Nghe vậy, sắc mặt của Mộ Dung Thương và phu nhân ông khó coi nhìn vào Mạc Duy Dương. Bọn họ chưa bao giờ biết chuyện Mạc Duy Dương và phụ nữ khác lên giường, thế này bảo con gái họ làm sao chịu nổi!
- Về nhà, đừng ở chỗ này làm mất mặt! – Khuôn mặt già của Mộ Dung Thương trầm xuống, giọng lạnh lùng quát lên.
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy cha đã tức giận, vội kéo Mạc Duy Dương rời đi.
Mạc Duy Dương hất tay của cô ra, kéo Phi Ưng lại nắm cổ áo của anh ta, cắn răng gầm nhẹ:
- Phân chia rõ ràng nơi nói chuyện cho tôi! Cút!
Phi Ưng cười lạnh nói:
- Thế nào? Không thể nói những lời này ngay trước mặt cha vợ của anh sao? Sợ hình tượng cao lớn anh minh của anh sẽ bị hủy?
"Bốp!" Mạc Duy Dương trực tiếp cho anh ta một quyền, mặt mũi anh ta bị đánh sưng bầm dập, cũng không quên hừ lạnh nói:
- Anh hoàn toàn không xứng với Đồng Đồng, buông tay đi! Đến với cuộc sống cao quý vô cùng hạnh phúc của anh đi! Người phụ nữ đằng kia mới xứng với anh được.
Phi Ưng cười ha ha xoay người bỏ đi, Mạc Duy Dương đứng tại chỗ, hai tay không tự chủ nắm thành quyền, gân xanh giữa trán nổi lên cuồn cuộn, gương mặt tuấn tú trắng bệch giống như tờ giấy trắng, d/iễn đàn lê quý đ-ôn hàm răng nghiến kêu lập cập.
Mộ Dung Thương ngồi trên sofa phòng khách, không nói lời nào nhìn Mạc Duy Dương. Mạc Duy Dương vẫn không thay đổi nét mặt mím khóe môi, lông mày không tự chủ nhíu lại.
Mộ Dung Tuyết vội tới xoa dịu:
- Cha, giờ cơm đã đến, ăn cơm đi!
- Hai đứa chuẩn bị, trước không cần phải để ý đến công ty, đi Hàn Quốc nghỉ phép. - Mộ Dung Thương đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu lại không có nửa chút nhiệt độ.
Mộ Dung Tuyết lên tiếng:
- Cha, tại sao? .
- Hai đứa nên hiểu rõ hơn so với ta. Các con kết hôn đã hơn hai năm rồi, nhưng trong bụng Tuyết Nhi lại không có một chút tin tức, nếu như trong lòng cậu không có quỷ, hai đứa lập tức nhân dịp chuyến đi này, mang tin tức về cho ta. - d.iễn đàn l,ê quý đ,ôn Mộ Dung Thương khẽ ném tàn thuốc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mạc Duy Dương.
Im lặng thật lâu, rốt cuộc Mạc Duy Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Dung Thương, gương mặt tuấn tú thoáng qua vẻ mặt phức tạp, môi mỏng giật giật, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Mộ Dung Tuyết lên tiếng ngắt lời:
- Được, cha, tất cả đều theo ý cha! Dương, chúng ta chuẩn bị, ngày mai sẽ lên đường!
Mạc Duy Dương lông mày cau lại, không hiểu nhìn cô. Cô cố ý ngắt đứt lời của anh, nhất định là có lời gì muốn nói với anh. Mà anh cũng suy nghĩ trước mắt không phải thời điểm tốt nhất để ly hôn với cô, lúc này công ty vẫn không thể mất đi cái núi dựa lớn là nhà Mộ Dung này.
Bước vào phòng , Mộ Dung Tuyết xoay người nhìn anh nói:
- Em biết anh không muốn đi Hàn Quốc, nhưng một khi anh và em ly hôn, sẽ làm anh mất đi rất nhiều, bác trai Mạc cũng sẽ không cho phép anh làm vậy!
