Lòng cô chua xót chau mũi một cái, câu không cần này của anh làm cho trong lòng cô bỗng dưng đau xót.
Mạc Duy Dương buông cô ra, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô đốt thêm một điếu thuốc.
Diệc Tâm Đồng chú ý tới điện thoại của anh vang lên, anh chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng không có ý muốn nghe. Cô thấy trên màn hình hiển thị tên ‘Mộ Dung Tuyết’.
Điện thoại di động vang lên nhiều lần, Mộ Dung Tuyết cũng đoán chừng được anh sẽ không nhận, cuối cùng điện thoại vang mệt mỏi, rốt cuộc ngưng.
Mộ Dung Tuyết cúp điện thoại, nhìn chằm chằm điện thoại thầm nói:
- Sao lại không nhận điện thoại của mình? Đi đâu?
Cô đưa tay vẫy thư ký của anh hỏi;
- Tổng giám đốc đu đâu rồi hả?
Thư ký chi ấp úng nói:
- Tổng giám đốc không có dặn dò, không rõ ràng lắm!
Mộ Dung Tuyết nheo mắt nhìn anh ta;
- Anh là thư ký của anh ấy, lại không biết anh ấy đi đâu? Anh đang giấu giếm tôi cái gì?
- Tổng giám đốc chỉ bảo tôi hủy bỏ lịch trình làm việc hôm nay, những thứ khác tôi hoàn toàn không biết! - Thư ký oan uổng kêu lên.
Tim thắt lại. "Hủy bỏ lịch trình?" Mộ Dung Tuyết phất phất tay với anh ta, đại khái cũng biết anh đi đâu. . . . . .
******
Mạc Duy Dương để điếu thuốc cuối cùng trên mặt đất, đứng dậy nhìn về phía cô nói:
- Đi thôi!
Diệc Tâm Đồng không hiểu ngẩng đầu nhìn anh:
- Đi đâu?
- Chẳng lẽ em không thấy đói? - Anh nhíu mày nhìn cô.
Cô lúng túng đứng lên, trên mặt có mê muội:
- Mạc thiếu gia, anh không phải đi làm sao?
- Anh cho mình nghỉ không được sao? - Anh xoay người đi tới xe ở ven đường, Diệc Tâm Đồng mím mím môi, đuổi theo.
- Mạc thiếu gia! Anh về đi làm đi! Hôm nay rất cảm ơn anh đã dẫn tôi tới đây, còn nữa cảm ơn anh đã lập bia giúp ba tôi! - Tay của cô chỉ chỉ về hướng ngôi mộ.
Anh giữ chặt cổ cô, kéo cô đến trước mặt, vẻ mặt có pần u ám nhìn chằm chằm vào cô:
- Anh làm những thứ này không phải vì muốn lấy được cảm kích của em, em hiểu chưa? Sau này không được nói hai chữ cảm ơn nữa, anh không thích nghe! - d'iễn đàn l,ê quý đ'ôn Anh buông lỏng ra cô, sải bước đi về phía trước.
Diệc Tâm Đồng theo dõi bóng lưng của anh, lâm vào một hồi mê man, vậy anh làm những thứ này là vì cái gì? Cô cũng không dám hy vọng xa vời rằng anh vì thích cô mới nguyện ý vì cô làm những thứ này, lắc đầu một cái, cô cảm thấy mình tự nghĩ quá nhiều.
Xe dừng hẳn trước một siêu thị, hai tay anh gõ tay lái, nhìn cô kêu lên:
- Xuống xe!
- Anh muốn mua đồ?
- Uh! - Anh đẩy cửa ra xuống xe, Diệc Tâm Đồng tò mò đi theo xuống xe, sau đó hai người vào siêu thị.
Anh đang lấy ra một cái xe đẩy bằng tay ở cửa siêu thị. Vào bên trong, Diệc Tâm Đồng cau mày đi theo phía sau anh, chỉ thấy lấy xuống trên một cái giá chân giò hun khói còn có thịt bò hộp, quay đầu lại nhìn cô hỏi:
- Em muốn thịt gà hay thịt heo?
- Mạc thiếu gia. . . . . . anh. . . . . .
- Thôi, đều mua. . . . . . - Anh trực tiếp coi thường câu trả lời của cô, đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
Cô buồn bực dậm chân, anh đang làm cái gì vậy? Không đi làm, chạy tới siêu thị mua thức ăn?
Mạc Duy Dương cầm một cái chảo, nghiêm túc nhìn qua nhìn lại, xoay người gõ một cái lên đầu cô, nhếch môi cười nói:
- Hàng thật giá thật! - Mắt Diệc Tâm Đồng trợn trắng.
Nào có ai thử nồi bằng gõ lên đầu người khác, thật là một Mạc thiếu gia ngu ngốc!
Anh khom lưng đứng trước một hàng đồ ăn, cầm hai cái chén, đặt trong ngực sờ qua sờ lại, cảm nhận cũng không tệ lắm! Tiếp bỏ vào trong xe đẩy.
