, viết chữ rất phí sức, cho nên cô vừa đi tới đi lui trong phòng bếp, vừa cầm sổ nghiêm túc ghi chép.
Sư phụ cởi mũ bếp xuống cười nói:
- Cô gái, cô thật đúng là đủ nỗ lực.
- Không có đâu! - Cô nhìn một bàn món ăn, cũng không quay đầu lại nói.
Sư phụ lắc đầu một cái, sau đó rời đi.
Haiza! Rốt cuộc cũng nhớ kỹ tên đồ ăn và các bước, cô vẩy vẫy tay bủn rủn, sau đó xoay người đi lấy túi của mình, có cơ hội nhất định phải trổ tài trước mặt người nhà anh.
Đi ra cửa chính nhà hàng, Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu ưỡn ngực mà chạy đến trạm xe buýt, cũng sắp tám giờ, nhà họ Mạc gia luôn luôn ăn cơm tối rất sớm, cho nên cô không thể về trễ.
Chen xe buýt thật sự mệt chết đi, cô bị kẹp trong đám người, nghe điện thoại lại rất phiền phức, chỉ có thể đợi xuống xe thở một hơi, mới lấy ra điện thoại ra nhìn, tất cả mấy cuộc gọi nhỡ đều do anh gọi tới.
- Mạc thiếu gia! - Cô le lưỡi một cái, kêu lên.
- Còn chưa tan việc? Đã mấy giờ rồi hả? Kẹt xe sao?
- À. . . . . . em lập tức đến nhà rồi, trước không nói nữa, tạm biệt! - Cô vội vàng cúp điện thoại, chạy vào trong khu.
Mạc Duy Dương ở bên ngoài biệt thự chờ cô, cô chột dạ đi tới trước mặt của anh, hai tay nắm vạt áo kêu lên:
- Mạc thiếu gia!
- Đi vào ăn cơm đi! – Hiếm khi anh không nói cô cái gì, chỉ kéo tay cô vào phòng khách.