Khóe miệng Mạc Duy Dương mím thành một đường thẳng, không chớp mặt cái nào nhìn cô, nhếch miệng thành một nụ cười giễu cợt, không sai! d;iễn đàn l'ê quý đ/ôn Trước mắt anh vẫn không thể đưa ra quyết định ly hôn này.
Diệc Tâm Đồng mua đồ ăn bên ngoài chờ anh, quả nhiên thời gian vừa đúng là mười một giờ đêm, anh tới sao? Cô hưng phấn nhảy xuống ghế sa lon đi mở cửa cho anh.
- Mạc thiếu gia! - Cô nhào thẳng vào trong ngực anh, anh đón cô, đưa cô cùng vào nhà.
- Trễ thế này còn chưa ngủ?
- Uh, chờ anh! Trễ vậy mới tới đây, có phải Mộ Dung Tuyết. . . . . . - Cô co rúc vào trong ngực anh, hai người ngồi trên ghế sa lon, ngón tay của anh vuốt tay cô, cười nói - Cô ấy biết. . . . . .
- Hả. . . . . . – Cô ấy biết? Cô ấy còn cho phép anh tới đây? Cô tò mò chớp mắt.
- Ăn cơm tối chưa? - Tầm mắt của anh lướt qua bàn ăn, vừa ý thấy hai hộp đồ ăn bày trên bàn – Vẫn chưa ăn sao?
- Chờ anh cùng ăn!- Cô từ trên người anh nhảy xuống, sau đó bưng hai hộp đồ ăn mua ở ngoài đến trước mặt anh, đưa một hộp trong đó cho anh.
"À. . . . . ." Mặt anh lộ vẻ lúng túng, anh đã ăn rồi, đã ăn ở nhà Mộ Dung rồi, nhưng không muốn làm cô mất hứng, nhận lấy hộp đồ ăn, trên mặt cố ý lộ ra vẻ mặt rất vui mừng:
- Thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon, dường như đều là đồ anh thích phải không?
Trong miệng cô chứa một ngụm cơm, thiếu chút nữa bị nghẹn.
- Ăn từ từ! - Khóe mắt anh tràn đầy nụ cười, đốt một điếu thuốc, nhìn dáng vẻ cô ăn như hổ đói, không quên nhắc nhở - Sau này buổi tối đừng chờ anh, bản thân ăn sớm một chút, chớ để đói mà sinh bệnh dạ dày!
- Ừm! - Cô gật đầu loạn xạ.
Anh nhìn cô không chớp mắt, sau đó mở miệng nói:
- Đồng Đồng, ngày mai anh phải rời khỏi nơi này.
Toàn bộ thức ăn cô ngậm trong miệng nghẹn lại trong cổ họng, nét mặt kinh ngạc đến ngây người:
- Đi đâu? - Cùng ai? Một câu tiếp theo cô không hỏi ra, chỉ nhỏ giọng hỏi trong lòng.
- Hàn Quốc, đoán chừng sẽ đi một tháng hoặc lâu hơn! Trong khoảng thời gian anh đi này, em tự mình chăm sóc bản thân tốt! - Tay anh không tự chủ nắm chặt tay cô một cái, trên mặt có vẻ mặt phức tạp.
- Tại sao phải đi lâu như thế? Đi công tác sao? Có thể đưa em theo không? - Cô lớn mật nói ra ý nghĩ trong lòng mình, đồng thời trong lòng cũng hung hăng khinh bỉ bản thân. Nếu đi công tác sao có thể dẫn cô theo, muốn dẫn cũng phải dẫn Mộ Dung Tuyết theo, trong lòng cô có bi thương không ít.
- Uh, đi công tác, rất vội, cho nên tạm thời không thể đưa em theo! - Anh dang tay ôm cô vào trong lòng, bàn tay vỗ lưng của cô, đầu đặt trên đỉnh đầu cô, không tự chủ thở dài nói – Ăn nhanh lên một chút, ăn xong rồi lên giường ngủ, nhàn rỗi nhàm chán có thể tìm một công việc.
Tay co đặt trên cánh tay anh, nước mắt rớt xuống lã chã:
- Em biết rồi!