Diệc Tâm Đồng lo lắng anh mua toàn bộ đồ trong siêu thị, vội lên tiếng nói:
- Mạc thiếu gia, anh muốn chuyển nhà sao? Mua nhiều đồ như vậy?
- Quá nhiều sao? – Anh nhíu mày.
Thế này còn không nhiều sao? Khóe miệng Diệc Tâm Đồng giật giật.
Mạc Duy Dương xách ra hai bao đồ lớn, mà trong tay cô chỉ cầm hai gói mì ăn liền. Cô dự định về nhà nấu mì ăn liền. . . . . . Anh bước đi rồi đột nhiên quay trở lại, cầm lấy hai gói mì ăn liền trên tay cô ném vào quầy thu tiền, kéo tay cô bỏ đi.
- Mạc thiếu gia, mì ăn liền của tôi. . . . . . tôi đã trả tiền rồi! - Cô cố gắng tránh khỏi tay của anh, đi nhặt mì ăn liền bị ném ở một bên.
Lại bị anh một tay kéo trở lại:
- Đồ ăn không tốt cho sức khỏe, ăn ít!
Cô bị nửa đẩy nửa kéo ra khỏi siêu thị.
- Mạc thiếu gia, xách theo nhiều đồ như vậy thì nhanh về nhà đi! – Cô vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh đi mau.
Anh đến gần cô, trêu chọc nói:
- Ai nói anh muốn về?
- Khôn phải anh về? Anh mua nhiều đồ như vậy muốn đưa đi đâu? - Cô tò mò trợn to mắt.
- Đi đến nhà của em, mở cửa cho anh! - Anh cọ xát cô.
Rốt cục cô hiểu dụng ý khi anh mua nhiều đồ thế. Anh đi tới cửa, bần thân có nên mở cửa cho anh không, như vậy tốt sao?
- Sao lại không mở cửa? – Anh nhìn cô hỏi.
- Mạc thiếu gia, xin anh đừng như vậy được không? Chúng ta. . . . . . - Tay của anh đột nhiên vắt ngang qua, bụm miệng cô lại - Đồng Đồng, nghe cho kỹ, anh. . . . . . muốn ở cùng với em! Mở cửa đi!
Anh buông lỏng tay ra, trên mặt có đỏ ửng, cô sững sờ nhìn anh, lời này của anh có ý gì?
- Mở cửa! - Anh không nhịn được nhắc nhở cô lần nữa, quỷ thần xui khiến cô mở cửa, quay lại nhường ra một lối đi cho anh, đóng cửa lại thay dép, nhét chìa khóa vào trong bình pha lê.
- Đi nấu cơm đi! - Anh đột nhiên nói.
- À? Em. . . . . . không biết nấu cơm mà! Em cho rằng anh biết nấu cơm. . . . . .
Anh gãi gãi đầu, có chút xấu hổ ho khan nói:
- Anh cho rằng em biết nấu cơm, anh cũng không! – Hai tay anh bày ra, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở.
Diệc Tâm Đồng dở khóc dở cười.
Cuối cùng hai người ngồi trên ghế sa lon, nhìn một bao đồ ăn to ngẩn người. Diệc Tâm Đồng thầm nói trong lòng:
- Nếu như không vứt bỏ hai gói mì ăn liền kia, bây giờ có thể ăn mì, sao lại phải ngẩn người nhìn đồ ăn.
- Anh đi nấu! – Anh bất ngờ bỏ lại một câu như vậy, xách theo bao đồ vào nhà bếp. Diệc Tâm Đồng kinh ngạc, vội vàng đi theo vào nhà bếp - Mạc thiếu gia, anh biết nấu cơm?
- Anh thử một chút! – Anh đẩy cô ra khỏi nhà bếp.
Anh không để cho cô nhìn thấy bộ dạng anh xuống bếp, Diệc Tâm Đồng chỉ có thể ngồi trên ghế sa lon nhàm chán xem ti vi, chỉ nghe được nhà bếp truyền đến tiếng dầu xèo xèo cùng với tiếng nồi chén muôi leng keng.
Còn Mạc Duy Dương trốn trong nhà bếp vội vàng luống cuống tay chân, gương mặt tuấn tú dính khói lửa, nhìn qua có vài phần nhếch nhác. Một sợi tóc trên trán còn dính dầu, mà cái này cũng không quan trọng, quan trọng là hai cái trứng gà đen thùi lùi được bày trong đĩa còn có chân giò hun khói trang trí.
Diệc Tâm Đồng chờ đợi có hơi nóng nảy lo lắng, rốt cuộc anh có thể nấu cơm hay không thế? Cô bỏ lại điều khiển ti vi, len lén chạy tới nhà bếp, tựa đầu tìm kiếm vào bên trong, vừa lúc thấy Mạc Duy Dương đưa lưng về phía cô, cùng với trứng gà trưng bày bên cạnh, khóe mắt cô có chua xót không hiểu.