Anh nâng cằm cô lên, giúp cô lau đi nước mắt ở khóe mắt, giương môi lên nói:
- Sẽ mau chóng quay về!
- Em cũng biết rõ! - Cô hít mũi một cái.
- Biết, còn khóc? Thật là mít ướt! Đồng Đồng tự chăm sóc mình tốt, chờ anh về! – Anh có loại ảo giác gặp khó khăn - Điện thoại phải luôn giữ thông suốt, anh muốn mọi thời khắc đều có thể liên lạc với em!
- Được, em biết rồi. - Cô cúi đầu nói.
******
Biết rõ anh sẽ không đồng ý để cô đi tiễn, nhưng cô vẫn nhịn không được lén lút chạy đến sân bay tiễn anh, dù rằng chỉ có thể nhìn anh đi vào cửa an ninh, cô cũng đã thỏa mãn.
Đợi trong sân bay ước chừng mấy giờ, cho đến khi cửa lớn của sân bay mở ra có một đôi nam nữ cao lớn đi vào, tâm vốn kích động của Diệc Tâm Đồng vốn vì cô gái bên cạnh anh, trong nháy mắt nguội lạnh. Anh nói đi công tác, sao phải dẫn theo Mộ Dung Tuyết, hơn nữa nhìn cách hai người ăn mặc không giống như đi công tác, giống như đang đi nghỉ phép.
Trong lòng của cô có chua xót, đồng thời cũng hối hận vì sự xúc động của bản thân, cô không nên chạy tới tiễn anh.
Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết đi cùng vệ sĩ vào thang máy. Đột nhiên Mạc Duy Dương quay đầu lại nhìn về phía sau, vừa lúc thấy cô ở sau bảng quảng cáo, mà cô đang xoay người đi về, cũng không biết anh đã thấy cô.
Một tay anh tháo mắt kính xuống, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, vội vàng chạy ra khỏi thang máy.
- Dương, anh đi đâu vậy? - Mộ Dung Tuyết gấp gáp hét lên.
Nhưng bước chân của Mạc Duy Dương vội vàng đuổi theo bóng dáng kia, từ phía sau ôm lấy cô.
Diệc Tâm Đồng bị ôm lấy trong lòng hoảng hốt, xoay người nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình, nước mắt tràn mi:
- Mạc thiếu gia!
- Sao lại chạy tới đây? Mới sáng sớm thế này, sao không mặc nhiều áo hơn? Ngốc muốn chết! - Rõ ràng là lời nói đau lòng, nói ra lại mang theo một tia trách cứ. Anh cởi áo khoác trên người xuống khoác lên vai cô, xoa xoa tay cô, hốc mắt có hơi hồng. – Về đi! Không được như đứa ngốc chạy loạn khắp nơi, lạc đường rồi, anh sẽ không đi tìm em!
Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, chua xót khó hiểu:
- Mạc thiếu gia, thật xin lỗi, em không nên tới đây, em lập tức về!
Cô khó chịu nắm áo trên người, muốn trả lại cho anh, lại bị anh tự tay đè xuống.
- Mặc về đi! Nhớ giữ điện thoại thông suốt! - Anh vội vã hôn lên trán cô, giúp cô khép chặt áo lại, ngón tay quyến luyến không muốn buông tay lướt qua gương mặt của cô, sau đó xoay người sải bước đi.
Diệc Tâm Đồng đứng tại chỗ, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, trên mặt vẫn còn lưu lại hơi ấm trên tay anh, mà anh đã sớm vào thang máy, đứng chung với Mộ Dung. Tuyết Mộ Dung Tuyết quay đầu lại nhìn cô một cái, khóe miệng gợi lên một chút biểu cảm ghen tỵ.
Một màn vừa nãy, cô xem một rõ hai ràng, thật hận muốn mình là một cô nhi.
Diệc Tâm Đồng hồn bay phách lạc về nhà. Ra khỏi thang máy, thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng lưỡng lự ngoài cửa. Cô kinh ngạc, đợi Phi Ưng xoay người thì cô há miệng khiếp sợ. Cô cho rằng anh sẽ không quay lại tìm cô nữa, kết quả anh lại tới.
- Đồng Đồng! - Phi Ưng đem vứt tàn thuốc trên tay xuống mặt đất, dùng giày da chà lên, đi tới chỗ cô.
- Sao anh lại tới đây?
- Anh có lời muốn nói với em! – Anh bất ngờ bắt lấy cánh tay cô, dọa cô giật mình. Cô vội rút tay về, lúng túng hỏi - Anh làm sao vậy? Có lời gì cứ việc nói thẳng đi. . . . . .
- Anh nghĩ cả một buổi tối, cảm thấy anh không thể giao em cho Mạc Duy Dương được. Nếu như là người đàn ông khác, anh sẽ rất vui lòng nhìn em đi vào cái ôm của anh ta, nhưng duy chỉ có Mạc Duy Dương là không được, bởi vì anh ta không xứng với em! - Khuôn mặt anh tuấn của anh có ảo não và giằng xé.
- Phi Ưng, đừng làm khó dễ em có được hay không, anh nên rõ ràng hơn so với em, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. - Cô móc chìa khóa ra mở cửa, không muốn thảo luận cái đề tài này nữa. Anh nắm tay nắm cửa một cái, đè cô lên cửa nhà, ngón tay lướt qua mặt của cô, giọng u oán nói - Đồng Đồng, em không nên ở trong trong vòng luẩn quẩn của Mạc Duy Dương, để cho anh ở lại bên cạnh em bảo vệ em.
- Phi Ưng! – Cô có phần mệt mỏi không biết giải thích như thế nào.
- Anh biết rất rõ em sẽ nói không cho anh cơ hội, nhưng hãy để anh ở lại bên cạnh em, giống như em dõi theo Mạc Duy Dương, để cho anh dõi theo em! - Anh cúi đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mắt cô, cô có chút không chịu nổi ánh mắt của anh, quá mức thâm tình quá mức nồng đậm. Nếu như không quen biết Mạc Duy Dương, cô nghĩ cô nhất định sẽ yêu Phi Ưng, bởi vì Phi Ưng là kiểu đàn ông rất biết ăn nói (???).
- Anh làm em thấy có áp lực!
- Không cần có áp lực, khoảng thời gian ở nước Anh, không phải chúng ta ở chung rất tốt sao? - Tay anh không tự chủ đặt ngay trên vai cô, cô muốn né tránh, nhưng anh lại không cho phép.
******
Bây giờ là chín giờ tối theo thời gian địa phương Hàn Quốc. Vừa mới xuống máy bay, Mạc Duy Dương đã cảm nhận được thời tiết nóng ran khác thường. Mộ Dung Tuyết và Mạc Duy Dương ở một khách sạn năm sao cao cấp, hai người tắm xong, Mộ Dung Tuyết đề nghị đi ăn thức ăn đặc sản của Hàn Quốc.
Thật ra Mạc Duy Dương cũng không có hứng thú gì, nhưng nếu cô đã đề nghị cũng chỉ có thể dựa theo ý của cô đến một nhà hàng. Hai người gọi piz¬za và cả gà nướng.
Gà nướng bưng lên bàn, Mạc Duy Dương nâng đũa lên ăn một miếng. Mộ Dung Tuyết tương đối thiên vị với piz¬za, cho nên một mình cô mãnh liệt ăn piz¬za, gà nướng không hề động đũa.
Nếu như bây giờ người ở bên cạnh anh là Đồng Đồng, anh sẽ cảm thấy chuyến đi này rất vui vẻ. Nhưng đổi đối tượng, anh đối với tất cả mọi thứ đều không nổi lên hứng thú được, cho nên ăn cơm xong lập tức quay về chỗ ở. Cho dù trong lòng Mộ Dung Tuyết cực kỳ khó chịu, cũng chỉ có thể đi theo về chỗ ở.
Tắm lại lần nữa, đột nhiên Mạc Duy Dương cảm thấy cả người nóng lên, mũi bị nghẹt gay gắt. Anh nghĩ hẳn là bị cảm, cho nên cũng không để ý làm gì. Cho đến ngày thứ hai, cả người khác thường nằm trên giường lớn ho dữ dội, gương mặt tuấn tú đã đỏ bừng.