- Mạc thiếu gia! – Cô vào nhà bếp, gọi anh một tiếng rất nhỏ, đầu anh cũng không xoay nói - Không phải bảo em không nên vào sao? Lập tức xong ngay, em đi ra ngoài chờ!
Anh đang loay hoay trang trí một chút, ngón tay thon dài trắng nõn dính sốt cà chua, nhìn qua rất buồn cười.
Cô lùi ra ngoài, ngồi trên ghế sa lon chống cằm ngẩn người, cuối cùng anh sao vậy? Sao đột nhiên lại nói với cô những lời không giải thích được, làm cho cô cũng trở nên lạ theo. Chỉ có hai năm không gặp mà thôi, tự nhiên cô cảm thấy cô không nhận ra anh, cũng không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì?
Ngày hôm qua trên bữa tiệc vừa nhìn thấy anh và Mộ Dung Tuyết thân mật hôn nhau, hôm nay lại bất chợt chạy tới đây hôn cô thắm thiết, đến cùng anh muốn như thế nào?
Anh bưng hai đĩa đen thùi lùi đến trên bàn ăn, nhìn về phía cô kêu lên:
- Đến đây đi! Có thể ăn rồi!
Diệc Tâm Đồng chăm chú nhìn anh, lại nhìn đồ trên bàn, trực giác muốn trốn. Thấy cô không có động tĩnh gì hồi lâu, anh đi tới, nắm tay kéo cô đến trên ghế, chính anh kéo cái ghế đối diện ra ngồi xuống, mặt thõa mãn nhìn đồ mình làm được.
- Mạc thiếu gia anh sao vậy? Sao lại muốn tụ mình làm những thứ này, những thứ này đều hoàn toàn không thể. . . . . . ăn! - Giọng nói của cô có chút cứng nhắc nói.
Không phải cô đả kích anh, mà những thứ này rõ ràng đã cháy!
Nụ cười trên mặt Mạc Duy Dương trong nháy mắt cứng lại, rốt cuộc dời tầm mắt nhìn về phía cô, khó hiểu nói:
- Không thể ăn sao? Anh ăn thử, trước hết em không nên động!
Một tay anh cầm dao nĩa một tay cầm cái thìa, cắt trứng, dùng nĩa xiên một miếng đang muốn cho vào miệng lại bị cô đưa tay đè xuống.
Cô mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Mạc thiếu gia, đừng ăn nữa! Anh về đi! Không cần ở lại đây chịu tôi! Trở về đi!
Cô đứng dậy vòng qua bàn ăn, kéo anh từ trên ghế dậy, đẩy anh đi tới cửa.
- Về sau đừng tới nữa! – Cô nói câu sau cổ họng đã nghẹn ngào.
Anh giữ chặt một cổ tay của cô, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng cô, hắng giọng hỏi:
- Đây là lời nói thật lòng của em sao? Thật sự hi vọng anh vĩnh viễn không tới nơi này sao? Nói cho anh biết, đây mới là lời thật lòng của em sao?
- Đừng ép tôi, anh biết kết quả cũng không quan trọng, quan trọng là. . . . . . anh đã kết hôn, chúng ta. . . . . . ưmh. . . . . .
Anh không muốn nghe những lời này, anh sợ nghe thấy cô cự tuyệt, cho nên anh trực tiếp sử dụng môi của mình chặn miệng của cô lại. Hàm răng cạy hàm răng cô ra, lưỡi tìm kiếm lưỡi mềm của cô, nuốt ra nhả vào triền miên.
- Đồng Đồng. . . . . . em hãy nghe cho kỹ, anh chỉ nói một lần. . . . . . – Miệng anh tới bên tai của cô, nhẹ giọng nói – Anh thích em, đừng đẩy anh ra.
Cô trợn to mắt, kinh ngạc nhìn anh, anh nói gì? Anh thích cô? Ông trời, cô không nghe lầm chứ? Anh lại có thể tỏ tình với cô, cô quá vui mà khóc, bắt lấy cổ áo của anh, môi đi tới cổ, không khách khí cắn một cái.
Anh đau đến rên lên một tiếng, đáng chết, anh cũng đã thổ lộ, phản ứng này của cô là gì.
- Đồng Đồng. . . . . . em. . . . . . - Lần này đổi thành cô chủ động hôn lên môi mỏng của anh - Mạc thiếu gia! Em chỉ xác định em không phải đang nằm mơ! - Cái lưỡi thơm của cô khuấy loạn trong miệng anh một trận, lửa giận của anh dập tắt, dục hỏa lại thiêu đốt không thể ngăn cản.
- Đồng Đồng đừng đùa với lửa! - Anh đã sắp không chịu nổi, kỷ xảo không lưu loát của cô làm cơ thể anh hưng phấn kì lạ. Anh giữ chặt cái ót của cô, môi đè trên môi cô, xoay qua xoay lại mút.
Anh vươn cánh tay ôm cổ của anh, cùng với cơ thể anh xoay một vòng. Cơ thể của hai người ngã ra ghế sa lon sau lưng. Cô đè lên người của anh, anh thở dốc, ngửa đầu dịu dàng hôn cổ cô