Mộ Dung Tuyết vội đỡ anh xuống giường, lo lắng nói:
- Dương, đi bệnh viện đi! Chắc anh đã phát sốt!
- Không cần! Anh uống chút thuốc cảm là được! – Anh vươn tay tới một lo thuốc cảm, run rẩy lấy thuốc, nhét vào trong miệng.
Mộ Dung Tuyết vẫn không yên lòng:
- Dương, bộ dạng của anh thoạt nhìn rất không ổn, đi bệnh viện đi! Đừng để cho cảm trở nên nghiêm trọng hơn!
Anh nằm lại trên giường, ngủ tiếp, tới tận đêm khuya, Mộ Dung Tuyết gọi anh dùng bữa ăn tối, cơ thể anh run kịch liệt khác thường. Cô bị dọa sợ buông chén xuống, kêu lên:
- Dương, anh làm sao vậy?
Cuối cùng, Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết đến bệnh viện, bởi vì là buổi tối nên bệnh nhân rất nhiều, hơn nữa rất nhiều bệnh nhân trước mặt sau khi đi vào lại không trở ra. Sắc mặt của Mộ Dung Tuyết và Mạc Duy Dương lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tiếp chính là bọn họ, bác sĩ nói cho họ biết, nghi ngờ Mạc Duy Dương ăn gà nướng Hàn Quốc, mắc phải cúm gia cầm đang lan truyền gần đây ở Hàn Quốc. Hai người hoảng sợ tái nhợt.
- Bác sĩ có phải ông phán đoán sai không? Đầu tôi chỉ tương đối nóng lên mà thôi! - Mạc Duy Dương có chút bất lực nói.
- Triệu chứng của anh và cúm gia cầm rất giống, đợi lát nữa sẽ có người đưa anh tới khu cách ly. Phải đợi tiến hàng thêm một xét nghiệm và kết quả của nó nữa, rồi mới có thể chuẩn đoán xem anh có mang vi khuẩn (virus) trong người không. – Bác sĩ cau mày nói, tầm mắt lại nhìn về phía Mộ Dung Tuyết - Bởi vì cô và anh ta đã ở cùng nhau qua 24 giờ cho nên hai người đều phải bị đưa đến khu cách ly.
Sắc mặt Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết đều thay đổi không ngờ chỉ tới nơi này nghỉ phép, lại dính vào cúm gia cầm. Bọn họ phải có đề phòng mới đúng. . . . . .
Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết trực tiếp bị người ta đưa đi, ngay cả điện thoại trên người cũng bị tịch thu, mục đích là muốn tạm thời cách ly họ với bên ngoài. Bọn họ lại là người nước ngoài, nên nơi bị đưa đến cách ly cũng tương đối đặc biệt —— trên núi.
******
Trong nháy mắt, thời gian đã qua hai ngày, Diệc Tâm Đồng vẫn mong đợi điện thoại của anh, nhưng vẫn không hề có điện thoại của anh. Không phải anh bảo cô giữ điện thoại thông suốt sao? Chẳng lẽ không muốn gọi điện cho cô, tại sao không có cuộc gọi của anh, hay là anh đã sớm quên cô, đang bận rộn hẹn hò nghỉ phép với Mộ Dung Tuyết? Cô càng nghĩ trong lòng càng không có cảm giác.
Ngồi trên ghế sa lon, mượn xem ti vi giết thời gian, mà vừa lúc trên TV đang phát bản tin, làm cô trong lúc vô tình thấy một tin tức có liên quan đến Hàn Quốc, nói gần đây Hàn Quốc lan truyền dịch cúm gia cầm, không cho phép tất cả dân trong nước ra ngoài, cũng kiểm soát chặt những người của quốc gia khác nhập cảnh. Cô còn nhìn thấy toàn bộ người đi trên đường lớn của Hàn Quốc đều che miệng mũi, lòng người bàng hoàng gấp gáp.
Thấy tin tức này, trái tim của cô thiếu chút nữa bị choáng, Hàn Quốc? Hình như Mạc thiếu gia cũng đi Hàn Quốc.